Mộ Tư và Bạch Tuyết không kiêng ky gì mà thể hiện ân ái, người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Ai không biết Thịnh Hoàn Hoàn yêu Mộ Tư đến mức nào, anh ta làm vậy là đang cố ý sỉ nhã cô, chậc chậc nhìn gương mặt xinh đẹp kia thất sắc kìa, thật là đáng thương.
Nhìn đôi nam nữ thân mật kia, Thịnh Hoàn Hoàn gần như dùng hết sức lực mới kiềm nén không để mình tông cửa xông ra ngoài.
Lúc này “Phanh” một tiếng vang dữ dội truyền đến, một ly rượu đỏ bị đập mạnh xuống cái bàn trước mặt Mộ Tư và Bạch Tuyết, rượu và mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Mộ Tư sầm mặt lại, theo phản xạ mà ôm Bạch Tuyết vào ngực bảo vệ.
Bạch Tuyết không bị thương gì, mặt Mộ Tư bị mảnh vỡ cắt qua một vết máu dài nhỏ, áo sơ mi luôn trăng noấn không tỳ vết cũng bị rượu đỏ vấy bẩn.
Cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người bị chuyện xảy ra trước mắt làm kinh sợ.
Bạch Tuyết bị giật mình kêu lên, cũng tỉnh táo. lại không ít: “Anh Mộ Tư, mặt của anh.”
“Anh không sao.” Mộ Tư lau vết rượu trên mặt, ánh mắt mang sát khí nhìn về phía Nam Tâm cũng đang lạnh lẽo nhìn họ.
Ly rượu kia chính là kiệt tác của Nam Tâm.
Nam Tầm lập tức ôm lấy Tiểu Hoan Hoan đứng lên, nói với Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng bên cạnh: “Hoàn Hoàn chúng ta đi, không khí nơi này kinh tởm làm người ta buồn nôn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trong mắt Mộ Tư tràn đầy phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên đùa cợt, thì ra anh ta thích dạng phụ nữ như vậy.
“Dừng lại, tôi không cần biết cô là ai, tôi muốn cô xin lỗi anh Mộ Tư” Bé thỏ trắng vô hại sốt ruột đến đỏ hai mắt, chỉ vào Nam Tâm mà cả giận nói.
Nam Tầm quay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết: “Cô là cái thá gì, một con tiện nhân dụ dỗ vị hôn phu của người khác, ai cho phép cô dùng tay chỉ vào tôi?”
Trong chốc lát, măt Bạch Tuyết đã trắng bệnh, thân thể suy nhược lung lay sắp đổ.
Mộ Tư đỡ lấy cô ta, lạnh lùng âm hiểm nhìn Nam Tầm: “Xin lỗi mau.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cản trước mặt Nam Tầm, trực diện với lửa giận của Mộ Tư, lạnh lùng khinh thường mở miệng: “Xin lỗi? Các người cũng xứng?”
Ánh mắt Mộ Tư nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện này không liên quan đến cô, Nam Tầm, tôi muốn cô xin lỗi Tuyết Nhi.”
“Chị ấy nói gì không đúng à, cần gì phải xin lỗi cô ta?” Thịnh Hoàn Hoàn không cho Nam Tầm cơ hội nói chuyện, cô lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tuyết một cái, thốt ra: “Muốn xin lỗi à, nằm mơ, chị Nam Tầm, chúng ta đi.”
“Dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn, lời này tôi chỉ nói một lần, chuyện của chúng ta không liên quan đến Tuyết Nhi, đừng quên chuyện mà cha cô đã làm, Tuyết Nhi mới là người bị hại.”