Lăng lão thái thái rất có tâm cơ hẹn mấy bà già tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, chơi mấy vòng vẫn thẳng, lão thái thái cười không khép miệng được.
“Ai da uy, trước đây Đường lão tiên sinh bấm quẻ cũng. thật chuẩn, buổi chiều Hoàn Hoàn vừa vào cửa, mọi người nhìn xem vận may của tôi liền tốt lên, chơi ván nào thằng ván đó, đúng là vượng gia mà.”
Nghe xong lời này của Lăng lão thái thái, Đường lão thái thái kéo dài khuôn mặt giận dữ trừng mắt nhìn Lăng lão thái thái nói: “Bà già chết tiệt này quá không trượng nghĩa, đã nói không đoạt với tôi, việc này tôi không làm được, chờ Minh nhi trở về tôi làm sao ăn nói với nó?”
Đường lão thái thái chính là vợ cả của Đường Huyền Vũ.
Năm đó Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, Đường Huyền Vũ cũng dưỡng bệnh ở bệnh viện đó, lúc đó ông ta khẳng định đứa bé này là báu vật, tương lai ai cưới được cô vào cửa thì nhất vượng người, vượng gia, vưởng cả toàn tộc.
Lúc đó ông ấy còn cảm thán, cũng không biết tương lai tiểu tử nào có phúc khí cưới được cô.
Lúc ấy Đường lão thái thái đang chăm sóc ông ta còn Lăng lão thái thái vừa vặn đến thăm cho nên đều nghe được những lời này của Đường Huyền Vũ.
Mấy năm nay Thịnh gia phát triển, làm cho hai lão thái thái đối với lời nói của Đường Huyền Vũ tin tưởng không nghỉ ngờ.
Tối hôm qua Lăng lão thái thái về đến nhà cầm bát tự của Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đi nhìn lại, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Được, được”!
Lăng lão thái thái dương dương đắc ý nói: “Tôi đồng ý không tranh giành với bà, nhưng chuyện tối hôm qua mọi người đều biết, là Hoàn Hoàn đến Lăng gia ta Tiêu nhi của tôi, việc này bà cũng không thể trách tôi, ai bảo thằng cháu nhà bà nữa đường chạy mất làm chỉ?”
Đường lão thái thái càng nghĩ càng không cam long: “Tối hôm qua tại sao bà lại cảt ngang lời tôi?”
Nếu không là phải do Lăng thái thái này cắt ngang lời bà, bà đã ra mặt cho Hoàn Hoàn, như vậy bà có thể mang cô đi nào còn có chuyện cho Lăng Tiêu hưởng.
Lăng lão thái thái ra vẻ hồ đồ: “Có sao, khi nào? Mọi người thấy không?”
Hai bà già khác ngồi bên cạnh ăn ý lắc đầu.
Đường lão thái thái tức giận đẩy mạt chược: “Không chơi nữa.”
“Không đánh thì không đánh, tôi cho mọi người xem ảnh cưới của cháu trai tôi.”
Lăng lão thái thái tâm tình đặc biệt tốt, lấy điện thoại di động ra đem ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn mà Bạch quản gia gửi tới cho hai chị em tốt đang ngồi bên cạnh xem: “Hai người xem, cháu trai nhà tôi thật đẹp trai, Hoàn Hoàn cười rất vui vẻ, là tình yêu chân chính đấy!”
“Còn có đôi nhẫn này, là do tôi suốt đêm tìm người đặt làm, đẹp không?”
Hai bà già này vì nịnh bợ nên cũng gật đầu khen đẹp.
Đường lão thái ở một bên hừ lạnh: “Ơ, ngay cả nhãn cũng để bà mua à, tôi thấy cháu trai lớn nhà bà cũng không thương gì bà đau, không bao lâu nữa khẳng định sẽ ly hôn.”
“Ta phi, bà xem cái miệng quạ đen của bà, thật sự là miệng chó nhổ không ra ngà voi, ngày mai tôi sẽ chuyển đến nhà cháu trai lớn của tôi ở, sang năm sẽ có một đứa cháu trai cho bà xem.”
Lăng lão thái thái tràn đầy tự tin.
Đường lão thái thái cười nói: “Tôi chờ xem, đừng có chưa tới hai ngày đã bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó đừng tới tìm tôi khóc lóc.”
Hình ảnh này nếu là để mọi người trong bữa tiệc tối qua nhìn thấy sẽ nghĩ không ra, một người phụ nữ bị chú rể vứt bỏ trong hôn lễ, còn bị người ta xem thành giày rách trước mặt mọi người, tại sao lại biến thành bảo bối trong mắt hai bà già này chứ?
Kỳ thật hai vị lão thái thái đều là người khôn khéo, người già tâm không mù.
Kịch của một nhà Trần Do Mỹ diễn, ở trong mắt hai vị lão thái thái này chẳng qua là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!