‘Thịnh Hoàn Hoàn đứng trong thang máy như bị rút mất linh hồn: Vì sao Lăng Tiêu lại hôn cô, không phải hắn nói muốn ly hôn sao, như vậy tính là gì?
Thang máy tự động đóng rồi lại mở, người vào rồi lại đi, lặp lại rất nhiều lần cô mới đi ra khỏi thang máy.
: Phía trước có một người đàn ông trẻ đang gọi điện thoại, hùng hùng hổ hổ mà đi tới thang máy: “Không phải sao? Con mẹ nó thật quá xui xẻo, ông đây mới mua xe, hơn nửa đêm bị người ta quẹt trầy, mà còn là xe cảnh sát đang phá án…”
“May mà chỉ bị trầy, nếu làm chậm trễ tôi xem cuộc đua quốc tế thì dù là cục trưởng ông cũng muốn liều mạng với họ.
Nhưng chiếc xe kia thật quá tuyệt luôn, xẹt một tiếng đã lao qua, nếu không phải nghe thấy tiếng còi thì tôi còn không biết là xe cảnh sát, nếu có thể so với anh ta một trận thì lần này tôi bị hại cũng đáng giá.”
Người đàn ông trẻ hùng hùng hổ hổ đi tới, trùng hợp va phải Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh táo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn loạng choạng, thân thể ngã về phía sau, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy cô: “Tiểu thư, đi đường phải nhìn chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng vững lại thì vội xin lỗi: “Thực. xin lỗi, thực xin lỗi.”
Người kia thấy rõ ngũ quan của Thịnh Hoàn Hoàn thì đáy mắt xẹt qua một tia trầm trồ, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng nghỉ hoặc biến thành khiếp sợ: “Cô là Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Anh quen tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện càng nhìn càng quen mắt, sau đó cô đơn trong lòng cô trở thành hư không.
Người trước mặt chính là Lý Vệ Lâm mà cô muốn tìm!
Cô có tám phần nắm chắc có thể lôi kéo được Tương Tuấn Tài, còn lại là Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ tương đối khó giải quyết, không ngờ Lý Vệ Lâm lại tự mình đưa tới cửa, thật là trời cũng giúp cô.
Lý Vệ Lâm vội tắt điện thoại, tươi cười rực sáng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô chính là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, rất ít ai không quen biết cô! Nhìn cô ngoài đời xinh đẹp hơn mấy tấm ảnh trên báo lá cải nhiều.”
“Vậy sao, cảm ơn khen ngợi.” Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe được quá nhiều những lời khen này nên không có cảm giác gì, cô cười cười với Lý Vệ Lâm: “Thực trùng hợp, tôi cũng biết Lý Vệ Lâm tiên sinh, anh ngoài đời đẹp trai hơn trên giấy chứng nhận nhiều.”
Lý Vệ Lâm nghỉ hoặc: “Giấy chứng nhận?”
Thịnh Hoàn Hoàn thành thật nói: “Không dám giấu giếm, tôi từng điều tra anh, tập đoàn Thịnh Thế rất cần nhân tài như Lý tiên sinh.”
Mặt Lý Vệ Lâm từ từ trầm xuống, hoàn toàn không còn vui sướng như vừa rồi, anh ta nhún vai: “Vậy thật đáng tiếc, tôi không có ý định gì với Thịnh Thế, mẹ gọi tôi về nhà ăn cơm, Thịnh tiểu thư chúng ta không hẹn ngày gặp lại.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!