Diệp Sâm: “… “
“Vừa rồi quên mất chuyện này!”
Nam Tâm rất giận: “Chuyện này mà anh cũng quên được, còn có gì không quên được không?”
Diệp Sâm nghiêng mặt qua, đôi mắt ưng dưới cặp kính gọng vàng đầy ẩn ý đưa tình: “Có, em.”
Mặt Nam Tầm đỏ ửng, lập tức quay mặt anh lại: “Nhìn đường kìa.”
Nếu không phải biết tính cách của Diệp Sâm thì Nam Tầm sẽ hoài nghỉ anh là sát thủ tình trường, quả thực là một cái máy tán tỉnh mà.
Rất nhanh sắc mặt Nam Tâm lại trầm xuống, nếu như đúng với lời Diệp Sâm đã nói thì cô rất lo cho cảm xúc hiện tại của Thịnh Hoàn Hoàn!
Làm bạn thân và cũng như chị hai của của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy cần đi trấn an Thịnh Hoàn Hoàn thế nào?
Nhưng Nam Tầm biết thứ có thể xoa dịu vết thương trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không phải tình bạn, mà là tình yêu.
Nhưng cô và Lăng Tiêu đã kết thúc, kết thúc vào lúc này không khác gì đâm thêm một dao vào tim cô.
“Quay đầu.” Nam Tâm đột nhiên nói với Diệp Sâm: “Đưa em đến Thịnh gia.”
Diệp Sâm nhíu mày lại rồi dừng xe ở ven đường, đôi mắt dưới cặp mắt kính gọng vàng thật nhanh nhạy tỉnh táo: “Em có nghĩ đến, có lẽ cô ấy cũng không muốn để mọi người biết chuyện này?”
Trong lòng Nam Tầm rất khó chịu, đúng vậy, hiện tại Hoàn Hoàn càng muốn trốn đi để liếm láp vết thương một mình!
Diệp Sâm nói: “Tôi cảm thấy hôm nay Triệu Giai Ca làm đúng một chuyện, tối thiểu mấy ngày kế tiếp Hoàn Hoàn có chuyện để làm. Em nên lo lắng là sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô ấy đang căng thẳng mà bình tĩnh lại thì tỉnh thần có chịu được không…”
Diệp Sâm và Nam Tầm cũng không biết kỳ thật lo lắng của họ là dư thừa, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn và cũng rất tỉnh táo.
Nhưng có câu Diệp Sâm nói đúng, trong hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tập trung luyện múa, ném tất cả phiền não ra sau đầu, số lần nhớ tới Lăng Tiêu cũng ít càng thêm ít.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ Thịnh Thế Danh Môn thì lập tức nhốt mình vào phòng Yoga.
Mấy năm nay cô luôn luyện tập Yoga, hơn nữa người từng khiêu vũ luyện Yoga cũng không phải khó, cho nên độ mềm mại của thân thể cô vẫn còn rất tốt.
Trên đường trở về cô luôn nghĩ đến nên nhảy điệu múa gì, cuối cùng lựa chọn múa cổ điển, dạng tương đối chậm nhưng độ khó đặc biệt cao.
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng dựa vào một khúc “Bạch Hồ’ tự biên tập làm A Nhã và Thích Khôn phải sững sờ, điệu nhảy này rất chậm, nhưng khí chất và vận luật rất khó nắm giữ, bây giờ cô dự định khiêu chiến chính mình của năm mười sáu tuổi.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn có uống thuốc dưỡng thai đúng hạn nên tình hình sức khoẻ rất ổn định, không xuất hiện cảm giác đau đớn trước đó nữa.
Hai ngày này mặc dù cô luyện múa rất cần cù, nhưng lại đổi hết tất cả động tác mạnh thành động tác yêu cầu độ mềm mại cực cao, hệ số độ khó cũng tăng gấp bội, nhưng biên độ lại không lớn.
Hơn nữa mỗi lần cô nhảy sẽ dừng lại điều chỉnh động tác, nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút nên tình hình rất ổn định.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!