“Mày nghĩ tao sợ chắc?”
Trần Vân Phàm ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay bóp cằm cô rồi nâng lên như đang dò xét một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt mê muội: “Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ biết bao, hoàn mỹ đến mức khiến người ta muốn hủy diệt.”
Sức véo của Trần Vân Phàm càng lúc càng lớn, làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, thấy cô đau đớn nhíu mày lại thì nụ cười trên mặt gã càng đậm: “Mày nói xem lần này còn có ai tới cứu mày không?”
“Trần Vân Phàm, mày không dám đụng đến tao.” Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Mày biết kết cục khi trêu chọc Lăng Tiêu thảm đến mức nào không? Dù là Cố Nam Thành cũng không bảo vệ được mày.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm gã, đôi tay bị cột sau lưng từ từ dời về phía túi quần, trong đó có lưỡi dao cô mang theo bên cạnh lâu nay, đây là ám ảnh tâm lý sau khi bị bắt cóc lần trước.
“Tại sao tao phải sợ?” Đáy mắt Trần Vân Phàm hiện ra tia điên cuồng: “Còn sống có gì tốt? Hủy diệt mày thì tao chết cũng nhắm mắt.”
Nói xong, gã buông Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông xấu xí buồn nôn bên cạnh mà cười hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, tao chọn lựa mấy người đàn ông không tệ cho mày đúng không?”
Mấy người đàn ông kia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà vung tay vung chân, từng đôi mắt vẩn đục tham lam lại sỗ sàng.
Trong mấy người đàn ông này kẻ lớn tuổi nhất đã hơn năm mươi, mập như con heo, mặt mũi đầy dầu, ba tên còn lại thì xấu xí ghê người.
‘Tên đầu trọc ôm Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào liếm môi nói: “Thật xinh đẹp, tao. từng gặp nhiều người phụ nữ, nhưng dù tướng mạo dáng người hay da dẻ đều không ai hơn nó được, anh Phàm để tôi tới trước đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn tăng tốc động tác tay, đồng thời lạnh lo nhìn về phía đầu trọc, ánh mắt sắc bén khí thế cực mạnh: “Xem ra Trần Vân Phàm không nói cho mày biết, tên lần trước muốn chạm vào tao chết thảm đến mức nào, nếu mày không sợ chết thì cứ việc tới.”
Đầu trọc lập tức bị Thịnh Hoàn Hoàn hù sợ, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Phàm: “Anh Phàm, nó thật sự là người phụ nữ của Lăng Tiêu sao?”
“Thế nào, sợ rồi à?” Trần Vân Phàm lạnh lùng nhếch miệng: “Nếu mày không dám thì cút xa một chút, để thằng mập lên.”
‘Tên mập kia hơi khờ khao, gã không biết Lăng Tiêu lợi hại đến mức nào, chỉ biết Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp như tiên nữ, làm gã muốn hôn cô một cái.
Vừa nghe Trần Vân Phàm gọi thì gã lập tức kích động đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu tiên nữ, tôi đến đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên mập mặt mũi đầy dầu mỡ, tai to mặt lớn kia thì dạ dày cuộn trào, đôi tay sau lưng cô liều mạng cắt dây thừng, nhiều lần cắt vào da để lại từng vệt cắt.
Nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào mà chỉ lòng đầy sợ hãi.
Bởi vì cô biết dù tránh thoát dây thừng thì tỷ lệ có thể chạy thoát cũng rất xa vời.
Văn Sâm, Văn Sâm ở đâu rồi? Anh ta có đuổi theo hay không?
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết Văn Sâm không ở đây, nếu anh ta có mặt thì lúc này đã xông tới vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!