“Mộ tiên sinh, bác sĩ Tô đến rồi.”
Bảo an đi vào từ bên ngoài, nhưng Mộ Tư không phản ứng chút nào.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Mộ Tư, tâm tình Lăng Tiêu rất tốt, rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, hắn nhìn về phía bảo an mà nói: “Mau mời Tô Lão tiến vào.”
Bảo an đối mặt với Lăng Tiêu không giận đã oai, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không dám chất vấn mà lập tức đáp: “Vâng.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy một đôi vợ chồng già sáu bảy mươi tuổi đi đến, hai người ăn mặc mộc mạc, trên mặt đầy nếp nhăn, da cũng khá đen đúa.
Bà cụ có dáng người mảnh khảnh, mặc dù đã cao tuổi nhưng nhìn vẫn còn rất khoẻ mạnh, mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà rất xinh đẹp, hẳn là một đại mỹ nhân.
Lại nhìn Tô Quy có chòm râu dê bạc trắng, lông mày cũng trắng, dáng người không cao hơi béo, mặc dù mặt mũi nhăn nheo nhưng sắc mặt hồng hào, đôi
mắt khôn khéo sáng ngời đầy tinh thần.
Thịnh Tư Nguyên vừa thấy Tô Quy thì cũng ngừng xoay hạch đào, để chúng vào túi đường trang rồi tháo cặp kính râm hình tròn ra đổi bằng cặp kính lão.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn cười nhưng không dám cười, cô còn chưa từng thấy ông ngoại đối đãi với ai như vậy, y như học sinh gặp phải thầy giáo.
Lăng Tiêu đi đến bên cạnh Tô Quy, nói đơn giản về tình trạng của Mộ Tư cho ông ấy nghe, phẫu thuật là do Đường Dật làm nên hắn đặc biệt hiểu rõ tình hình của anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo sau lưng Thịnh Tư Nguyên về hướng vợ chồng Tô Quy.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi qua lập tức khiến Tô phu nhân chú ý, bà ấy dò xét cô một vòng rồi ra hiệu cô đưa bàn tay tới.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà đưa tay ra ngoài.
Tô phu nhân bắt mạch rồi ánh mắt rơi vào phần bụng bằng phẳng của cô, tim của Thịnh Hoàn Hoàn đập hụt một nhịp, vội vàng nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy hắn không để ý đến họ thì lập tức đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu với Tô phu nhân.
Không thể nói, không thể nói!
Tô phu nhân cười cười rồi buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra.
Lúc này Tô Quy tiến lên sờ hai chân Mộ Tư, hỏi anh ta mấy vấn đề, sắc mặt trở nên hơi nặng nề.
Mộ Tư vốn không ôm hi vọng gì nên cười nhạt một tiếng với Tô Quy: “Tô Lão, có chuyện cứ nói đi đừng ngại, dù kết quả thế nào thì tôi cũng không bỏ cuộc.”
Chỉ có Mộ Tư biết mình nói những lời này là cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe, anh †a không muốn cô phải áy náy.
Cũng chỉ có anh ta biết mình sắp không kiên trì được nữa, sự kiên cường của anh ta sắp bị hiện thực đánh sụp!
Nhưng lời nói tiếp theo của Tô Quy lại làm anh ta nhen nhóm tia hi vọng.
Tô Quy sờ chòm râu dê, rất thưởng thức mà nói với Mộ Tư: “Chỉ nhìn tinh thần bất khuất của cậu thôi thì tôi cũng phải chữa khỏi hai chân cho cậu.”