Quả thực khinh người quá đáng.
Khuôn mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên säc bén, hai tay siết chặt thành quyền: “Báo cảnh sát, tuyệt đối không thể để bọn họ làm loạn.”
Bà Thịnh lắc đầu: “Vô dụng thôi, trong tay chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa em gái con còn ở trong tay họ, báo cảnh sát chỉ chọc giận họ thôi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất không cam lòng, công ty là tâm huyết vất vả cả đời của ba mẹ, sao có thể chắp tay nhường người ta như vậy?
Nếu ba tỉnh lại hỏi, cô sẽ trả lời như thế nào?
Nếu như ba thật sự không tỉnh lại, cô cũng không biết trả lời như thế nào?
Nhưng lúc này mọi chuyển xảy ra mới một tuần! Trần Văn Hưng đúng là vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu
không phải ba cố nhớ tới tình thân, cho ông ta ta một công. việc, sao ông ta có ngày hôm nay?
“Băng không chúng ta còn có thể làm như thế nào, em gái con còn ở trên tay bọn họ, con bé nhỏ như vậy làm sao. chịu được dày vò?”
Lúc này mẹ Thịnh vô cùng bất lực, cả người đều run rẩy, chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến bà gần như sụp đổ.
Nhìn mẹ tuyệt vọng bất lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn đau như dao cắt.
Một lát sau cô vươn tay ôm lấy mẹ Thịnh, giọng khàn khàn nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm em gái về, cũng sẽ bảo vệ tốt công ty của ba, đồ thuộc về Thịnh gia chúng ta, ai cũng đừng hòng lấy đi”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy camera của bệnh viện, truyền video vừa rồi lên điện thoại di động, sau đó phát động bạn tốt hỗ trợ tìm kiếm người trong video.
Sau đó cô lại sắp xếp lại một số người đến bệnh viện, tăng cường phòng vệ của bệnh viện.
Nhưng mà hai ngày trôi qua, vẫn không có tung tích của Thịnh Sam Sam, mắt mẹ Thịnh đều khóc sưng lên, người đã già đi vài tuổi.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Cố. Bác Thành, “Bắc Thành, cùng em tới một nơi.
Thịnh Thế danh môn, nơi sang trọng nổi tiếng ở Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn tới nơi này, là tìm một người tên là Vân Kỳ, người này ở Hải Thành rất có uy vọng, hắc bạch
lưỡng đạo đều ăn, trước đây có ít giao tình với Thịnh Xán.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn mời anh ta ra mặt, giúp cô giải quyết những chuyện trước mắt của Thịnh gia.
Thang máy đi lên dừng ở lầu sáu.
Lúc này một thân ảnh nho nhỏ lảo đảo nhào vào, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng nhanh, lập tức đưa tay đón lấy.
Đó là một cậu bé bốn năm tuổi, mặc áo T – shirt trằng cùng quần đùi kẻ caro, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể nho nhỏ vừa trắng vừa mềm, tóc đen nhánh xoăn xoăn, cực kỳ. giống chó sữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!