/Phu nhân!
Trang Diễm Hiền khẽ hỏi trợ lý riêng của mình “chuyện gì?”
/Thưa phu nhân, nhà họ Thẩm mời phu nhân đến Thẩm gia một chuyến.
Trang Diễm Hiền nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì? Vừa mới sáng sớm đã sai người đến Trang gia rồi sao?”
Trợ lý thở dài “phu nhân, cả đêm qua tiểu thư không về nhà!”
Ánh mắt Trang Diễm Hiền trở nên sắc lạnh “con ngốc đó học đòi hư hỏng à?”
Trợ lý không nói gì, anh chỉ cảm thấy thương xót cho tiểu thư nhà mình, từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương của mẹ, sống thầm lặng qua bao nhiêu năm…thế gian không có được mấy ai biết đến sự tồn tại của cô ấy.
‘Gần đây con ngốc ấy đã làm những gì?’
/Phu nhân, gần đây tiểu thư đã ra ngoài làm việc!
‘Hửm? Thế nó làm gì?’
Trợ lý ngập ngừng…”Tiểu thư…”
Trang Diễm Hiền nhìn tên trợ lý nhưng không nói thêm gì, chỉ chờ xem trợ lý của mình sắp nói gì.
/Tiểu thư giúp việc cho một gia đình ở khu đô thị “nhà giàu mới nổi!”
Trang Diễm Hiền đứng lên đi về phòng, để lại một câu nói lạnh lùng “chuẩn bị xe đến nhà họ Thẩm!”
/Dạ!
Trang Diễm Hiền đang rất bực bội trong lòng “xem ra thì có lẽ nhà họ Thẩm xem con gái của Trang Diễm Hiền ta là ăn mày thật rồi”.
Con gái của Trang Diễm Hiền ta mà đi giúp việc cho bọn nhà giàu mới nổi…”đúng là…”
…………
Nhà Họ Thẩm!
‘Chịu vác mặt về rồi à?’
Vừa rồi là giọng điệu đầy lạnh lùng của Trang Diễm Hiền.
Trang Điềm Điềm hốt hoảng khi nhìn thấy sảnh lớn Thẩm gia đang tập trung đủ mặt, còn có cả mẹ ruột của mình.
Dạ…con…con chào cả nhà, chào mẹ ạ!
Thẩm phu nhân gắt gỏng hỏi “Đi đâu cả đêm không về?”
Trang Điềm Điềm nhíu mày cúi đầu “Dạ…con xin lỗi vì đã khiến cho mọi người lo lắng ạ!”
Thẩm phu nhân cười lạnh “đấy! Trang phu nhân xem, Điềm Điềm hành xử như vậy có đúng không? Trang phu nhân cũng nên khuyên dạy lại con gái của mình, chứ để người làm mẹ chồng như tôi lên tiếng thì thiên hạ lại lời ra tiếng vào…mẹ chồng nàng dâu này nọ kia, như vậy thật không hay cho lắm!”.
Trang Diễm Hiền cười cười “con hư tại mẹ, có lẽ là vì tôi đã quá nuông chiều con bé…mong nhà thông gia bỏ qua cho lần này, tuổi nó còn nhỏ nên ham chơi chút thôi, tôi sẽ dạy bảo con bé”.
Thẩm phu nhân không cho là như vậy, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Trang Điềm Điềm, bà thầm nghĩ “hay là đêm qua đã buông thả bản thân”.
Thẩm lão gia khẽ bảo với Thẩm phu nhân “Ninh Ninh, chuyện đơn giản như vậy thôi mà bà cũng làm phiền đến Trang phu nhân!”
Trang Diễm Hiền cười tươi “Không sao đâu, đã mấy hôm rồi tôi không gặp con bé nên thấy rất nhớ nó, được dịp để ghé thăm con gái, tôi làm sao mà thấy phiền được”.
Trang Điềm Điềm cúi mặt và ngao ngán thở dài “Mẹ thật khéo đóng kịch”. Cô rất hy vọng những lời vừa rồi xuất phát từ tận đáy lòng của mẹ, dù chỉ một lần trong đời. Nhưng đó chỉ là mơ ước quá xa xỉ đối với cô.
Thẩm lão gia lên tiếng hoà giải, ông biết vợ mình không thích Trang Điềm Điềm nên sẽ nhân cơ hội này mà gây khó dễ cho cô “được rồi, chuyện này có phải to tát gì đâu mà mới sáng sớm bà đã làm ầm lên như thế!”
Thẩm phu nhân tức đến xanh mặt, phụ nữ cả đêm không về nhà mà bảo là chuyện nhỏ. Hơn nữa, bà vốn gai mắt với Trang Điềm Điềm, muốn nhân cơ hội này giáo huấn cho cô một trận. Thế nhưng Thẩm lão gia đã lên tiếng nói giúp, bà còn có thể làm được gì.
Trang Điềm Điềm liếc nhìn Thẩm Cảnh Thiên, thấy anh vẫn thờ ơ vô cảm…từ đầu đến giờ anh không lên tiếng, cũng không để tâm đến chuyện đêm qua. Nhưng…sao người đàn đêm qua lại giống anh ta đến như vậy, họ có quan hệ gì với nhau. Trong đầu cô cứ chập chờn hình ảnh người đàn ông khốn kiếp đêm qua.
Trang Diễm Hiền cũng cảm nhận được Thẩm phu nhân không ưa thích Trang Điềm Điền, những ngày tháng sắp tới của Trang Điềm Điềm sẽ rất thảm. Bà nhìn con gái mình thêm một lúc rồi từ biệt ra về “không còn sớm nữa, tôi còn có việc bận…xin phép nhà thông gia”.
Thẩm lão gia ôn tồn lên tiếng “Trang phu nhân đi thong thả, hôm nào cả hai gia đình chúng ta cùng ăn một bữa cơm gia đình”.
Trang Diễm Hiền khẽ cười “được…” rồi ung dung bước ra khỏi sảnh lớn nhà họ Thẩm, nghe có tiếng bước chân phía sau, bà khẽ lên tiếng “ta cảnh cáo con…đừng bao giờ làm mất mặt nhà họ Trang, nếu thấy quá túng thiếu thì đến chỗ quản gia lấy tiền, hàng tháng cứ đến gặp quản gia mà lấy tiền tiêu!”
Trang Điềm Điềm buồn buồn cúi mặt nhìn mũi giày “Dạ, Điềm Điềm cảm ơn mẹ!”
Trang Diễm Hiền không nói gì thêm, bà đi thẳng về phía đỗ xe…
Tài xế vừa khởi công xe, Trang Diễm Hiền nhìn về phía Trang Điềm Điềm, thấy bóng dáng gầy gò của cô mà không khỏi chạnh lòng, bà khẽ thở dài “thì ra con bé ngốc này đáng thương đến như vậy, vậy mà mười mấy năm qua mình đã bỏ quên nó, chắc hẳn là nó rất tủi thân tủi phận!”