Thẩm Cảnh Liên mang theo sát khí đằng đằng trở về Thẩm gia.
/ Nhị thiếu gia!
Thẩm phu nhân nhìn thấy Thẩm Cảnh Liên đang đằng đằng sát khí bước vào sảnh, bà khẽ nhíu mày “Cảnh Liên sao vậy con?”
Thẩm Cảnh Liên không trả lời cũng không thèm quan tâm đến Thẩm phu nhân, anh đi thẳng lên phòng. Vừa đẩy cửa bước vào phòng, mắt đã nhìn đăm đăm lên tấm ảnh cưới, anh đoán chừng lúc đó Trang Điềm Điềm đang rất buồn…vì nét mặt của cô đã nói lên tất cả. Anh quyết định sẽ đến nước A tìm cho bằng được Trang Điềm Điềm.
Cốc…cốc…
Nghe có tiếng gõ cửa phòng nhưng Thẩm Cảnh Liên không muốn mở cửa, tâm trạng anh đang rất hỗn loạn nên không muốn gặp bất kỳ một ai.
Cốc…cốc…
‘Cảnh Liên, mở cửa cho mẹ đi con!’
Thẩm Cảnh Liên nằm dài ra giường, thả hồn theo suy nghĩ miên man…hình ảnh gầy gò của Trang Điềm Điềm hiện ra trước mắt anh, và cả khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cốc…cốc…
‘Cảnh Liên, nhanh mở cửa cho mẹ!’
Đợi qua khá lâu nhưng vẫn không thấy Thẩm Cảnh Liên ra mở cửa, Thẩm phu nhân bực quá nên bỏ xuống nhà.
/ Phu nhân!
‘Đừng làm phiền ta’.
Thẩm phu nhân cũng bỏ về phòng vì cơn thịnh nộ…
…—————-…
‘Nhị thiếu gia, đã đến nước A rồi…chúng ta phải làm gì tiếp theo?’
“Ta có việc của ta, cậu lo việc của mình đi!”
Tạ Tân nhìn theo bóng dáng của Thẩm Cảnh Liên đang tiêu sái rời đi…
………
Thẩm Cảnh Liên đã phải tìm kiếm Trang Điềm Điềm suốt mấy tháng liền nhưng không gặp, “không thể nào lại không tra ra được thông tin”.
Từ đó Thẩm Cảnh Liên quyết định mở rộng thị trường sang nước A và anh tự mình phụ trách.
Thẩm lão gia cực lực phản đối nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn cố chấp muốn mở rộng thị trường sang bên này.
Thời gian đầu thật sự rất khó khăn, nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn tự mình lèo lái, tiền vốn không được ba mình giúp sức. Trong thâm tâm lại không quên việc tìm kiếm người.
Một điều kỳ lạ khiến cho Thẩm Cảnh Liên không thể nào tin được là Trang Điềm Điềm giống như không tồn tại trên thế giới này và hoàn toàn không hề để lại một dấu tích gì của sự từng xuất hiện.
“Chết tiệt, rõ ràng là cô ấy đã đến nước A cơ mà! Thế mà mình đã lật tung từng mét đất xứ sở này nhưng lại không có chút tăm hơi nào của cô ấy!”
…—————-…
‘Tiểu thư’
Trang Điềm Điềm nặng nhọc vác cái bụng gần đến ngày sinh đứng lên đi đến phòng ăn. Nhìn thức ăn trên bàn mà có chút chán ghét “haiz…ngày nào cũng có những món này xào tới xào lui, nhìn thôi đã thấy ngán rồi!”
‘Tiểu thư cố ăn để có dinh dưỡng cho thai nhi! Những món này toàn là những món tốt cho thai phụ’.
Trang Điềm Điềm cầm đũa lên gắp một ít rau xào cho vào miệng nhai từ tốn rồi gác đũa.
‘Tiểu thư, ăn chút thịt bò đi ạ!’
Được rồi, không ăn nữa đâu, dọn xuống đi.
‘Ơ, tiểu thư!’
Trang Điềm Điềm không nói gì thêm, chỉ đi thẳng về phòng. Gần đây cô thấy trong người mệt mỏi vì cái thai càng lúc càng lớn dần, cũng đã sắp đến ngày sinh nở. Mẹ cô càng lúc quan tâm đến cô nhiều hơn, bà cũng không hỏi ba của đứa bé trong bụng cô là ai, nhưng có lẽ là bà cũng đã đoán được.
Trang Điềm Điềm ngồi trầm buồn thật lâu rồi đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Chưa bao giờ cô có cảm nhận về thiên nhiên đẹp như bây giờ, cảnh vật tuy có chút u buồn nhưng thật thanh bình, vừa dịu dàng vừa tinh khiết…tuyết trắng bám chặt lấy những cành cây, không thể nhìn ra được màu xanh của lá, phía xa xa là ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng, những cây thông vươn cao đắm mình trong tuyết lạnh.
Con yêu, tuy người đàn ông khốn kiếp đó đối xử tệ bạc với mẹ, thậm chí là hắn đã xem mẹ như một cô gái bán hoa…nhưng con hãy yên tâm, mẹ sẽ yêu thương con hơn cả mạng sống của mình.
Cốc…cốc…cốc…
Vào đi!
‘Tiểu thư, thuốc dưỡng thai của cô đã sắc xong’.
Trang Điềm Điềm nhìn chén thuốc trên bàn mà nhíu mày, gần đây cô đã quá ngán ngẩm với mùi thập tam thái bảo mà mẹ cô đã cho người mang từ quê nhà đến đây. Nói chung thì mẹ cô đã có lòng, nên cô không thể không uống…nhưng thật sự thì cô chỉ cần ngửi thấy mùi của thuốc đã muốn nôn.
‘Thuốc đã vừa uống rồi, tiểu thư nhanh uống đi ạ!’
Trang Điềm Điềm nâng chén thuốc lên đến vành môi, chần chừ một lúc rồi trút cạn một hơi.
Cô giúp việc kinh ngạc nhìn Trang Điềm Điềm đến không chớp mắt.
Tôi muốn được nghỉ ngơi.
‘Lúc nãy phu nhân có gọi điện sang hỏi thăm sức khỏe của tiểu thư và em bé trong bụng’.
Giúp tôi gửi lời cám ơn đến mẹ!
‘Tiểu thư, sao tiểu thư không trực tiếp gọi điện cho phu nhân?’
Trang Điềm Điềm ngao ngán thở dài, trước giờ cô không tiếp xúc nhiều với mẹ, mẹ cũng chưa từng quan tâm đến cô. Trước đây cô chưa từng được mẹ để tâm, có những lúc chính cô đã thấy mình cô đơn trong chính gia đình của mình. Chỉ là lần này cô không hiểu vì lý do gì mà mẹ lại đặc biệt quan tâm đến mình.