“Mẹ…sao có vẻ như mẹ không được vui vậy?”
Trang Diễm Hiền ưu phiền lên tiếng “ta thấy trong lòng không được thoải mái chút nào!”
“Mẹ không thoải mái về việc dùng giác mạc của Lục Thiên Hoành thay cho Điềm Điềm sao?”
Trang Diễm Hiền khẽ gật đầu “đúng vậy, dẫu rằng ta biết Điềm Điềm thành ra thế này là do một tay tên khốn Lục Thiên Hoành gây ra, giờ lấy giác mạc hắn thay cho Điềm Điềm thì cũng không có gì là không thể. Nhưng rồi ta nghĩ đến chuyện này thì lại thấy rất xót xa!”
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “vì sao?”
*Vì hắn là con trai của Lục Dận Diễn!
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt “ông ấy sinh con ra mà không biết cách dạy dỗ, chúng ta còn chưa xử lý ông ấy nữa là”.
*Ta chỉ thấy tiếc cho hắn, hắn vốn anh tuấn giỏi giang.
“Nếu bản thân thật sự tài giỏi, sao lại còn đố kị với người khác?
*Người ích kỷ luôn như vậy.
Trang Diễm Hiền không muốn nói gì thêm, chỉ mang theo phiền não rời đi…
……………
‘Nhị thiếu gia!’
“Cậu đến rồi đó à?”
Tạ Tân khẽ gật đầu “nhị thiếu gia có gì cần dặn dò?”
Thẩm Cảnh Liên lấy từ túi quần chiếc usb và đưa đến trước mặt Tạ Tân “cậu mang thứ này về Hoa Hạ và trình chiếu cho Cô Tinh xem, để bà ấy nhìn thấy kết cục của con trai mình”.
‘Sao chứ nhị thiếu gia? Cô Tinh là mẹ ruột của Lục Thiên Hoành sao?’
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng.
Tạ Tân cầm lấy usb rồi tức tốc trở về Hoa Hạ.
……………
Khụ…khụ…
Thời gian qua do bị nhốt nơi ẩm thấp mốc meo, Cô Tinh đã phải ngã bệnh…
Tạ Tân thấy Cô Tinh ho nhiều quá, lòng anh cũng có chút bùi ngùi…với góc nhìn của anh thì người phụ nữ trước mắt anh thật sự rất đáng thương.
Nghe có tiếng bước chân, Cô Tinh đảo mắt nhìn…trong căn phòng không đủ ánh sáng, Cô Tinh vẫn nhận ra được người đang tiến về phía mình là Tạ Tân.
Khụ…khụ…
‘Cô thấy trong người thế nào rồi?’
Cô Tinh lắc đầu “chắc tôi không còn được bao lâu nữa!”
Tạ Tân nhíu mày “sao cô lại nói thế?”
*Tôi là một bác sĩ, tôi hiểu rõ hoàn cảnh và tình trạng hiện tại của bản thân mình.
‘Để Tạ Tân giúp cô tìm bác sĩ’.
Cô Tinh lắc đầu “không cần phải phí công, vô ích thôi!”
Tạ Tân thoáng buồn, không hiểu sao anh lại thấy đau lòng đến thế. Từ nhỏ anh vốn không có mẹ, thiếu lắm tình yêu thương của người mẹ, anh rất đồng cảm với Cô Tinh…tất cả cũng chỉ vì tấm lòng của người mẹ.
Cô Tinh là một bác sĩ, nên rõ hơn về bệnh tình của mình…tâm trạng đang ưu phiền, Cô Tinh tự biết mình không thể qua được.
*Cậu có tin tức gì của Thiên Hoành không?
Tạ Tân nhìn chiếc usb trong tay, mắt anh chợt đượm buồn…không biết nội dung của chiếc usb này có những gì, nhưng anh biết rằng với tính cách của nhị thiếu gia nhà mình thì chắc chắn không có gì là tốt đẹp. Không biết sau khi xem xong nội dung bên trong thì Cô Tinh sẽ như thế nào.
Nhìn thấy được Tạ Tân đang lo lắng, Cô Tinh nhẹ giọng lên tiếng “cậu có chuyện gì thế?”
Tạ Tân lắc đầu!
*Trong tay cậu đang cầm gì? Có phải thứ đó liên quan đến Lục Thiên Hoành?
Tạ Tân lại tiếp tục lắc đầu “tôi cũng không biết, là nhị thiếu gia muốn tôi mang nó về cho cô”.
*Vậy cậu lấy laptop đến…tôi rất muốn thứ mà Thẩm Cảnh Liên gửi đến tôi là gì.
Tạ Tân nhìn vào sức khoẻ của rồi khẽ thở dài “thôi, để tôi mời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô trước đã!”
*Không cần đâu…khụ…khụ…
‘Cô thấy sao rồi?’
*Giúp tôi, mở usb đó lên.
‘Nhưng…’
*Nhanh…
Tạ Tân thở dài “được…cô đợi một chút!”
Tạ Tân loay hoay phát nội dung chiếc usb lên màn hình rộng để Cô Tinh xem.
Khụ…khụ…
Cô Tinh càng xem càng ho không ngừng, cuối cùng thì nôn ra toàn máu tươi.
Tạ Tân cũng vô cùng bàng hoàng, vì nội dung usb ghi lại…Lục Thiên Hoành bị thương nặng đến mức không còn nhìn ra được hình người, một cánh tay cũng đã bị mất.
Thật sự quá rùn rợn.
Khụ…khụ…
Tạ Tân bấm tắt màn hình.
*Thiên Hoành! Mẹ xin lỗi.
‘Cô Tinh…cô sao rồi?’
Tạ Tân hốt hoảng khi thấy Cô Tinh khép chặt đôi mắt và máu tươi tuôn trào không ngừng “cô tỉnh lại đi…”
…………
‘Bác sĩ! Bệnh nhân Cô Tinh thế nào rồi?’
Bác sĩ lắc đầu “người nhà hãy chuẩn bị hậu sự cho bệnh nhân, không thể cứu chữa được nữa!”
Tạ Tân ngỡ ngàng “sao lại không cứu chữa được nữa? Tháng trước cô ấy vẫn rất bình thường mà!”
//Bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Đến lúc phải kết thúc rồi.
Tạ Tân kinh ngạc rồi chết lặng.