Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 42: Tự do của Chu Hồi


Edit: Hinh

Tony ở bên ngoài chờ mãi vẫn không thấy cô đi ra liền gõ cửa phòng, “Em gái, có chuyện gì hả?”

Lục Nghi Ninh hít sâu một hơi, miễn cưỡng kéo khóa kéo của lễ phục lên, cô nhìn vào bản thân mình trong gương, trước ngực có một khe hẹp rất sâu.

Không biết có phải là do lâu rồi không mặc lễ phục không, cô sờ sờ phần lớn da thịt lộ trước ngực, hơi không quen.

7 giờ tối, Lâm Tấn An làm tài xế đưa cô đến nơi.

Đại hội truyền thông vẫn dựa theo quy tắc cũ, mời các tiểu thịt tươi đang hot trình diện, hấp dẫn vô số fans cuồng nhiệt mua vé đến, còn dẫn tới vô số phóng viên giải trí ngồi xổm canh ở hai bên cửa.

Lâm Tấn An chậm rãi dừng xe ở góc cuối cùng, “Chị, chiếc xe phía trước có phải của Tống Diễm không?”

Lục Nghi Ninh lười biếng mở mắt, xoay người kéo làn váy xuống xe.

Lâm Tấn An vội vàng gọi cô lại: “Chị, em có cần chờ chị về không?”

“Không cần, Chu Từ Lễ đến đón tôi.” Cô không nhịn được cong khóe môi, đắc ý vô cùng, “Cậu về trước đi.”

“…”

Từ hôm trước Lục Nghi Ninh đã nhận được tin nhắn của Tống Diễm, anh ta nói mình thiếu một người lên thảm đỏ cùng, hỏi cô có đồng ý được không.

Anh ta nói rất lễ phép, khiến người khác không có đường từ chối, Lục Nghi Ninh nhớ đến scandal nửa năm trước, cô nghĩ vẫn nên tránh tị hiềm thì hơn.

Nếu không đám fan não tàn của Tống Diễm sẽ xé nát cô mất.

Nhưng mà, sau khi cô vô cùng lễ phép từ chối xong, Tống Diễm liền trực tiếp gọi điện thoại đến lên án, nói cô nhẫn tâm.

Lục Nghi Ninh đi tới chiếc xe phía trước, gõ tay lên cửa kính thủy tinh ghế sau, không quá vài giây, cửa kính xe nửa mở xuống để lộ một gương mặt cực kỳ cợt nhã.

Tuy rằng diện mạo của Tống Diễm không hợp với khiếu thẩm mỹ của cô, nhưng ở trong mắt người ngoài cũng được coi là tuấn tú.

Có điều mắt một mí bẩm sinh thường cho người ta một cảm giác là ngủ không đủ giấc. Hôm nay vì để làm nổi bật trên thảm đỏ nên anh ta cũng rất có cố gắng, thoạt nhìn vừa đẹp trai lại gợi cảm.

Hợp làm chị em.

Lục Nghi Ninh kéo cửa xe ra khom người ngồi vào, sửa sang lại làn váy, khi ngẩng đầu lại phát hiện chàng trai bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cô.

“Tốt nhất là cậu rút lại cái ánh mắt háo sắc đó đi.”

Trước đó Tống Diễm đã hỏi cô mặc lễ phục màu gì để cố ý phối hợp quần áo cùng màu, bộ đồ màu đen mặc trên người đã che lấp sự lười nhác ngạo mạn trong xương của anh ta.

Tống Diễm huýt sáo một tiếng, trêu đùa: “Chị, dáng người chị đẹp ghê.”

Lục Nghi Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tống Diễm, nâng giày cao gót lên đạp vào mủi chân anh ta, “Thôi đi, cảm ơn anh nhé.”

Tống Diễm hít sâu một hơi, biểu cảm trở nên vặn vẹo, nhưng lời đã nói ra anh ta sẽ tuyệt đối không rút lại, cho dù chân bị đạp nát bét cũng không có đạo lý rút lại.

Xe dừng ở bên cạnh thảm đỏ ngoài hội quán, phục vụ lập tức tiến lên mở cửa xe.

Sau khi Tống Diễm xuống xe liền thân sĩ đi qua bên kia mời bạn cặp ra, chàng trai trẻ nổi bật đứng đó hấp dẫn không ít ánh mắt của phóng viên giải trí.

Các tài khoản marketing trên mạng cùng nhau đoán vị tiểu thịt tươi họ Tống sẽ đưa bạn gái scandal của mình lên sân khấu, nhưng họ lại chưa từng nghĩ cô căn bản không phải người của giới giải trí.

Làn váy của Lục Nghi Ninh quá dài nên bị đụng xuống mặt đất, cô che ngực cúi người sửa sang lại.

Có một bàn tay còn nhanh hơn động tác của cô, anh ta trực tiếp ngồi xổm người xuống, cẩn thận vuốt phẳng lại toàn bộ nếp gấp.

Ngay lập tức, ánh đèn nổi lên bốn phía hòa với vài câu nói khó nghe của đám fan tiếp ứng.

Tống Diễm lạnh mặt nhìn qua, người nọ lập tức không lên tiếng nữa, bảng tiếp ứng trong tay run rẩy.

Lục Nghi Ninh khẽ khoác vào khuỷu tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Lát nữa MC phỏng vấn, anh nhớ tuyên truyền VCR cho tôi đó, sau cùng sẽ có đợt bỏ phiếu bình chọn.”

Trên mặt Tống Diễm vẫn duy trì nụ cười trầm tĩnh, nhưng âm thanh lại đầy tủi thân, “Ơ, chị lợi dụng tôi, vừa rồi còn đạp chân tôi nữa!”

Lục Nghi Ninh thân thiện nghiêng đầu chăm chú nhìn anh la, chỉ thiếu nước khắc mấy chữ to “Có bản lĩnh thì anh đạp lại đi” trên mặt.

Tống Diễm rũ mắt, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo của cô gái, anh ta hơi mím môi, nói mơ hồ, “Đêm nay tôi rất giống kỵ sĩ.”

Lục Nghi Ninh yên lặng không nói, đi lên bục ký tên, nói khách sáo vài câu với MC.

Cô không phải người của giới giải trí nên MC cũng không gây khó xử lắm, nhưng Tống Diễm lại không trốn khỏi số phận bị truy hỏi.

Nữ MC cười trêu ghẹo: “Đêm nay bạn cặp của anh thật sự rất xinh đẹp, không ít nghệ sĩ trong giới cũng không so được, Tống tiên sinh mời đến từ đâu vậy?”

Tống Diễm lạnh nhạt cười, “Lục tiểu thư là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, trước đó từng hợp tác qua, quan hệ của bọn tôi cũng không tệ lắm nên hôm nay liền kết nhóm lại đây.”

Nữ MC hô nhỏ, “Quan hệ này đâu chỉ là không tồi chứ, tôi thấy hai người tương tác rất ăn ý ấy.”

Tống Diễm không dấu vết tránh đi cạm bẫy, “Đúng vậy, chị Lục từng dạy tôi rất nhiều điều, cuối cùng mong mọi người sẽ ủng hộ VCR của chị Lục nhé.”

Cuối cùng cũng được buông tha.

Tống Diễm ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm, đưa tháo cúc áo tây trang, quay đầu lại liền chạm phải tầm mắt của cô gái bên cạnh.

Anh ta cười như không cười làm giảm bầu không khí xấu hổ, “Có phải đột nhiên mê mẩn tôi rồi không?”

Lục Nghi Ninh thấy ống kính dời đi liền nhanh chóng nâng tay sờ soạng đầu anh ta, “Đêm nay làm phiền kỵ sĩ hộ tống rồi.”

Mắt Tống Diễm đen lại, vô cùng rõ ràng ý trong lời của cô, anh ta cúi đầu ừ một tiếng.

Rồi không nói chuyện nữa.

Đại hội đến giai đoạn cuối cùng, sắp công bố phim ngắn xuất sắc nhất của đại hội năm nay, có điều quy luật đã hơi chỉnh sửa lại, có thêm một giải thưởng may mắn nữa.

Hô hấp của Lục Nghi Ninh ngừng lại, vô thức nắm chặt tay, lúc giải thưởng Nhiếp ảnh công bố kết quả cô còn không căng thẳng đến vậy.

MC nhận lấy tờ giấy một lần nữa đi lên đài, “Bây giờ, tôi xin tuyên bố kết quả của giải phim ngắn tốt nhất năm của đại hội truyền thông lần thứ 13 —”

Cô ấy cố ý tạm dừng vài giây, lướt nhìn tất cả đại biểu dưới đài.

“Một quyển sách cổ chứa đựng biết bao lịch sử lâu dài. Năm tháng không ngừng trôi qua, bây giờ có những người muốn dùng chính hai tay của mình để mở cánh cửa mật đạo chứa đựng lịch sử ấy ra.” MC nói theo kịch bản, “Bây giờ, xin mời mọi người thưởng thức tác phẩm 《 Cánh ve 》 do phòng làm việc Tây Tác mang đến.”

Màn ảnh thong thả hiện lên, hình ảnh dừng lại trên một đống bóng dáng bận rộn.

Trong phòng thí nghiệm yên lặng của viện nghiên cứu Văn học thuộc đại học S, một đám người đang im lặng làm công việc trong tay. Ông cụ gần 70 tuổi dựa vào bàn, thật cẩn thận lật trang giấy đã ố vàng.

Sách cổ bị vùi lấp dưới mặt đất gần trăm năm, thể chữ trên thẻ tre đã bị ăn mòn không thể thấy rõ.

Chàng trai trẻ tuổi cầm một cuốn từ điển dày cộp, tìm kiếm mỗi một chữ trong sách, vẽ lại tất cả rồi đưa sách cổ đến tay người phục hồi.

Hình ảnh chuyển đến bảo tàng của đại học S, những tấm thẻ tre từng bị đục khoét không thấy rõ chữ bây giờ đã được cất kỹ trong hộp thủy tinh.

Đây là loại bảo bối chỉ thuộc về bọn họ.

Đại hội truyền thông được phát trực tiếp lên Weibo, ống kính chuyển đến tin gây quỹ trên màn hình lớn, có lẽ là do một công việc bình thường lại mang đến sự rung động lớn như thế nên đã khiến vô số cư dân mạng đều muốn góp vào một phần lực.

“— Chúng nó cần sự trợ giúp của bạn.”

Sau khi đại hội kết thúc, Lục Nghi Ninh mở Weibo lên xem, bây giờ số tiền quyên góp đã lên đến 20 vạn và vẫn còn tiếp tục tăng lên.

Tiền thưởng của giải phim ngắn xuất sắc nhất được phòng làm việc Tây Tác đem đầu tư cho viện nghiên cứu, xem như là chút thật lòng trong buôn bán ích lợi.

Lục Nghi Ninh ôm bụng cười cười, mấy năm nay cô kiếm được rất nhiều tiền, nhưng xuất lực bỏ vốn vì văn hóa như hôm nay lại là lần đầu tiên.

Người dần dần rời đi, Tống Diễm bị cô đuổi về.

Các phóng viên ở cửa chỉ chú ý đến ngôi sao, Lục Nghi Ninh thong thả đi ra ngoài, vừa giương mắt liền thấy bóng dáng quen thuộc ở ven đường.

Chu Từ Lễ nửa dựa vào thân xe, đang cúi đầu xem điện thoại, nếu cô đoán không sai thì nhất định là đang xem lại video.

Lục Nghi Ninh nhấc làn váy lên, muốn thừa dịp anh không chú ý mà chạy đến, kết quả chạy được hai bước, người đàn ông đã không nhanh không chậm ngẩng đầu, sau đó giang hai tay về phía cô.

Lục Nghi Ninh không do dự nhào cả người vào anh, giày cao gót trên chân bị rớt mất một chiếc, cô sợ dơ chân nên đành dính chặt trên người anh.

Chu Từ Lễ ôm Lục Nghi Ninh xoay vòng hai lần, sau đó một tay ôm cô, tay kia thì mở cửa xe.

Mắt Lục Nghi Ninh cong thành hình trăng khuyết, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai anh, cảm nhận được động tác của người đàn ông cứng đờ, cô khoe khoang cười rộ lên, “Anh xem được rồi à?”

Chu Từ Lễ xoay người thả cô lên ghế, cúi người nhặt chiếc giày cao gót rơi xuống.

Lục Nghi Ninh không nhận được câu trả lời thuyết phục, cô chống tay lên cửa xe, giây tiếp theo, người đàn ông trước mắt chậm rãi nâng chân cô lên, dịu dàng mang giày vào cho cô.

Lục Nghi Ninh lập tức ngừng thở, mủi chân vô thức rụt lại.

Chu Từ Lễ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh, anh mở miệng nói: “Thấy được tất cả.”

Thấy được, tất cả chuyện cô làm vì anh.

Cũng thấy được, một nhiếp ảnh gia vĩ đại làm hết sức mình để truyền thụ văn hóa.

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, “Em đi thảm đỏ với kỵ sĩ tiên sinh, anh cũng thấy à?”

Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới nắm lấy chóp mũi cô, “Ánh mắt của các người đàn ông khác nhìn em khiến anh rất không thoải mái.”

Lục Nghi Ninh bị bóp mũi liền há mồm thở dốc, còn chưa kịp nói chuyện, người trước mặt đã nâng môi cô hôn lên. Vươn đầu lưỡi khẽ liếm vào khóe miệng cô, hơi thở mát lạnh ập đến.

Chu Từ Lễ xiết chặt cằm cô, môi lưỡi dán rất sát nhau.

Môi Lục Nghi Ninh bị anh cắn lấy, cô kêu ra tiếng, ưm trong lòng ngực anh.

Sau khi cướp lấy hơi thở cuối cùng, Chu Từ Lễ dạt dào hứng thú buông cô ra.

Lục Nghi Ninh há miệng thở dốc, điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn, giơ tay đánh vào vai anh, “Bây giờ thoải mái rồi?”

Chu Từ Lễ cầm cổ tay cô lên hôn hôn, không chút để ý bổ sung: “Vô cùng.”

Thoải mái, vô cùng.

Lục Nghi Ninh không chịu được anh dịu dàng vây lấy, hai má cô nóng bừng lên, rút tay mình về.

***

Một tuần trôi qua từ khi đại hội kết thúc, các tập đoàn tài chính và không ít đại lão trong giới cũng bắt đầu đầu tư.

Viện nghiên cứu vượt qua nguy cơ lớn nhất từ khi thành lập đến nay.

Không có hợp đồng, lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, cho dù Chu Hoài An có muốn can thiệp thì cũng không được.

Hơn nữa đã sắp đến cuộc họp thường niên của Universe rồi, Chu tiên sinh vô cùng quan tâm đến hình thức căn bản không rảnh để ý đến chuyện của tiểu bối nữa.

Lục Nghi Ninh không muốn mặc đồ lộng lậy tham dự tiệc sinh nhật của ông ta, nhưng một ngày trước đó cô bị Lục Bá Nguyên kêu về nhà, cô không muốn quay về, kết quả sau khi tan làm đi xuống cầu thang liền nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc dừng bên ngoài.

Không đợi cô xoay người rời đi, Lục Bá Nguyên đã đẩy cửa xuống xe, “Ba là ba con hay là kẻ thù của con?!”

Vừa nhìn thấy ông đã nhanh chân bỏ chạy, nghĩ cái gì thế không biết.

Cuối cùng Lục Nghi Ninh bị thư ký ôn hòa mời vào xe, trở lại nhà cũ Lục gia.

Trên bàn cơm, Lục Bá Nguyên rót trà, mở miệng hỏi: “Con và thằng nhóc Chu gia vẫn còn bên nhau?”

Lục Nghi Ninh không muốn ăn gì, chỉ ăn hai muỗng cháo, “Chu Hoài An kêu ba đến dạy dỗ con, kêu con nhanh chóng chia tay à?”

Lục Bá Nguyên bị sặc rượu, ho khan hai tiếng.

Lục Nghi Ninh hừ lạnh, “Con không nghe đâu, ông lão của Chu gia còn khó chơi hơn ba nữa, thật không biết làm sao Chu Từ Lễ chịu nổi.”

Lục Bá Nguyên trầm giọng, trên mặt không nhìn ra vui buồn, “Con thật sự thích cậu ta như vậy?”

Lục Nghi Ninh không đoán ra tâm trạng của ông, liền nhỏ giọng ừm, “Ba đừng khuyên con nữa, con không chia tay đâu, bây giờ không, sau này cũng sẽ không.”

“Được rồi.” Là giọng điệu thoả hiệp.

Lục Nghi Ninh giương mắt, ông còn chưa nói hỏi chuyện này là có ý gì.

Lục Bá Nguyên gõ mặt bàn, cười nhạt, “Ba phải hỏi ý của con một chút mới quyết định có nên đồng ý đề nghị của Chu Hoài An hay không.”

Lục Nghi Ninh nhíu mày: “Đề nghị gì?”

“Chu tiên sinh nói sẽ đầu tư và hợp tác với Lục thị.” Lục Bá Nguyên thở dài, giọng rất trầm, “Nhưng từ chối ông ta thì lại có được con rể tốt, cũng không quá lỗ.”

Lục Nghi Ninh ngây người, có hơi hoài nghi tối hôm nay Lục Bá Nguyên uống say rồi, cô đi đến bên cạnh sờ trán ông, không sốt mà, sao lại dễ dàng nhả ra như thế nhỉ?

Lục Bá Nguyên nắm bàn tay đang tác quái của cô lại, biểu cảm trở nên rất dịu dàng, “Ninh Ninh, ba hy vọng con sẽ sống tốt.”

Trong đại hội truyền thông, Lục thị thân là công ty nổi danh ở thành phố S đương nhiên sẽ ở trong hàng ngũ được mời đến. Sau khi ông xem xong đoạn phim ngắn đó và lời phát biểu của Lục Nghi Ninh, ông bỗng nhiên cảm thấy mình già rồi.

Không phải về mặt tuổi tác, mà là tâm tính.

Cho dù là gia đình của Chu Từ Lễ sẽ mang đến rất nhiều khó khăn cho con gái ông, nhưng chỉ khi hai người đứng chung một chỗ, cho dù là đối mặt với Chu Hoài An luôn tạo áp lực, hai người vẫn sẽ có thể vượt qua giống như nguy cơ của viện nghiên cứu lần này, hóa giải một cách hoàn mỹ.

Chu Hoài An có thể sống bao lâu, ông có thể sống bao lâu.

Cần gì phải để bọn tiểu bối phải khó chịu chứ.

Lục Nghi Ninh nhếch môi thả lỏng, nắm lấy tay ông, “Cảm ơn ba.”

***

Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng chăm sóc đặc biệt.

Chu Hoài An phái trợ lý đến giúp Chu Hồi sửa soạn, buổi tối phải tham gia cuộc họp thường niên của Universe.

Người đàn ông im lặng ngồi trên giường bệnh, tác dụng phụ của thuốc khiến anh buồn ngủ.

Thư ký Lưu cầm bộ tây trang màu xanh trong tay, lên tiếng khuyên bảo: “Thiếu gia, phải thay quần áo rồi.”

Lông mi Chu Hồi run rẩy, gian nan mở mắt lên nhìn ông, hơi thở mỏng thanh, “Chú nhìn dáng vẻ này của cháu xem, nó còn không quan trọng bằng thể diện của ông nội à?”

Vẻ mặt thư ký Lưu đầy khó xử, không đành lòng ép anh liền lấy điện thoại đi ra bên ngoài gọi cho Chu tiên sinh.

Thái độ của Chu Hoài An rất cứng rắn, tuyệt đối không cho tiểu bối làm sai ở thời khắc mấu chốt.

Chu Hồi là tổng tài của công ty, đột nhiên không tham gia cuộc họp thường niên, nhẹ thì khiến người ta nghị luận, nặng thì ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.

Thư ký Lưu còn đang định nói tiếp thì đối phương lại cúp điện thoại không cho ông cơ hội giải thích.

Không biết từ khi nào, Chu Từ Lễ đã đứng sau ông, gương mặt ẩn trong bóng tối, lạnh giọng hỏi: “Ông ta nói như thế nào?”

Thư ký Lưu bị con ngươi tối đen của anh làm chột dạ, “Chu tiên sinh nói, tiểu bối phải tham dự.”

Chu Từ Lễ không biến sắc lặp lại một lần nữa, “Tiểu bối phải tham dự?”

Đây là câu nói dễ hiểu nhất của Chu Hoài An mà anh từng nghe.

Chu Từ Lễ mở cửa, xuyên qua cánh cửa rộng mở, anh người đàn ông trên giường đang kiềm nén che miệng ho khan, sống lưng gầy yếu, người này đã nhanh chóng gầy đi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Sau đó, sẽ chết ư?

Chu Từ Lễ không dám nghĩ, vì một khi đã bắt đầu, anh sẽ nhớ đến lần đầu gặp Chu Hồi, thiếu niên dịu dàng trong vườn hoa ấy.

Bị bảo vệ chặt chẽ, đồng thời bị cướp mất cơ hội phản nghịch mà bạn cùng lứa tuổi nên có.

Chu Hồi nghe thấy âm thanh liền nhìn lại, “Em đến rồi à.”

Ngọn đèn mờ nhạt trong phòng bệnh chiếu lên gương mặt anh ta, khiến gương mặt tái nhợt trông ổn hơn một chút.

Chu Từ Lễ đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Chu Hồi, “Không nên đi.”

Động tác của Chu Hồi vẫn không đổi, cúi đầu tiếp tục tháo cúc áo của bộ đồ bệnh nhân ra, chỉ còn hai cúc cuối cùng, cổ tay bị giữ lại. Anh ta ngẩng đầu, cười nói: “Không còn thời gian nữa rồi, đến trễ ông nội sẽ tức giận.”

Chu Từ Lễ nhắm hai mắt lại, “Không phải anh luôn muốn ra xem thế giới bên ngoài sao?”

“…”

“Chuyện anh chưa làm xong, em sẽ giúp anh làm.” Chu Từ Lễ cầm tay anh ta, mặt mày giãn ra, “Anh cả, sau này anh không cần sống vì bất cứ ai nữa.”

Nói xong câu đó, anh trầm ngâm một lát, như là muốn trấn an đối phương, anh nhướng mày lên, giọng điệu vừa thong thả vừa ôn hòa.

“Anh làm giáo sư, hay đi thử các lĩnh vực khác cũng được.”

Hốc mắt Chu Hồi đỏ bừng, nắm lấy bờ vai của anh, lực cũng không lớn lắm, hoặc có thể nói là anh ta đã dùng hết sức mình.

“… Cảm ơn.”

***

Từ nhà cũ đến trung tâm thành phố, đang là giờ cao điểm, chiếc xe khiêm tốn của Lục Bá Nguyên không thể dịch chuyển được nửa bước.

Lục Nghi Ninh nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua từng giây một, màn đêm đen dần, đã bỏ lỡ phần mở màn của buổi họp thường niên rồi.

Cô cũng không vội, thà rằng cô ngồi trong xe đến tối, đến lộ mặt một cái rồi về nhà cũng được.

Bỗng dưng, màn hình LED do Universe bao thầu chợt sáng lên, gương mặt trong trẻo của người đàn ông xuất hiện trên đó.

Ánh đèn của phía truyền thông thoáng ẩn thoáng hiện, đều đang bắt giữ lấy người lần đầu tiên lộ diện ở cuộc họp hằng năm này.

Chu Hoài An chống gậy đi lên bục, “Bây giờ tôi muốn nhân cuộc họp thường niên năm nay, giới thiệu người thay Chu Hồi tiếp nhận vị trí tổng tài —”

Lục Nghi Ninh hạ cửa kính xe xuống, một cơn gió thổi vào bên trong xe khiến hốc mắt cô chua xót. Đến khi cô nhìn thấy gương mặt của người nọ, chóp mũi cũng chua xót theo.

Cô không biết tại sao tim mình lại đột nhiên bị bóp chặt lại.

Rõ ràng là, anh vẫn khỏe mạnh đứng ở đó như trước.

Lục Bá Nguyên nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô, người đàn ông trên màn hình lớm cao to thẳng tắp, khuôn mặt trong trẻo trầm tĩnh che giấu tâm trạng thật, độ cong châm chọc bên khóe miệng bị truyền thông hiểu lầm thành nụ cười lễ phép.

Mắt Chu Từ Lễ đối mặt với ống kính, cứ như là rất ấm áp.

Không hiểu sao Lục Nghi Ninh lại cảm thấy, anh đang cố gắng xé nhân cách của mình thành hai phần, làm có thêm một Chu Từ Lễ lạnh lùng kiêu ngạo, không muốn để người khác tiếp cận như thế.

Lục Bá Nguyên cho tài xế một ánh mắt, kêu ông kéo cửa xe lên, khóa nút hạ xuống.

Lục Nghi Ninh vẫn nhìn chằm chằm cảnh hoàng hôn bên ngoài như trước.

Giờ khắc này, cô lại rất mong rằng Chu Hoài An có thể sớm lên trời.

Có phải là, rất ác độc không?

Thông qua đường tắt đến trung tâm thành phố, tình hình kẹt xe đã hơi giảm bớt, đến hội quán dưới trướng của Universe, buổi họp thường niên đã bắt đầu được nửa tiếng.

Lục Nghi Ninh đi theo Lục Bá Nguyên chào hỏi với vài chú bác quen thuộc, cô nhìn Chu Hoài An cách đó không xa, “Tối hôm nay ông ta trẻ lại không ít.”

Lục Bá Nguyên an ủi vỗ tay cô, “Cố lên.”

Lục Nghi Ninh không có tâm trạng khách sáo với Chu Hoài An, cô tự mình đi đến một bên tìm nước trái cây, bỗng cảm thấy có một tầm mắt phía sau liền quay đầu lại.

Chạm phải đôi mắt đen quen thuộc, anh im lặng đứng bên ngoài đám động, loại ánh mắt mê hoặc này khiến đại não cô như chập mạch vài giây.

Lục Nghi Ninh cắn môi, nâng chân chạy qua.

Chu Từ Lễ rũ mắt, kéo cô đến cái sân lộ thiên phía sau, để bức màn che lại, anh cúi người nhìn thẳng cô, “Sao không nói gì hết?”

Lục Nghi Ninh chăm chú nhìn yết hầu lăn lộn của anh, rồi dời tầm mắt lên bờ môi của anh, “Tuy rằng em đoán được sẽ có một ngày như thế này, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.”

Chu Từ Lễ khẽ ừ, “Anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đột nhiên có cảm giác, anh biến thành Chu tổng, có hơi không quen.” Cô nắm lấy cà vạt trong áo anh, nghiêng về phía trước cẩn thận đánh giá, “Có tiền có sắc, sau này sẽ càng nhiều phụ nữ chú ý đến anh hơn.”

Chu Từ Lễ cúi đầu thuận thế hôn lên cằm cô, “Chỉ có một mình em.”

Lục Nghi Ninh khép mắt, giọng vô thức nhỏ lại, “Chu Hồi…”

“Tự do.”

Chu Từ Lễ im lặng nói.

Tác giả có lời muốn nói: Anh cả không chết!!!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.