Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 3


Sau một lúc bàn bạc với bên quản lý Hạ, cô cũng có thể gặp mặt họ ở công ty mẹ SOH. Nhưng chỗ đó cách khách sạn của cô khá xa, đi xe hơi cũng phải mất ít nhất vài tiếng. Chân Sở Tư lại đâu nên quản lý Dư đã tìm cho cô 1 đôi dép quai ngang đen, chỉ cầng mang cùng vớ trắng.

**********

Sở Tư mặc áo hoodie oversize cùng quần jeans rộng, chân mang đôi dép quang ngang quản lý Hạ mua cho cùng tất trắng. Vừa đi đến trước công ty đã bị cho sự hào nhoáng làm choáng ngợp.

Sở Tư e dè đeo khẩu trang rồi đi vào, bên trong lộng lẫy như sảnh khách sạn 5 sao. Còn được dán poster của các diễn viên, celeb của công ty khắp sảnh.

Sở Tư đi đến trước quầy tiếp tân,

“Tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”. Cô tiếp tân nhỏ nhẹ hỏi Sở Tư.

“Tôi có hẹn với giám đốc của các cô”. Sở Tư hai tay đút vào túi áo, mặt còn đeo thêm mắt kính râm nên chẳng ai nhìn ra cô.

“Tên chị là gì ạ?”. Tiếp tân tìm kiếm gì đó trên máy tính.

“Sở Tư”.

“Vâng ạ, mời chị đi lối này”. Nói xong cô tiếp tân liền dẫn cô vào trong thang máy sau đó bấm lên tầng 43.

“Chị là Sở Tư thật ạ, có thể cởi khẩu trang cho em xem không? Em là fan của chị đó”. Cô bé tiếp tân hớn hở nhìn cô.

“….có lẽ là được”. Sở Tư đưa tay tháo kính râm xuống, tiếp đó là khẩu trang.

“Chụp hình không?…” Sở Tư có chút e dè hỏi cô gái. Không chần chừ nữ tiếp tân liền rút điện thoại ra chụp hình cùng cô.

Sau khi đưa cô vào văn phòng của Mặc Nhiên “Giám đốc bảo cô cứ đợi ở đây, sau khi họp xong anh ấy sẽ đến tìm cô”. xong cô tiếp tân vẫn như thường ngày, cúi đầu chào cô sau đó rời đi quay người đóng cửa lại.

Lúc vừa bước vào cô đã phải rùng mình một cái, phòng làm việc thì trang trí theo kiểu tối giản. Đã vậy còn kéo rèm lại, tối tối lại có chút âm u.

Điều hoà trong phòng thì lại mở có 18,19 độ.

Sở Tư nhìn xung quanh, sau đó tiến về phía rèm. Cô nắm lấy chiếc rèm, một động tác dứt khoát kéo hai bên rèm ra. Ánh sáng chiếu vào khiến căn phòng có chút sức sống hơn…. Ít ra là giống có người ở trong hơn.

Sau khi đã có tầm nhìn, cô ung dung đi xung quanh nhìn cách sắp xếp đánh giá tên giám đốc này.

Cô đi về phía bàn làm việc, trên bàn toàn giấy tờ là giấy tờ. Lại có chiếc mac book nằm trên bàn, phía sau là chiếc màn hình máy tính to. Nằm rải rác là những cây bút mực mắc tiền, và những hợp đồng với các celeb chưa được xem qua.

Nhìn vào chiếc tủ trưng bày phía sau thì lại ngăn nắp một cách lạ thường, 2 ngăn to nhất dùng để trưng cúp của nhiều giải thưởng khác nhau. Còn lại được trưng bày những món đồ đẹp. Vừa nhìn vào đã biết không hề rẻ, không cẩn thận làm vỡ là đi ngay vài ngàn đô….

Sở Tư nhìn xuống bàn làm việc, sự chú ý của cô lại đổ dồn vào khung hình nhỏ bị màn hình máy tính to che khuất. Sở Tư tò mò đưa hai tay ra sau lưng sau đó 1 bước, 2 bước, 3 bước.

Chỉ cần 1 bước nữa là cô có thể thấy được khung hình đó rồi…

Đúng lúc này….

Một tiếng “Cạch” vang lên, cánh cửa từ từ mở ra…

Sở Tư vừa định đặt bước cuối cùng liền bị tiếng mở cửa làm cho đơ người, trông cô lúc này thật sự rất giống một kẻ trộm bị bắt quả tang vậy.

Doãn Mặc Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dày. Áo khoác âu phục được anh tuỳ tiện vắt lên tay, đẩy cửa mạnh đi vào.

Hắn đơ người một lúc sau đó liền đi vào, xoay tay đóng cửa lại.

Sở Tư nhanh chóng trở về tư thế bình thường, mấp mấy “Tôi…chỉ là… cái đó…”. Sở Tư nhíu mày nhìn xung quanh.

“Cái….cây bút này anh mua ở đâu vậy, trông rất dễ nhìn”. Sở Tư liền tuỳ tiện chợp lấy 1 trong mấy cây bút mực nằm ngỗn ngang trên bàn đưa tới trước mặt Doãn Mặc Nhiên.

Gương mặt anh tuấn của hắn có chút giãn ra, “thích thì cứ cầm đi”. Nói xong hắn đi thẳng về phía bàn làm việc, treo áo khoác âu chỉnh tề lên lưng ghế sau đó tuỳ tiện đưa tay sắn áo sơ mi lên đến khuỷ tay.

Sở Tư khẽ mím môi gật đầu nắm chặt chiếc bút mực bỏ vào túi áo. “Anh rất có mắt nhìn đấy!”. Vừa nói cô vừa thản nhiên đi về phía ghế sofa lười biếng ngồi xuống.

Không biết là do trong tưởng tượng của cô hắn là tên đàn ông trung niên háo sắc nên bây giờ nhìn thấy hắn ngoài đời thật có chút cuốn hút nhỉ? Thân hình cao to, đẹp trai lại rất….thơm?

Nghĩ đến đây Sở Tư cong ngón tay lên cọ cọ chóp mũi khẽ cười.

“Cô không đến cùng quản lý sao?”. Doãn Mặc Nhiên đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt hắn nhìn cô cũng đầy lạnh lẽo. Gương mặt điển trai kia cũng không thể cứu vãn nổi ánh mắt lạnh lẽo như băng đó… càng nhìn sâu vào mắt hắn cô có cảm giác như càng bị sự lạnh lẽo của hắn nuốt chửng, càng khó mà có thể đoán được tâm trạng của hắn.

“Ừm, tôi tới một mình”.

Doãn Mặc Nhiên thu lại ánh mắt, hắn nhìn vào đồng hồ trên tay sau đó liền vào thẳng vấn đề “Chốc nữa tôi còn có hẹn với người khác, vào thẳng vấn đề nhé”.

Sở Tư không trả lời, chỉ buồn gật đầu một cái.

“Hợp tác với bên SOH, cô sẽ nhận được all tiền cô chạy show được. Ngoài ra chúng tôi sẽ quảng bá truyền thông cho cô thêm ở những lĩnh vực khác. Ký hợp đồng với chúng tôi xong cô sẽ phải nghe lời công ty, không tuỳ tiện làm gì khi không có sự đồng ý. Và phải tham gia những buổi tiệc công ty đề ra cho cô, ngoài ra không scandal tình cảm với đồng nghiệp khác giới, cô muốn bổ sung hay ra điều kiện gì không?”.

Sở Tư cười khẩy sau đó liền phẩy tay “Tôi đến đây là để từ chối”.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.