Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 14


Cả 2 cứ vậy mà ăn rồi uống, Sở Tư đúng lúc bản thân đang có tâm trạng buồn nên cô cứ uống. Uống nhiều đến mức trên bàn dưới đất đều rải rác vỏ bia của cô, Thiệu Vân sớm đã không trụ nổi. Cô ôm chai bia nằm dài ra bàn, tay còn lại giữ lấy ly bia của Sở Tư ngăn cô uống thêm.

“Nhiều lắm rồi, một trong 2 chúng ta phải tỉnh để còn về nhà”. Thiệu Vân nói lớ mớ trong miệng.

———-

Tại văn phòng giám đốc,

“Cô gái đó là người của công ty anh sao?”. Chu Âu Dương chầm chậm bước vào phòng, tay chỉ về hướng Sở Tư rời đi.

“Ừm, cậu quen cô ấy?”. Doãn Mặc Nhiên đột ngột ngưng bút đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Âu Dương.

“À, từng gặp. Cảm thấy cô ta có sức hút kỳ lạ, hơi có hứng thú”. Chu Âu Dương bỡn cợt tuỳ tiện đi về phía bàn làm việc của Doãn Mặc Nhiên tựa người vào.

Gương mặt của hắn bây giờ tối sầm lại như bão giông sắp kéo đến “Có hứng thú sao?”.

Chu Âu Dương khẽ gật đầu.

Doãn Mặc Nhiên khẽ nhếch mép tuyên bố rõ mồn một từng chữ “Người của công ty tôi không được phép yêu đương bên lề, luật là luật”.

Trợ lý Hạ đứng bên cửa khó hiểu thầm nghĩ trong lòng “Công ty này có luật này sao?”.

Doãn Mặc Nhiên vào thẳng vấn đề chính “Hôm nay cậu đến tìm tôi có việc gì?”.

Âu Dương đưa tay xoa xoa cằm “Bố bảo anh nếu đã về nước thì sắp xếp tháng này về nhà ăn cơm 1 bữa”.

Chu Âu Dương và Doãn Mặc Nhiên là anh em họ, ba mẹ Chu Âu Dương vốn là cậu mợ út của Doãn Mặc Nhiên nhưng trong một lần đi công việc cả hai đã gặp nạn trên đường mãi không quay về nữa. Vì thương xót đứa cháu trai nên ba mẹ anh đã thống nhất nhận nuôi Chu Âu Dương từ lúc cậu 3 tuổi đã đến ở cùng gia đình Doãn Mặc Nhiên.

Doãn Mặc Nhiên hơn cậu em trai này 5 tuổi nên hiểu chuyện, từ bé đã nhường nhịn lại còn biết bảo vệ em trai. Khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng yêu.

“Không về, đến đây làm nội gián thì mau đi đi”. Mặc Nhiên đầy lạnh nhạt tiếp tục xử lý đống giấy tờ.

Chu Âu Dương bĩu môi nhìn anh đầy khinh bỉ sau đó liền rời đi.

—————.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vinh Khô Hoa Niên
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================

Tại quán nhậu, Sở Tư lúc này cũng không khá khẩm hơn Thiệu Vân là bao nhiêu. Đầu óc cô như quay cuồng, đúng lúc này cô lại cảm thấy mắc toilet. Sở Tư lạng choạng đứng dậy, cô vậy mà lại va vào tên vô lại nào đó tướng tá to cao lại xăm trổ như xã hội đen.

Sở Tư nhất thời giật mình liền lui lại “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh”. Nói xong cô liền chống tay lên bàn bước về phía trước liền bị hắn nắm chặt khuỷu tay kéo lại “Này cô em, đâu phải cứ xin lỗi là xong”.

Vừa nhìn đã biết hắn cố ý giờ trò lưu manh.

Sở Tư dùng lực hất tay hắn ra, không những không buông mà tên lưu manh càng nắm chặt hơn khiến cánh tay trắng nõn của cô sớm đã hằn vết tay của hắn.

“Mau buông ra, tôi hét lên bây giờ”. Sở Tư mất kiên nhẫn quay đầu nhìn tên lưu manh.

“Cô em hét đi, cứ hét thoải mái”. Hắn lên giọng thách thức cô, mắt nhìn láo lia xung quanh.

Sở Tư lúc này mới nhận thức được vấn đề, xung quanh đây cũng đều là lưu manh. Vừa nhìn đã biết bọn họ sẽ cố làm lơ mà không giúp.

Tên lưu mạnh lấy ra trong túi quần một chiếc khăn nhỏ, vừa định bịt vào mặt cô liền bị cản lại.

Bóng dáng quen thuộc nhưng lại đỗi xa lạ ấy khiến Sở Tư bất giác ngước lên, mùi hương quen thuộc ấy lại xộc vào mũi cô.

Doãn Mặc Nhiên 1 tay cầm lấy tay cô kéo vào lòng, tay kia giữ tay người đàn ông đang nắm khuỷu tay cô lại.

“Mày là thằng nào dám xía vào chuyện tốt của ông?”. Tên lưu manh tức giận định lao đến giáng 1 cú đấm vào mặt Doãn Mặc Nhiên liền bị một lực khác đá thẳng vào bụng văng ra vài bước.

Thiên Dực cùng đàn em bước từ phía sau lên, khách xung quanh nhìn thấy xung đột liền tản ra như kiến lạc đàn.

“Con mẹ nó, mấy đứa chúng mày nhớ lấy”. Tên lưu manh đưa tay chùi mép sau đó liền rời đi.

“Cậu đưa cô ta về đi”. Doãn Mặc Nhiên đưa tay đỡ lấy phía sau đầu cô, hất cầm về phía Thiệu Vân đang nằm ôm chai bia trên bàn.

Sở Tư ngửi được mùi hương quen thuộc này của hắn, khiến cô bị lôi cuốn vùi đầu vào trong ngực hắn. Doãn Mặc Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt khẽ thở dài trực tiếp nhấc bổng cô lên đi về phía xe đang đậu.

Vừa đi đến cửa xe cô liền dãy dụa “Tôi không đi xe, anh để tôi tự đi bộ hóng gió”.

“Trễ rồi, đừng phá”. Giọng nói trầm ngâm có chút nuông chiều của hắn vang lên.

“Tôi có bắt anh đi cùng đâu, thả xuống”. Vừa nói cô vừa tìm cách leo xuống khỏi tay hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.