Chương 254 Lấy tiền cướp người
Nguyễn Chính Quốc còn đang phân vân có nên gọi lại cho Minh Châu hay không thì taxi đã dừng lại. Ông vội quay sang lay gọi An Nhiên.
Cô xoa xoa mắt, thấy bố đang mải mở túi áo lấy một ít tiền để trả cho tài xế thì vội vàng ngăn lại: “Để con trả”
“Không cần đâu” Nguyễn Chính Quốc sợ con gái cùng mình tranh giành chuyện trả tiền nên nhanh chóng cầm túi xách của cô đi xuống trước, đến bên cạnh tài xế.
“Anh ơi, đừng lấy tiền của bố em ạ” An Nhiên vội kêu lên. “Em còn định đi đến một điểm nữa Địa chỉ đây”
“Được” Tài xế vui vẻ trả lời.
Nguyễn Chính Quốc nghe được thì lo lắng hỏi: “Con còn muốn đi đâu? Bố đi cùng con”“
An Nhiên đành nói thật: “Con đến nhà Minh Châu”
Không cần cô phải giải thích nhiều, ông lập tức sốt ruột giãy này: “Có phải còn sợ mẹ và Vũ Như gây khó dễ không? Bọn họ sẽ không dám làm gì đâu. Trước khi bố tới đây đã nói chuyện với mẹ con rồi, nếu bọn họ còn gây chuyện thì bố sẽ không bỏ qua đâu. Mẹ con đã đồng ý, còn nói sẽ dọn giường cho con trở về, còn có món quà để ở đầu giường cho con.”
An Nhiên biết rõ bụng dạ của Hoàng Phương thâm hiểm đến mức nào. Món quà ư? Bà ấy không ăn thịt cô là may, làm sao có thể tử tế dọn giường, tặng quà cho cô được.
Giữa lúc khó xử, đột nhiên tài xế thét be be, vỗ loạn xạ vào cửa xe, hoảng loạn hét: “Ối ông ơi, cửa sổ nhà ông có rắn bò ra!”
Nguyễn Chính Quốc còn “Cậu hoa mắt r tưởng anh ta nói đùa. “Nhà có một con mèo thôi. Con dọa nó.”
An Nhiên thấy thái độ của tài xế không đúng nên cũng nheo mắt nhìn theo tay anh ta chỉ, không nhịn được mà há hốc miệng: “Bố ơi, rằn! Có rằn thật kìa!” Cô nhìn chằm chằm cửa số tầng hai, không dám chớp mắt, thấy một con rắn đang bò xuống theo bờ tường, đến đoạn ốp gạch men sứ trơn trượt, con rắn tuột xuống, rơi bộp một tiếng xuống sân xi măng khiến An Nhiên sợ cứng cả người, suýt chút nữa ngất xiu.
Nguyễn Chính Quốc thấy con gái sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy thì vội vã quay đầu nhìn lại Một con rắn hoa uốn éo trên mặt đất, vặn vẹo trườn về phía trước, trong miệng còn phun ra cái lưỡi chẻ đôi kinh tởm Chẳng lẽ đây chính là “món quà” mà Hoàng Phương nói đến?
Trong lòng Nguyễn Chính Quốc nguội lạnh hẳn đi. Con rắn càng bò đến gần, An Nhiên càng cảm thấy buồn nôn. Cô vội vàng bụm miệng, ngăn một trận nôn khan.
Nguyễn Chính Quốc vội đến mức đổ mồ hôi: “An Nhiên, đừng sợ. Bố sẽ đuối nó đi!”
Nhưng mà ông xoay qua xoay lại một vòng vẫn không tìm được dụng cụ gì trong khi con rằn đã xuyên qua hàng rào sắt, bò lại gần chiếc taxi.
Cổ họng An Nhiên như bị ai bóp nghẹt, không khí không tài nào đi qua được. Cô ngã vật ra sau ghế, cố sức đưa tay mở cửa định chạy ra giúp bố một tay nhưng hai mắt đã hoa lên, không nhìn được gì nữa “Cậu tài xế, mau chở con gái tôi đi đi!”
Nguyễn Chính Quốc võ âm ầm vào cửa kính.
“Mau chở nó đi nhanh!”
“Bố Cổ họng An Nhiên tắc nghẹn, muốn gọi bố mà không nổi Nguyễn Chính Quốc thấy cậu lái xe chân chừ, ông vội hét: “Đây không phải rắn độc, bị nó cắn cũng không sao! Cậu mau đi đi! Nhanh lên kẻo con bé sắp ngất rồi!”
Nghe vậy, tài xế lập tức khởi động xe, khẩn trương phóng vút đi, bỏ lại Nguyễn Chính Quốc đang phẫn hận gào lên: “Hoàng Phương! Sao bà nhắn tâm đến thế? Tại sao???”
Tiếng hét của ông vang vọng trong đêm tối, khiến cho An Nhiên nghẹn ngào: “Bố… đừng đau lòng. Con không sao..”
Chiếc xe chạy thẳng một mạch đến địa chỉ nhà Minh Châu. An Nhiên mất một lúc lâu mới tìm lại được hơi thở. Cô gục đầu giữa hai tay, nhớ lại hình ảnh Nguyễn Chính Quốc một mình loay hoay với con rắn khủng khiếp, không khỏi đau lòng.
“Ông ấy không sao đâu.” Người tài xế an ủi cô.
“Con rắn không có độc, nó cũng không dám tấn công người”
Cô gật gật đầu, tỏ ý đã biết. Sau khi cảm xúc đã ổn định trở lại, cô miễn cưỡng gọi một cuộc điện thoại, sợ rằng đánh thức cô bạn mình dậy giữa đêm. Không ngờ, chuông vừa đổ đã lập tức có người bắt máy.
“Khi nào cậu mới qua đây?”
“Hả?…” An Nhiên ngẩn người, nhất thời không biết nói gì. Minh Châu lại tiếp tục nói “Mình dọn lại phòng cũ cho cậu rồi. Bất cứ lúc nào cũng có thế qua nhé. Mình chờ cậu”
Trên đời này có được một người bạn tốt như Ngô Minh Châu, An Nhiên cảm thấy phúc phận này quá lớn, có lẽ cô đã tu rất nhiều kiếp mới có được người bạn này. Cô nghèn nghẹn n sắp đến “Được, được” Giọng Minh Châu vui vẻ vọng lại. “Có cả đồ ăn vặt cũng đã sẵn sàng rồi đây”
Quả nhiên, nghe giọng cô bạn xởi lởi, An Nhiên đã dần bình tâm. Hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng lại ở trước cổng tòa chung cư nơi Minh Châu ở. Phía sau, cách đó một đoạn không xa, một chiếc siêu xe cũng âm thầm dừng lại.
Tống Thành nhìn chăm chú bóng đáng An Nhiên liêu xiêu từ trong taxi bước ra, đến tận khi bóng cô khuất sau cánh cửa phòng của Minh Châu, hẳn mới nhấc điện thoại nói với người đang ngồi trên một chiếc xe khác phía sau: “Cậu chờ ở đây. Tuyệt đối không để Hoàng Kiên bắt người đi.”
“Vâng” Người ngồi ở chiếc xe phía sau lập tức tắt ngúm đèn pha, ghé vào trên vô lăng, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cổng chung cư.
An Nhiên vào căn hộ của Minh Châu, mệt mỏi ngồi xuống sofa. Minh Châu nhanh chóng đem đến một cái khăn ấm: “Lau mặt đi” Sau đó lại mang đến một cốc nước ấm. “Cậu đói bụng không?”
“Không, mình không đói”
An Nhiên uống một ngụm nước, cảm thấy hơi ấm lan tỏa dần trong ổ bụng thật dễ chịu, khiến sắc mặt cô dịu đi một chút.
Ngô Minh Châu thấy vậy, không nhịn được cơn giận: “Tống Thành cũng quá là đê tiện đi! Hẳn có tiền cũng không thể giở mặt nhanh như vậy.
Nói kết hôn thì kết hôn, nói li hôn thì li hôn, cái thứ chết băm!”
“.. Cũng không thể trách anh ấy..”
việc này, An Nhiên thấy sống mũi cay cay. “Người nhà gây áp lực, anh ấy cũng không có cách nào khác?
“Cậu tỉnh táo lại giùm cái!” Ngô Minh Châu chống nạnh mảng. “Hắn tha không gây áp lực cho người khác thì thôi, ai mà bị ai gây áp lực cho hắn được cơ chứ? Nói không chừng, tất cả đều nắm trong ý đồ của hẳn vậy”
“Không phải đâu” An Nhiên lắc đầu, cố ý không nói đến việc Tống Nguyệt Sương bị sảy thai.
“Nếu hắn ta yêu cậu, thì chắc chắn phải bảo vệ cậu thật kĩ lưỡng. Bất đắc dĩ lắm thì mang nhau đi trốn để người nhà không làm phiền đến, chẳng phải là nên thế à? Chờ đến lúc cậu sinh con rồi, ai còn làm gì được nữ: “Khó nói lắm. Lỡ người nhà anh ấy không phải thích em bé thì sao?” An Nhiên dựa vào sofa, nhằm mắt lẩm bẩm. “Nhà anh ấy cũng không phải bình thường, mình cũng không thể lấy suy nghĩ của người thường mà suy đoán, đúng không?”
“Thật đau đầu!” Ngô Minh Châu bất đắc dĩ xoa xoa cổ. “Cậu vẫn bênh hẳn như thế, xem ra vẫn hết lòng hết dạ với hẳn. Chỉ mong hẳn xứng đáng với tình cảm của cậu thôi. Hoàng Kiên…”
‘Vừa nói tới đó, Minh Châu nhận ra mình lỡ lời, vội vàng im bặt. Sau đó, cảm thấy vẫn cần phải nói ra, cô lại ngập ngừng kể: “Khi biết cậu đã li hôn, Hoàng Kiên có nói muốn đưa cậu đi. Nếu anh ấy tới, cậu sẽ đi cùng anh ấy chứ?”
An Nhiên mở bừng mắt, nhìn chăm chăm trần nhà. Một lúc sau, cô mới nói “Không thể. Mình đã phụ anh ấy, không thể lại phụ tiếp anh Thành. Lúc trước, tớ đã cắt đứt hoàn toàn với anh ấy, anh Thành cũng đã mang tiền trả lại cho anh ấy, nói rằng đó là tiền bồi thường cho.