Chương 232 Bánh trôi
Diệp Phong nuốt khan, khó nhọc cựa mình, dùng hai cánh tay rắn chắc nâng thân mình lên để Minh Châu chui ra ngoài “Ngủ đi thôi”
Ngô Minh Châu từ dưới cánh tay anh đỏ mặt nói: “Anh nằm xuống trước đi, tôi giúp anh… đắp chăn”
“Được” Diệp Phong vui vẻ đồng ý, rất ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt hiện lên ý cười ấm áp.
Ngô Minh Châu cẩn thận dém chăn cho anh, thấy cánh tay còn đặt ở bên ngoài bèn cầm lấy, muốn bỏ vào trong chăn cho ấm. Nhưng cô chợt nhớ ra tư thế này chính là đang cầm tay người ta, cho nên nhất thời ngượng ngùng sững lại.
Chớp mắt một cái, tình hình đổi thành bàn tay cô bị tay người ta nằm lấy. Lòng bàn tay đàn ông, thô ráp, vừa to lớn vừa ấm sực, khiến cô run rẩy không ngừng.
“Lên giường ngủ cho ấm. Tôi không động vào em” Diệp Phong tuy phong lưu nhưng bản chất không xấu, nhân phẩm cũng không tồi.
“Không… cần đâu” Ngô Minh Châu lắc đầu, muốn giẳng tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
Diệp Phong vội nói: “Tôi nói thật đó, hiện tại tôi bị thường thế này, Đúng là như thế thật. Minh Châu nén cười, vẫn không nói gì. Anh lại hạ giọng, thận trọng dò hỏi “Em vẫn còn chán ghét tôi?”
Trong lòng cô đang căng như dây đàn bỗng chùng hẳn xuống. Cuối cùng chỉ nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Anh không buông tay, ngày mai tôi không đến nữa”
Nghe cô hứa hẹn ngày mai còn tới, Diệp.
Phong lại như đứa trẻ được dỗ ngọt, tham lam nắm tay cô thêm một chút mới chịu buông ra: “Ngủ ngon, Rùa ngốc”
Ngô Minh Châu trở lại sofa, không nhịn được mà trùm chăn kín đầu, tự cười thầm một mình.
Cảm giác ngọt ngào mà cô vẫn thường mô tả trong tiểu thuyết ngôn tình chính là như vậy ư?
Sáng sớm hôm sau, Tống Thành thức dậy theo thói quen, An Nhiên vẫn còn ngủ trong lòng hẳn.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô một cái rồi thận trọng rời khỏi giường để ra ngoài tập thể dục, tiêu hao bớt tỉnh lực thừa thãi.
Biệt thự vào sáng sớm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và chim hót lảnh lót. Hương ngọc lan, hương hoa nhài, hoa hồng cứ thế quấn quýt trên những lá biếc đâm sương đêm.
“An Nhiên, đây là nhà của chúng ta” Không khí trong lành khiến Tống Thành có tâm tình rất tốt. Hắn thầm tính toán cuối tuần này sẽ dứt khoát thanh lý Nguyễn Vũ Như, sau đó đem con trai về, cả nhà ba người cùng đoàn tụ vui vẻ.
‘Vừa nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đã tới! Nguyễn Vũ Như bưng một cái khay đi tới, ánh mắt mê mẩn lưu luyến nhìn chảm chằm cơ thể cường tráng của Tống Thành. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hẳn như chiến thần tỏa sáng rực rỡ, vóc dáng cao lớn thẳng tắp oai phong, giống hệt một con sư tử đầu đàn đang tuần tra lãnh địa của mình, rạng rỡ không ai sánh nổi.
Trong lòng Vũ Như vô cùng ái mộ, cô bước tới gần, dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất cất lời: “Anh Thành, em là chút đồ ăn sáng, anh có muốn nếm thử không?”
Cảnh đẹp bị xé nát, tâm tình của Tống Thành đang thư thái liền như tờ giấy bị vò nhàu. Hẳn bỏ đi, không nói một lời Nguyễn Vũ Như tuyệt vọng nhìn theo. Thái độ này của hắn chính là xóa bỏ toàn bộ ân tình cũ.
Cô tiếc hận một phen, món ngon dâng đến miệng còn để người khác cướp mất.
Tống Thành đi thẳng vào phòng bếp, nhìn một vòng rồi nói với bà Hai: “Từ nay về sau tuyệt đối không cho phép cô ta dùng phòng bếp. Cắt hết mọi nguồn lực”
“Vâng, thưa cậu”
Tống Thành không nói thêm gì nữa, tự mình rửa sạch tay rồi lấy bột nếp ra, tỉ mi nhào bột, bẻ.
mật nặn thành từng viên bánh trôi tròn tròn, xinh xinh “Chờ An Nhiên dậy rồi mang bánh trôi cho cô ấy ăn sáng. Bữa trưa tăng thêm đạm một chút, dùng nhiều tôm, cá và ngao, hạn chế thịt lợn. Cô ấy không thích ăn thịt lợn”
Bà Hai cúi đầu: “Vâng, thưa cậu, tôi nhớ rồi.
Khẩu vị của cô An Nhiên rất giống trẻ nhỏ, thích ngọt, sợ cay” Sau đó bà lại hỏi: “Cô chủ không dùng bữa sáng bây giờ sao?”
“Để cô ấy ngủ thêm. Đêm qua đã vất vả nhiều rồi Bà Hai cúi đầu cười ý nhị. Chuyện chăn gối vợ chồng cậu chủ thật là ân ái mặn nồng. Cứ thế này, chẳng mấy chốc trong nhà lại có thêm tiếng trẻ con vui vẻ.
Khi An Nhiên tỉnh lại, đồng hồ đã điểm mười giờ.
Cô sực nhớ ra hôm nay phải đi làm thì sợ đến mức tim cũng muốn rơi xuống, vội vội vàng vàng tìm điện thoại gọi cho ông xã “Sao anh không gọi em dậy cùng? Bây giờ đã muộn như thế rồi… Đến công ty phải làm sao đây?”
Tống Thành đặt tờ quyết định thuyên chuyến công tác có tên cô xuống mặt bàn, chậm rãi nói “Ngày mai em mới bắt đầu công việc ở vị trí mới, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi. Từ lần sau không cho phép em thức đêm làm những việc thừa thấi với người khác. Những lời này anh chỉ nói một lần”
“Em biết rồi..” Tức là thức đêm làm những việc không thừa thãi với hắn thì được. Cô lại sốt ó quyết định chuyển em sang bộ phận tập vụ rồi à?”
Tống Thành trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên bật cười: “Đúng như tiên đoán, em chính là người dọn vệ sinh xinh đẹp nhất của cả tập đoàn đấy. Nếu không thích đi làm thì ở nhà, chồng em sẽ nuôi em cả đời”
An Nhiên mím môi cười: “Dù em có đi làm thì vắn được chồng em nuôi cơ mà, đâu có vấn đề gì.”
Được cô dỗ ngọt một câu, hắn vô cùng hài lòng, nói: “Trong bếp có bánh trôi, nhớ xuống ăn đi Nghe cách nói như vậy, hẳn là hắn tự tay làm rồi. Cô tươi cười đáp: “Em xuống bếp ngay đây, anh yêu”
Tống Thành còn dùng dãng bắt cô hôn qua điện thoại một cái mới chịu cúp máy, yên tâm làm việc tiếp.
Bánh trôi hắn nặn thật tròn trịa, lại đáng yêu.
An Nhiên vừa ăn được một viên đã có tin nhắn của Diệp Phong gửi đến: “Cảm ơn cô An Nhiên vì đã mang Minh Châu tới chỗ tôi. Chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ?”
Tâm tình cô cũng vui vẻ, ăn hết hai đĩa bánh tôi, sau đó chuẩn bị làm thêm một ít bánh trôi nữa mang đi thăm mấy chỗ.
Trước hết là đi trường mầm non gặp con trai.
Cô mang một hộp bánh cùng một ít đồ vặt thăng bé ưa thích cho nó. Hai mẹ con hàn huyên một hồi rồi tách ra. Chờ cho Cá Chép vào lớp học rồi, cô mới gọi điện hẹn gặp Nguyễn Chính Quốc.
Hiện nay, Tống Thành đã cắt viện trợ cho Vũ Như nhưng cô ta và mẹ đã quen thói tiêu pha xa xỉ. Vì thế, ông phải đi làm thêm để đáp ứng nhu cầu tiêu tiền của họ.
An Nhiên đưa cho ông một phần đồ bánh, nói: “Bố ăn đi, chỗ còn lại đem cho anh Tùng Hưng”
“Ừz’ Nguyễn Chính Quốc nhìn con gái út mà mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại ẩn một tia lo lắng. “Con gái, ở bên đó thế nào? Con rể đối với con tốt chứ?”
An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, rất tốt Có điều… Chị Vũ Như bây giờ vẫn ở cùng trong nhà, lúc nào cũng quấn lấy anh ấy đòi hỏi đủ thứ, rất phiền toái. Chồng con đã cố ý tránh mặt nhưng cũng có những lúc tránh không được.”
“Hừ, con bé này!” Nguyễn Chính Quốc bày ra biếu cảm “Lại thế nữa rồi!”. “Con đừng lo lắng, chị con chẳng qua là ham chơi lười làm, thích hưởng thụ nên mới không chịu buông. Để bố nói chuyện với nó.”
An Nhiên thở dài: “Bố biết không, thực ra chị ấy đang bị mẹ chồng con lợi dụng mà thôi. Bà ấy thâm sâu thế nào, không cần nói cũng biết. Nếu không khôn ngoan tránh đi, chỉ sợ đến lúc có chuyện lại hại đến thân”
“Con yên tâm, bố sẽ gọi cho chị con ngay”
An Nhiên đứng lên từ biệt: “Muộ con đi đây. Hộp màu xanh là của bố, đừng lấy nhầm nhé”
“Được được, bố nhớ rồi” Tiễn con gái đi xong, Nguyễn Chính Quốc mở ra hộp đựng màu xanh.