Chương 200 Vẫn rất muốn cô
Tống Thành muốn đưa An Nhiên nhanh chóng trở về phòng ăn, nhưng cô lại muốn để đám đàn ông có thêm thời gian hút thuốc, nói chuyện phiếm, cho nên cố ý nán lại bên ngoài, lấy lí do gọi điện về cho con trai. Tống Thành đành hôn cô một c; ¡ vào trước.
An Nhiên không phải chờ lâu đã có người mở máy, tiếng Cá Chép non nớt vang lên, hỏi tới hỏi lui, hỏi ngang hỏi dọc, nó sợ mẹ đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt.
Hai mẹ con nói chưa được mấy câu, lại đến lượt Ngô Minh Châu nhảy vào tía lia một hồi: “Tiệc tùng tốt cả chứ? Bọn họ có làm khó gì cậu không? Có thấy quen không? Có kẻ nào gây sự như Vũ Như không?”
Một tràng câu hỏi dồn dập làm cho An Nhiên phì cười, trong lòng lại thấy ấm áp.
“Không có ai làm khó mình cả. Đều là bạn lâu năm của ông xã, bọn họ sẽ không muốn đắc tội với anh ấy đâu.”
*Ờ, đúng là không ai dám..” Ngô Minh Châu sờ sờ cái mũi, sau đó vẫn nghỉ hoặc.
“Nhưng sao nghe giọng cậu có vẻ không vui?”
Bởi vì nghe thấy người ta tính cách trèo lên giường chồng mình…
Những lời này An Nhiên không muốn nói ra. Xã hội thượng lưu cái gì cũng có. Một đám đàn ông có tiền, phụ nữ có sắc. Chuyện cặp kè, nuôi nhân tình, tình một đêm hẳn là cũng phong phú.
“Không có gì đâu. Đã lâu không ra ngoài nên hơi mệt mỏi thôi.”
“Vậy còn được” Ngô Minh Châu lại khoác lên bộ mặt háo sắc. “A, nàng mau mau nhìn trong dạ yến có nam nhân nào thuận mắt, lập tức dắt về cho bổn cung. Bổn cung sẽ trọng thưởng.”
An Nhiên suýt chút nữa không theo kịp tốc độ câu chuyện, bật cười: “Thuận mắt? Có đấy. Bạn bè Tống Thành cũng không kém anh ấy là bao. Nhưng mà..”
“Nhưng nhị gì hả?”
“Thế cậu và Diệp Phong không có gì thật ư2”
Nhìn cách hai người ở chung một chỗ khá vui, tuy không phải lúc nào cũng là âu yếm, chăm sóc như Tống Thành đối với cô, nhưng chắc chắn cách Diệp Phong nhìn Minh Châu cũng có vài phần ngọt ngào tương tự.
€ó điều sâu kín hơn chứ không lộ liễu như Tống Thành.
“Diệp Phong?” Ngô Minh Châu cũng ngẩn người. “Ha ha ha, làm gì có gì. Nam tử đó là huynh đệ tốt của bổn cung. Tuyệt đối không có ý gì khác.”
“Mình biết rồi, sẽ để ý giúp cậu”
Ngô Minh Châu cười tít mắt cúp máy.
Không ngờ vừa buông điện thoại xuống bỗng dưng có cảm giác kìa quái, giống như hơi lạnh của đao kiếm từ phía sau đâm tới.
Cô vừa quay đầu đã suýt thì hét lên một tiếng, đối mặt với dung nhan tuấn tú như hoa đào nở nhưng thái độ u ám như gió mùa đông của Diệp Phong.
Diệp Phong nghiến răng: “Thích. Anh em tốt. Bạn nhậu tốt”
Ài, hết thuốc chữa Cá Chép ôm đầu nhìn hai người lớn, mỗi người một góc ôm điện thoại, hí hoáy lướt lướt.
Nó cảm thấy chú Diệp Phong vẫn nhát gan hơn bố nó. Nếu mẹ không để ý đến bố, chắc chẳn bố sẽ bay qua, nhất định quấn lấy mẹ, lôi lôi kéo kéo về phòng để “nói chuyện người lớn”, không có ngồi im như chú Diệp Phong đâu.
So với những người bên cạnh hít mây nhả khói, hẳn lại càng có phong thái của đàn ông trưởng thành, hấp dẫn vô cùng. Mái tóc đen nhánh của hẳn không được vuốt ngược lên như lúc đến công ty mà vén gọn sau tai, tùy tiện, lãng tử, muốn bao nhiêu đẹp trai sẽ có đủ bấy nhiêu.
An Nhiên nhìn đến ngẩn người, không phát hiện ra chính cô cũng trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.
Ánh đèn dìu dịu rọi xuống, giống như mạ thêm một lớp vàng nhàn nhạt cho nhan sắc thanh tân. Bởi vì tóc ngắn nên đường nét khuôn mặt càng được khắc họa rõ ràng, tất cả đều hài hòa, mềm mại, còn có một chút thanh nhã ở đuôi lông mày, khiến cho người nào nhìn thấy cũng đều sinh ra lưu luyến.
“Ấy, chị dâu về rồi. Mau dập thuốc lá đi”
Một thanh niên trẻ tuổi nhanh tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó lại nhanh chóng sải bước đến cửa sổ, đưa tay đẩy ra cho không khí tươi mát tràn vào phòng. Một đám người theo sau cũng đồng loạt dập thuốc, vui vẻ gọi: “Chị dâu, mau vào ăn cơm.”
“Đúng vậy, ăn nhiều một chút mới đủ sức hầu hạ ông giời con này”
Giọng điệu thâm thúy của bọn họ khiến Tống Thành muốn gõ cho mỗi người một cái.
Hản nhanh chóng ôm lấy vợ nhỏ, đưa cô ngồi vào bàn, lại thuận miệng gọi: “Từ, lại đây ngồi”
An Nhiên ngẩng lên, người thanh niên vừa ra mở cửa sổ tên là Tống Từ, em họ của Tống Thành, mặt mũi có vài phần giống nhau, cũng là hạng đẹp trai sáng láng Cô chợt nhớ lời dặn của Ngô Minh Châu, có mối tốt phải dắt về cho bạn. Thế nhưng họ Tống.
An Nhiên rùng mình nghĩ đến cảnh Ngô Minh Châu bị cha mẹ Tống Từ đối xử giống như cách Hạ Cẩm đối với mình, trong lòng chua xót. Cô còn có thể nhịn, nhưng người như Ngô Minh Châu phóng khoáng xởi lởi, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng ma ám ảnh trong quá khứ, bây giờ nếu lại phải nhìn sắc mặt người khác mà sống thì chẳng khác nào bị đày đọa lần nữa Cho nên An Nhiên thầm đánh giá Tiêu Từ cũng không quá xuất săc, cô sẽ không để Ngô Minh Châu rơi vào nhà họ Tống.
Tống Thành không thích vợ nhỏ nhà hắn nhìn người khác rồi nghĩ ngợi linh tinh, hắn đặt đũa vào tay cô, liên tục bỏ mấy con tôm đã được bóc vỏ cẩn thận bỏ vào bát.
Một đám người quây xung quanh, háo hức xem Tống tổng hầu cơm cho vợ, ánh mắt thích thú như xem vật thể lạ. Không thể trách bọn họ, người như Tống Thành buông tha không bắt người khác phục vụ thì đã đành, đẳng này còn đích thân đi găng tay, tỉ mỉ bóc sạch sẽ vỏ tôm rồi thả vào bát người khác, vẻ mặt kiên nhãn hưởng thụ hạnh phúc, đúng là kì quan của thế giới mà.
An Nhiên gắp thức ăn trong bát lên, vừa định cắn, đột nhiên có cảm giác sai sai, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người thì kì quái hỏi: “Không ai ăn sao?”
“Tất cả đều ăn rồi. Chị dâu cứ tự nhiên.”
Tống Thành đương nhiên hiểu bọn họ nghĩ cái gì trong đầu, liền nói: “Không muốn ăn nữa thì đi chơi đi. Mấy cậu nhìn chằm chằm như thế sẽ làm vợ tôi cảm thấy đồ ăn đã bị các cậu hạ độc”
Hứ! Mọi người đều oán giận nói: “Là anh cảm thấy thì có, chị dâu không đời nào nghĩ xấu cho tụi em đâu.”
*Xin lỗi, tôi quả thực có nghĩ như vậy” An Nhiên mím môi cười, công khai bênh vực ông xã. Tống Thành hài lòng tháo găng tay, xoa đầu cô. Phu xướng phụ tùy, đúng là ân ái đốt mắt con dân thiên hạ.