Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 75: Không chừng gả cho cái tên đầu trọc


Edit: Tiểu Màn Thầu

Vòng tròn bạn bè của Thiên Chi rất nhỏ, vì vậy những người trong diễn đàn, không có mấy người quen biết với cô.

Đại đa số mọi người đều bị cái tin tức chấn động này thu hút, rồi sau đó vào diễn đàn tìm người có tâm lý giống mình mà bắt đầu thảo luận, bọn họ chỉ vì bị tâm tư hóng hớt quấy phá mà thôi. Thảo luận càng đông người, tất nhiên tin tức đó sẽ trở thành chủ đề hot.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, hiện giờ có không ít người kết hôn khi vẫn còn đang học đại học đấy thôi.

Đến tuổi pháp luật quy định, bản thân mình lại muốn kết hôn, đương nhiên phải đi lãnh giấy kết hôn rồi, nhưng đối với phương diện kia cần chú ý một chút, thực ra cũng không có đáng lo ngại.

Các sinh viên của Kinh Đại đều là những sinh viên có thành tích học tập cùng số điểm cao, sau khi trải qua sự gột rửa của văn hoá trường học, tư tưởng đã khác xa với thời còn học cấp ba.

Cho nên đối với tin tức Thiên Chi kết hôn, bọn họ chỉ kinh ngạc mà thôi, cũng không hề xuất hiện tình trạng có người không thể chấp nhận được như trong truyền thuyết.

Vì vậy trên diễn đàn ngoại trừ những bình luận than thở nữ thần của mình đã kết hôn rồi, còn lại chính là những thành phần độc thân chưa từng trải qua việc yêu đương cảm thấy thật ngoài ý muốn, phần lớn đều là những bình luận trêu chọc.

L1: [Im hơi lặng tiếng mà làm nên chuyện đại sự nha, thật quá lợi hại.]

L2: [Trước đó một người anh em trong ký túc xá của tôi còn chuẩn bị đi tỏ tình, cậu ta muốn đợi lúc nữ thần du học quay trở về sẽ thực hiện, hiện giờ vừa mới chuẩn bị tỏ tình, thì lại biết tin nữ thần đã kết hôn mất rồi ha ha.]

L3: [Bình thường Thiên Chi sống rất kín tiếng, tại sao lần này lại đột nhiên muốn mời mọi người đến tham gia tiệc rượu nhỉ?]

L4: [Việc này thật khó giả thích, cô ấy xinh đẹp như vậy, nếu tôi là ông xã của cô ấy, tôi cũng muốn tổ chức tiệc rượu để tuyên bố chủ quyền đó! Mấy người nhìn xem, chẳng phải lầu trên nói có người còn muốn tỏ tình với cô ấy sao, khi biết được tin tức này, còn dám tỏ tình nữa không? Ha ha ha.]

L5: [Không công bằng! Dựa vào cái chỉ mời người trong khoa, những người ngoài khoa như chúng ta có thể bỏ qua sự xấu hổ để đi cọ nhiệt một chút được không ta.]

Đường Thu Thu nhìn những bình luận kêu than trên diễn đàn, quay đầu lại hỏi Thiên Chi, “Tại sao cậu lại nổi tiếng như vậy, tớ thấy với cái xu hướng này, có khi nào trong trường sẽ thành lập một câu lạc bộ toàn fans hâm mộ của cậu không nhỉ!”

Thiên Chi cũng không biết, chỉ thành thật lắc đầu, trong lúc cô học năm nhất và năm hai, hơn phân nửa thời gian cô chỉ ru rú trong phòng ngủ mà thôi.

Đến lúc học năm ba có một khoảng thời gian dài cô không có mặt ở trường, nhưng cứ cách vài bữa vẫn xuất hiện bài đăng có liên quan đến cô.

Tuy diễn trong đàn của Kinh Đại mọi người được tự do ngôn luận, nhưng đa số bên trong đó chỉ thảo luận đến vấn đề học thuật, thỉnh thoảng mới đề cập đến một chút tin tức bát quái.

“Thực ra đối với buổi tiệc rượu này tớ không muốn đi chút nào, cứ có cảm giác như đang đi xã giao vậy, tớ có cần đọc diễn văn không nhỉ?”

Thiên Chi cho rằng mời mọi người đến tham dự buổi tiệc rượu là đủ rồi, công bố việc mình đã kết hôn, nhưng cô dường như vẫn luôn bận trước bận sau, cô hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.

Theo như sự phản hồi mà cô nhận được từ chỗ lớp trưởng, mọi người đều rất nhiệt tình, có vẻ mọi người đều sẽ đi đến đó.

Đái khái là vì buổi tiệc được tổ chức ở Hoa An Đình Thành, cho nên việc này rất hấp dẫn nhiều người.

Đường Thu Thu cũng có chút hiểu rõ tâm tư của cô gái này, cô không có thói quen giao tiếp với nhiều người như vậy, đoán chừng là cô không quen với điều đó, “Không phải đâu, bây giờ đã là cái thời đại nào rồi, các loại nghi thức đó cũng được tiết chế, cậu có thể đợi mọi người đến đông đủ, sau đó nói vài câu, rồi trực tiếp khai tiệc, tớ tin rằng mọi người đều giống như nhau, chỉ hứng thú với việc ăn uống mà thôi.”

Thiên Chi ngẫm lại, “Giống nhau?”

Nếu ban đầu cô đã đồng ý với Tống Kỳ Thâm phải tổ chức tiệc rượu, thì cô nhất định phải làm nó thật tốt.

*

Lúc trước Thiên Chi không tài nào thích nghi được với những trường hợp như vậy, vì vậy cô chỉ biết thu mình vào trong vỏ bọc, chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Nhưng đến lúc chân chính bắt đầu làm điều đó, cô phát hiện ra thực sự không phải là quá khó.

Thời gian tổ chức tiệc rượu đã được an bày ổn thoả, còn là một ngày hoàng đạo tuyệt vời, cụ thể ngày đó tốt như thế nào cô cũng không rõ lắm, nhưng ngày ấy do chính mẹ Tống chọn ra.

Mẹ Tống cũng biết đến việc Thiên Chi muốn tổ chức tiệc rượu, bà ấy vốn muốn đến đó để giúp đỡ, nhưng trước mắt bà ấy không có mặt ở trong nước, bà ấy đang cùng ba Tống đi du lịch thế giới, thực sự không thể trở về kịp. Thiên Chi vẫn có thể tự mình xử lý thoả đáng, vì vậy cô không có ý định làm phiền đến mẹ Tống.

Về phần Lục Uyển Đình, Thiên Chi nhất định không chịu báo cho bà biết, cô cảm thấy đây đều là bạn học của mình, chỉ cần dùng một bữa cơm để thông báo chuyện kết hôn là xong, cô muốn để cho mẹ và ba mình tiếp tục đàm phán chuyện của bọn họ. Ba mẹ cô dường như vẫn còn có việc chưa giải quyết xong, tuy cô không có thuật đọc tâm, nhưng cô cũng có thể đoán ra được hai người bọn họ vẫn có một chút vướng mắc về chuyện gì đó.

Đến bây giờ Thiên Diêm vẫn chưa chịu rời đi, ông dường như đang có ý định ở lại thành phố Ngân lâu dài thì phải.

Tống Kỳ Thâm nhìn cô bận rộn đến mức xoay vòng vòng, vốn dĩ anh có một chút đau lòng, nhưng nhìn thấy cô tìm được niềm vui từ trong đó, anh cũng không muốn quản quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là, anh rất vui khi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình bận rộn lo liệu việc liên quan đến bọn họ.

Tâm trạng này vẫn luôn duy trì cho đến khi hai người bọn họ có một đêm ân ái vui vẻ, gần đây tin tức tốt liên tục xuất hiện, đã làm cho sự tự chủ của anh bị đánh bại.

Cô học tập xong lập tức trở về nước, xử lý tiệc rượu, cộng thêm vào đó, cô càng ngày càng dính vào anh, tất cả những chuyện ấy, khiến cho Tống Kỳ Thâm có chút điên cuồng, tuy rằng anh không dùng biện pháp an toàn, nhưng vào thời khắc quan trọng anh vẫn phải rút lui một cách đầy khó khăn.

Hiếm khi nhìn thấy anh phiền muộn như vậy, mồ hôi chảy từ phần trán xuống phần cằm duyên dáng, rồi sau đó rơi nhỏ giọt trên người cô. Thiên Chi lại lâm vào trạng thái mê man, thời điểm mấu chốt vẫn là sự mệt mỏi, còn một bộ dạng ngây ngốc, cô không biết có phải do mình quá mệt mỏi hay không, hay do bị anh chinh phục đến mức lạc vào trong sương mù.

Tuy rằng đã lập tức vệ sinh sạch sẽ, nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn sợ sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Chỉ là anh lại không nỡ để cho cô uống thuốc.

Thiên Chi ý thức được mọi việc, nhưng cô vẫn luôn thể hiện dáng vẻ giống như một con nhím nhỏ, giọng điệu so với anh còn lạnh nhạt hơn một chút, “Không sao đâu ạ, năm cuối không có khoá học, mọi người đều lo đi thực tập, hoặc chuẩn bị thi lên thạc sĩ, đa số thời gian mọi người đều không ở lại trường học.”

Ý tứ này của cô chính là, cho dù có cũng không cần phải sợ.

Hơn nữa cô không trách anh, dù sao đến cuối cùng anh cũng không để nó tràn vào trong, vì vậy không cần quá lo lắng.

Tống Kỳ Thâm chăm chú nhìn cô một lúc, “Không được, em vẫn còn quá nhỏ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”

Dứt lời, anh ôm lấy cô, “Xin lỗi em, đều do anh không tốt.”

Thiên Chi cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu gần như nghẹn ngào này của Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi chần chờ vuốt lông tơ của Tống Kỳ Thâm, nhìn anh vùi đầu bên gáy mình, nhìn anh vì lo lắng cho chính mình mà nói như thế, cô nhẹ giọng nói, “Em thực sự không trách anh.”

Trăm chuyện luôn sẽ có một chuyện sơ suất.

Mọi người đều không có khả năng kiểm soát chính xác hết mọi việc.

Quan trọng nhất chính là, vừa rồi hai người đều quá kích động, không ai rảnh bận tâm đến phương diện đó.

Cuối cùng Thiên Chi không cần uống thuốc, bởi vì buổi trưa hôm sau dì mụ của cô đã ghé thăm.

Cô lại nhận được một chén chè hạt sen nấm tuyết nóng hôi hổi, còn vô cùng khó ăn nữa.

Cùng với ——

Một khuôn mặt đẹp trai với vẻ mặt hơi thối.

*

Thực ra việc chuẩn bị cho buổi tiệc rượu đều được trợ lý Hạ giúp đỡ, anh ta và nhân viên quản lý của khách sạn cùng nhau phụ trách, việc đóng gói bánh kẹo cưới.

Bánh kẹo cưới đã được phân phát xong, hết thảy đều nằm trong chương trình của một ngày.

Cộng thêm việc, sau khi mọi chuyện hoàn tất, cái cảm giác hồi hộp chờ đợi khách mời đến tham dự buổi tiệc, nó tựa như một cơn sóng cao đang hướng về phía Thiên Chi.

Thiên Chi nghe Cố Oản Oản nói, phong tục cưới lúc trước của bọn họ, vừa long trọng lại vừa rườm rà, không chỉ có tổ chức bữa tiệc chính thống dành cho người trong nhà, thậm chí là việc khách khứa đến đầy nhà uống rượu chung vui các kiểu.

Cô nghe xong, chỉ cảm thấy kích động, rõ ràng còn mang theo một chút mong đợi.

Bởi vì buổi tiệc sẽ bắt đầu vào buổi tối, cho nên vào buổi chiều đã có rất nhiều người tụ tập đi đến đây.

Một biển người đông đúc, đều là những gương mặt nửa đời chưa từng gặp qua, cực kì giống như đại hội thể thao được tổ chức trong hội trường.

Chỉ có điều Hoa An Đình Thành vàng song lộng lẫy, xa hoa trang nhã, so với hội trường sang trọng hơn rất nhiều lần.

Thiên Chi ổn định lại tinh thần, bước đến chào hỏi mọi người, bởi vì trước đó cô đã từng nói qua vị kia nhà mình bận một số việc, không thể đi đến đây, kính xin mọi người khách khí bỏ qua, mọi việc dường như đều nằm trong dự liệu lúc trước của Đường Thu Thu, mọi người hoàn toàn không để việc đó ở trong lòng, sau khi chân thành nói lời chúc phúc xong, đa số mọi người đều chìm đắm trong việc ăn uống.

Thiên Chi chuẩn bị hai bàn cho đám người trong lớp của mình.

Cái bàn mà cô đang ngồi, chính là bàn dành cho ba người bạn cùng phòng, bên cạnh đó, còn có bàn dành cho Lâm Tuân và đám bạn cùng phòng ký túc xá của cậu ta.

Lần này Lâm Tuân đã giúp cô không ít việc, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, cậu ta dường như không mấy ngạc nhiên về chuyện cô kết hôn, như thể cậu ta đã sớm biết rõ mọi chuyện.

Tuy Thiên Chi có hơi nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là lòng biết ơn.

Tính tình của Lâm Tuân chính là như vậy, đối với mọi người đều ôn hoà lịch sự, chẳng qua là cậu ta luôn tạo cho người khác cái cảm giác hơi xa cách cùng khó tiếp cận.

Vốn dĩ khẩu vị của Thiên Chi rất kén, chỉ ăn được một nửa đã buông đũa.

Nhìn Đường Thu Thu ăn cực kì nhã nhặn, còn cắn từng miếng nhỏ, Thiên Chi nghiêng đầu qua hỏi, “Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, không phải cậu nói sẽ ăn bất chấp à, nhưng vì sao hiện giờ lại dè dặt như thế?”

Đường Thu Thu khẽ mỉm cười, khuôn mặt bánh bao non nớt lộ ra chút thẹn thùng, “Tớ vẫn luôn như thế mà.”

Lâm Tuân ngồi cách Đường Thu Thu một người, nghe vậy lập tức ngước mắt lên nhìn cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Bùi Anh dẫn theo người nhà đi cùng, Diệp Vân Khai đang ngồi cùng bàn với bọn họ, có không ít nữ sinh ngồi xung quanh len lén liếc mắt nhìn qua.

Không nói đến vị giáo thảo Lâm Tuân, Diệp Vân Khai chính là cái tủ lạnh biết đi, hoàn toàn xứng đáng trở thành trấn toạ chi bảo của buổi tiệc rượu lần này, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người anh ta.

Diệp Vân Khai luôn lạnh lùng thờ ờ, từ lúc anh ta ngồi xuống cho đến bây giờ, chỉ gật đầu chào hỏi, một câu cũng không nói.

Ngược lại Bùi Anh ngồi bên cạnh anh ta, cứ líu ríu không ngừng.

Thiên Chi cảm thấy có chút kì quái, vội nghiêng người sang một bên nói chuyện với Thư Hoà, hai người bọn họ đã ăn xong, không có việc gì làm chỉ biết nói chuyện phiếm với nhau.

“Tớ còn cho rằng việc này sẽ rất khó khăn, nhưng dường như hiện giờ mọi việc đều diễn ra khá tốt đẹp.” Thiên Chi rất vui mừng, cô quay video gửi cho Tống Kỳ Thâm xem quá trình diễn ra buổi tiệc, thuận tiện còn muốn xin anh một phần quà nhỏ.

Gần đây anh luôn bận rộn công việc mở rộng nghiệp vụ của Tống thị ở nước ngoài, cách hai ba ngày lại phải bay sang nước ngoài.

Thỉnh thoảng anh sẽ bay đến một vài đất nước nhỏ, anh luôn mang một ít quà về cho cô, Thiên Chi không còn giống như trước đây, bảo mua cái gì cũng được, cô bây giờ sẽ tự chủ động đề xuất những món đồ mà mình muốn.

Đúng lúc đêm nay anh sẽ quay trở về nước, cô đã nghĩ ra mình muốn nhận món quà gì rồi.

“Mệt mỏi và khó khăn là hai việc hoàn toàn khác nhau nha, cậu luôn phải bận rộn chuẩn bị bữa tiệc này, cậu có mệt lắm không?” Thư Hoà nói xong lại muốn bắt đầu học từ vựng, nhưng trong hoàn cảnh vui vẻ như thế này, cô ấy lặng lẽ nhét cuốn từ vựng nhỏ vào trong túi áo.

“Mệt chứ, nhưng tâm không mệt, ha ha.” Hôm nay Thiên Chi cười rất nhiều, “Lần tới bọn tớ lại mời các cậu thêm một bữa nữa, chúng ta nên đi đâu ăn đây?”

“Chi Chi, cậu thực sự thay đổi rồi.” Thư Hoà đột nhiên nói một câu như vậy, giọng điệu còn rất nghiêm túc.

Thiên Chi mở to mắt rồi chớp mắt một cái, “Hả?”

“Tại sao cậu và Đường Thu Thu giống nhau thế, lúc nào câu cửa miệng cũng luôn là câu này, cậu ăn trúng thứ gì à?”

Thiên Chi kịp phản ứng lại, “Có lẽ tớ đã bị cậu ta ảnh hưởng một chút, nhưng tớ còn phải đi đến từng bàn chào hỏi, tớ đi trước nhé.”

Nói xong, cô lập tức đứng lên.

Thực ra cô hoàn toàn có thể bỏ qua bước này, chỉ là về sau Thiên Chi còn muốn thành lập thương hiệu nước hoa của riêng mình, cho nên cô cần chiêu mộ thêm nhân viên, hơn nữa sau này cô còn phải cạnh tranh trong các cuộc thi thế giới, vì vậy việc xã giao với mọi người, chính là một bước đi vô cùng quan trọng đối với cô.

Trên thực tế, cô đã làm được điều đó một cách rất dễ dàng.

Tính tình của Thiên Chi rất nhạt nhẽo, nhạt đến mức gần như nhu thuận, ngày thường cô không tiếp xúc với quá nhiều người, mọi người đều cho rằng cô có hơi lạnh lùng.

Nhưng sau khi tiếp xúc, nhìn hoa hậu giảng đường nở một nụ cười nhàn nhạt, đi đến từng bàn chào hỏi, thân thiện hoà đồng, không quá nịnh nọt, cũng không quá nhiệt tình, cách ứng xử vừa phải, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, như được tắm mình trong gió xuân.

Quả nhiên giữa người và người, không nên chỉ dựa vào sự suy đoán, đợi sau khi tiếp xúc rồi hãy đưa ra nhận xét, thực sự điều này cũng không quá muộn.

Trong lúc đi đến bàn cuối cùng, tất nhiên nơi ấy không chỉ có người trong trường học, còn có cả đám người của học viện quốc tế. Thiên Chi theo thường lệ sau khi ân cần chào hỏi xong, cô chuẩn bị quay trở về chỗ ngồi của mình, kết quả lại có người gọi cô lại, “Hoa hậu giảng đường Thiên.”

Thiên Chi nghiêng đầu, xoay người qua, nhìn cô nữ sinh vừa gọi tên mình.

“Đây gọi là tiệc rượu gì đó của cậu đấy hả?” Nữ sinh kia thấy cô nhìn lại, cô ta không thuận theo cũng không chịu buông tha.

Thiên Chi im lặng nhìn cô ta, chờ cô ta nói xong.

Nữ sinh kia cười rộ lên, “Lúc trước từng nghe nói về buổi tiệc hôn lễ này, tại sao tôi không nhìn thấy ông xã của cậu xuất hiện vậy?”

Vừa dứt lời, có một người ngồi bên cạnh lắc nhẹ cánh tay của nữ sinh kia, dường như đang muốn khuyên nhủ, “Đủ rồi Lạc Phỉ, cậu đừng như vậy mà.”

Giọng nói nhẹ nhàng, tướng mạo cũng rất quen thuộc.

Thiên Chi nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh Lạc Phỉ, đang có hành động khuyên nhủ bạn của mình, đó chính là cô gái hôm đó đứng trước cửa lớn Kinh Đại, hôn môi với Lâm Diễm Chi.

“Ông xã của tôi bận một số việc, không thể đến được, lần này mời mọi người đến đây, là do chúng tôi đồng lòng quyết định.” Thiên Chi chậm rãi giải thích, “Đó cũng là tấm lòng của bọn tôi.”

Lạc Phỉ lại cười khẽ, như thể vô tình lẩm bẩm, “Ồ vậy sao, không biết là đến không được hay là không thể đến nhỉ.”

Trên bàn ăn có một số học tỷ quen biết với Thiên Chi, nghe cái cô Lạc Phỉ kia nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy không vui, ôm tâm tư muốn che chở cho Thiên Chi, trực tiếp lên tiếng, “Ông xã của người ta bận việc không được sao? Người ta có bận rộn hay không là chuyện của người ta, cô chỉ cần đến đây ăn là đủ rồi.”

“Tôi chỉ cảm thấy nghi ngờ thôi mà.” Lạc Phỉ nhẹ nâng cằm lên, giọng điệu bay bổng.

Học trưởng vội vàng pha trò, “Được rồi Chi Chi, em đừng để trong lòng, cô ấy là một người thẳng tính, tính khí mạnh mẽ.”

Thiên Chi yên lặng một lúc, “Vâng.”

Ngay khi mọi người ở đây nghĩ rằng Thiên Chi sẽ không nói gì nữa, nhưng cô lại tiếp tục nói, “Nếu như cô đã là người có tính khí mạnh mẽ và thẳng tính, vậy cô hãy nói rõ ý của mình đi, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, nói đi, tôi nghe đây.”

Rõ ràng lời nói của nữ sinh này chính là thoại lý hữu thoại*, còn trực tiếp ám chỉ đến Tống Kỳ Thâm.

(*Thoại lý hữu thoại: trong lời nói có ẩn ý khác, hay câu nói có hàm ý khác. Nguồn GG.)

Thiên Chi cũng có điểm giới hạn của mình, cô thực sự có một chút tức giận.

Cô không hiểu vì sao trên thế giới này lại có loại người như thế, vì sao lại có thể quái gỡ như vậy.

“Cô để tôi tự nói.” Lạc Phỉ nhìn Thiên Chi từ trên xuống dưới, “Tôi chỉ cảm thấy có một số người rất thích giả vờ giả vịt, làm ra vẻ như mình rất nổi tiếng vậy, trên thực tế xem ra mọi người đến đây chỉ vì chuyện ăn uống.”

Thiên Chi cứ nhìn cô ta như vậy, ánh mắt bình tĩnh, không hề có một chút dao động mà nhìn thẳng về phía cô ta.

Bên cạnh có người cố gắng khuyên giải Lạc Phỉ, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại, “Ông xã của cô chỉ đang trốn tránh mà thôi, nói cái gì mà bận một số việc không thể đến chứ, chỉ sợ là do người đó quá khó coi, cho nên cô không muốn để chúng tôi nhìn thấy.”

Thiên Chi gần như mỉm cười một cách giận dữ, “Chỉ sợ? Cô cũng biết là chỉ sợ, vậy tôi có thể dùng cái từ chỉ sợ này, áp dụng lên người cô được không?”

Lạc Phỉ dường như nghĩ đến điều gì đó, vô cùng tự tin, “Tôi sẽ thay đổi lại cái từ này, còn bản thân cô như thế nào, chính cô là người hiểu rõ nhất.”

Rồi sau đó cô ta mạnh mẽ như thể bất cần, quay đầu nhìn về phía cô nữ sinh đang ra sức khuyên nhủ mình, “Này cậu đứng kéo tay tôi nữa, hãy để tôi nói hết, biết đâu ai kia, không chừng gả cho cái tên nhà giàu đầu trọc bụng phệ nào đó, thậm chí trên cái phương diện ấy cũng không có khả năng thoả mãn được ai kia.”

Thiên Chi nhìn cô ta, nhìn một lúc, rồi nở nụ cười.

“Cô có biết, khi bản thân mình nói ra điều gì thì phải có trách nhiệm với điều đó hay không? Cô bây giờ chính là đang phỉ báng và đặt điều, tôi yêu cầu cô, nói xin lỗi với tôi. Hơn nữa cô còn xúc phạm đến ông xã của tôi, cô phải trịnh trọng xin lỗi anh ấy.”

Lạc Phỉ híp mắt lại, “Tôi có nói cô sao, tôi có chỉ đích danh cô à.”

Bầu không khí trên bàn cơm ngưng trệ, vị học trưởng giúp hoà giải khi nãy cũng không lên tiếng nữa.

Mọi người đều có mắt, cũng có phán xét riêng của mình, quả thực Lạc Phỉ rất vô lý, trực tiếp làm đổi mới tam quan của mọi người.

“Trong cuộc sống này, có một số người mang theo da mặt để sống, nhưng có một số người, da mặt cũng không có, còn không biết tôn trọng người khác, hô to gọi nhỏ, giống như một người đàn bà chanh chua.”

Thiên Chi không nhanh không chậm, nói một câu như vậy.

“Cô đang nói ai đó!”

Thiên Chi thoạt nhìn rất thành khẩn, giọng điệu cũng rất chân thành, cô còn dùng cái câu lúc trước đáp trả lại, “Tôi có nói cô sao, tôi có chỉ đích danh cô à.”

Trên bàn ăn có người của Kinh Đại, nhịn không được nữa, trực tiếp đứng dậy, “Có cần thiết như vậy không, trong một buỗi tiệc rượu vui vẻ,  tại sao cô phải phỏng đoán về con gái nhà người ta như vậy, chính mình nghĩ như thế trước, chỉ sợ rằng cô cũng như vậy đó.”

“Mời cô đến buổi tiệc rượu này đã là tốt lắm rồi, ở trước mặt người ta còn làm như vậy, thực sự là ——”

“Đúng đó, chẳng qua là đến từ học viện quốc tế thôi mà, cũng chỉ là cái danh, còn không phải là sinh viên của Kinh Đại, nếu để việc này truyền ra ngoài sẽ huỷ hoại danh tiếng của chúng tôi, mau đến xin lỗi Thiên Chi đi.”

Mặc dù Thiên Chi không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô thực sự rất tức giận.

“Cô mau xin lỗi đi.”

Tố chất tâm lý của Lạc Phỉ cũng thật mạnh, “Nếu như cô đã không hoan nghênh tôi, tôi đây chỉ có thể rời đi, dù sao tôi cũng nói không sai, mọi người che chở cho cô ta như vậy, làm sao các người có thể khẳng định rằng lời nói của tôi không phải là sự thật? Tôi không xin lỗi đâu.”

Thiên Chi chỉ nhìn cô ta không trả lời, “Về chuyện xin lỗi, tôi sẽ không quên. Mặt khác nơi này không chào đón cô, đừng lề mà lề mề nữa, mau đi đi.”

“Nếu như cô đã không chịu công khai xin lỗi, vậy cô hãy đợi thư luật sư của tôi.”

Lạc Phỉ cứng đờ người, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Tôi sẽ đợi.”

*

Đợi đến lúc trở về bàn ăn của mình, sắc mặt Thiên Chi vẫn không tốt lắm.

Chuyện phát sinh bên kia, cho nên bên này không hề nghe thấy gì, về phần mọi người trên bàn tiệc của mình, thoạt nhìn vẫn khá vui vẻ hoà thuận.

Thư Hoà phát hiện Thiên Chi có điểm không thích hợp, “Tại sao cậu lại ở bên đó nói chuyện lâu như vậy? Tớ còn nhìn thấy có người vừa mới rời khỏi buổi tiệc đúng không?”

“Có người bịa chuyện, bọn tớ tranh luận với nhau một lúc.” Đôi chân mày thanh tú của Thiên Chi khẽ chau lại.

“Không có việc gì chứ?”

“Ừ, cũng không có chuyện gì lớn.”

“Tại sao trông cậu tức giận như vậy?”

“Tớ tức giận là vì vừa rồi tớ đã phát huy không tốt!” Thực sự khi nãy Thiên Chi chỉ muốn nắm lấy cái cô Lạc Phỉ gì đó cho một tát tay mà thôi, giống như tình tiết phát sinh ở trong phim truyền hình vậy, nhưng do bản tính tốt đẹp được dạy dỗ từ nhỏ, nó đã thành công ngăn cô lại.

Cô ta còn dám nói Tống Kỳ Thâm là cái tên nhà giàu đầu trọc bụng phệ?

Cho dù cô ta suy đoán về cô như thế nào cũng được, tuy biết rằng cô ta không có ác ý xúc phạm đến Tống Kỳ Thâm, nhưng vẫn làm cho cô khó chịu.

Thoạt nhìn nữ sinh này có bộ dạng khá thẳng thắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ mọi tâm trạng không ngừng gây phiền nhiễu cho Thiên Chi.

Chuyện này, nhất định không thể bỏ qua.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, mọi người chào tạm biệt nhau, rồi ai về nhà nấy.

Bởi vì tiệc rượu được tổ chức vào tối thứ sáu mọi người đều rảnh rỗi, Thiên Chi cứ như vậy mà quay trở về Nam Uyển.

*

Thời điểm Tống Kỳ Thâm phong trần mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy Thiên Chi quần áo vẫn chưa thay, đoán chừng cũng chưa tắm rửa.

Cô vùi mặt trong đống heo con Bội Kỳ, không nói chuyện, cứ nằm như một cổ thi thể.

Trong phòng ngủ chính chỉ mở một cái đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, mơ mơ hồ hồ, làm nổi bật lên cô gái nhỏ đáng thương.

Anh nhẹ tay nhẹ chân tiến đến, hơi cúi người, tựa lên lưng cô, “Bé cưng, có chuyện gì vậy?”

Thiên Chi giống như vừa mới thức dậy từ trong cơn mê, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh về rồi à?”

“Ừ.” Tống Kỳ Thâm thấy tâm trạng của cô không được tốt lắm, “Hãy nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc trước cô còn nói buổi tiệc rượu diễn ra tốt đẹp, nhưng về sau cô lại dứt khoát ngậm miệng giữ im lặng, chỉ hỏi anh khi nào trở về mà thôi.

Thiên Chi nghiêng đầu qua, xoay người lại, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Ánh mắt cô vô cùng nóng bỏng, so với ánh mắt dịu dàng như nước trước kia, hoàn toàn khác nhau.

Tống Kỳ Thâm rất kiên nhẫn, chờ đợi cô gái nhỏ trong lòng mình lên tiếng.

Thiên Chi nhìn thấy anh, tâm tình mới tốt hơn một chút.

Hoá ra khi người khác nghĩ về anh như vậy, việc đó sẽ làm cô rất khó chịu.

“Anh ơi.”

“Ừ.”

“Em dường như đã làm mọi chuyện rối tung lên rồi.” Giọng nói của Thiên Chi chợt trầm xuống.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Chi nói xong, giọng điệu buồn bã, vành mắt đỏ hoe, “Em nghĩ rằng sẽ có một bữa tiệc rượu thật hoàn hảo, nhưng không ngờ đến người kia lại nói chuyện khó nghe như vậy.”

Lúc trước cô không muốn công khai Tống Kỳ Thâm với người bên ngoài, là vì cảm thấy sẽ dẫn đến những tin đồn nhảm, cùng với việc gây ra một chấn động lớn.

Cô không muốn rước lấy phiền phức, nhưng cô lại phát hiện ra, tuy bản thân mình không chủ động đi trêu chọc người khác, ngược lại cô sẽ bị dính vào nhiều lời chỉ trích hơn.

Thiên Chi nghĩ mãi cũng không hiểu, cô chỉ đơn thuần muốn công khai một chút tin tức về việc mình đã kết hôn mà thôi, chẳng lẽ khó khăn như vậy sao?

Cô không muốn làm quá mọi chuyện, việc đó có gì sai à?

Ông xã của cô không phải là ai khác, chính là đại gia nổi tiếng trong giới tài chính, thái tử gia của tập đoàn Tống thị, Tống Kỳ Thâm.

Nhưng cái gọi là muốn hạn chế xuất hiện, vào giây phút vừa rồi, nó đã hoàn toàn thất bại.

Thiên Chi được người đàn ông này bế lên, ngồi ở trong lòng anh.

Sau khi kể rõ mọi chuyện với Tống Kỳ Thâm, thật lâu anh không lên tiếng.

“Em đã làm đúng rồi.” Tống Kỳ Thâm cúi đầu đặt một nụ hôn trên mí mắt cô, “Anh sẽ làm cho cô ta phải nói xin lỗi.”

“Nhưng em luôn cảm thấy bản thân mình làm không tốt, trong điện thoại của em vẫn còn lưu lại tấm ảnh chụp hai tờ giấy kết hôn của chúng ta.” Thiên Chi im lặng cả nửa ngày, đột nhiên lại mở miệng nói một câu như vậy.

Tống Kỳ Thâm khẽ cười, “Thế nào, lúc ấy em muốn đưa cho cô ta xem à?”

“Không, lúc ấy em không nghĩ đến, nhưng sau khi cô ta rời đi, em mới chợt nhớ ra.”

Hiển nhiên Tống Kỳ Thâm đã hiểu rõ, “Cho nên em vẫn còn tức giận đến bây giờ?”

“Đương nhiên rồi, cô ta còn dám nói anh là đầu trọc.” Vốn dĩ Thiên Chi vẫn còn chìm đắm trong sự phiền muộn của mình, khi nói đến đây, cô vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng trong thời khắc nghiêm túc như vậy, rõ ràng Thiên Chi còn thoáng tưởng tượng đến cảnh Tống Kỳ Thâm trọc đầu.

Anh có ngoại hình đẹp như vậy, cho dù là đầu trọc khẳng định vẫn rất đẹp trai.

Tuy nhiên đối với những lời khó nghe này, cô đã cố gắng nói giảm bớt đi.

Thông thường trong lúc chỉ có hai người nói chuyện với nhau, đó cũng xem như là một tình thú nhỏ, nhưng khi nó được đặt lên trên bàn cân, thì lại không có gì tốt lành.

“Em đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tống Kỳ Thâm bị người khác nói như vậy, mà anh vẫn luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng còn hôn cô vài cái, thoạt nhìn dáng vẻ không hề tức giận.

Thiên Chi nghi ngờ ngước mắt lên, “Anh không tức giận sao?”

“Chỉ là một kẻ dư thừa, có gì phải tức giận?” Tống Kỳ Thâm hơi cong môi, chống trán của mình lên trán cô.

Thiên Chi vòng tay khoát lên cổ anh, ôm thật chặt.

“Chờ sau khi em quay về trường, mặc kệ cô ta có nói xin lỗi hay không, em cũng muốn làm sáng tỏ chuyện này.”

Thiên Chi nói xong, còn tự mình lên kế hoạch, tuy rằng lúc ấy chỉ có một bàn nghe thấy những lời của Lạc Phỉ nói, nhưng lòng người không thể không phòng.

Để tránh thêm nhiều việc phiền phức sau này, cô quyết định tự mình đi tìm Lạc Phỉ một chuyến.

“Em nghĩ điều anh muốn chính là điều này à?” Anh không nhanh không chậm lên tiếng.

Thiên Chi nhìn Tống Kỳ Thâm, giống như đã quyết định việc gì đó, nhẹ gật đầu.

“Ngoại trừ điều đó ra, em cũng có thể hoàn toàn yên lòng giao mọi chuyện cho anh.” Tống Kỳ Thâm đột nhiên nói một câu như vậy.

Thiên Chi vẫn còn đang suy nghĩ câu nói ấy có ý tứ gì, một giây sau, đột nhiên cô đã hiểu rõ.

Anh nói yên tâm giao cho anh, chính là ở tại nơi này trổ tài làm bánh nhân thịt sao?

—————//——//————

* Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp một.

Đầu trọc hành tây: Cô bé trứng ngỗng à, với tư cách là một thành viên của hội đầu trọc, tôi có nên ghét em không nhỉ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.