Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 44: Phải phạt em như thế nào đây


Edit: Tiểu Màn Thầu

Từ chỗ bậc thang nhìn ra xa, toàn bộ cảnh tượng ở tầng một của Kim Đỉnh hiện ra.

Trong bóng tối mờ ảo, chùm ánh sáng nhàn nhạt chiếu đến chỗ đám đông đang tụ tập ở nơi đó.

Ở Kim Đỉnh, cách bày trí giống như các quán bar thông thường khác. Có quầy bar, sàn nhảy và dàn âm thanh, còn có các ghế sô pha mềm được đặt riêng biệt ——

Nói như vây, nơi đó là khu chuyên dành cho việc tán tỉnh nhau.

Tống Kỳ Thâm vừa mới thoáng nhìn qua chỗ đó. 

Chỗ ghế dài thiết kế dạng bán nguyệt, nhưng không thể nghe thấy rõ người bên trong đang nói chuyện gì, vốn dĩ chỗ này cách âm cũng không tốt lắm, bởi vì ngồi ở bên trong có thể vừa uống rượu vừa quan sát cảnh vui đùa ầm ĩ, thậm chí nhìn thấy được khách vãng lai ở bên ngoài.

Tất cả các loại âm thanh đều có, hoà cùng tiếng nhạc sôi động, hoàn toàn đối lập với bầu không khí yên tĩnh thanh nhã tại ghế lô ở tầng trên.

Đứng ở nơi xa, hay người ta đứng ở chỗ cao, đều có thể chứng kiến toàn bộ cảnh tưởng mọi người vui vẻ hoà mình trong âm nhạc hip-hop sôi động ở dưới tầng một.

Với vị trí như vậy, dựa theo góc độ của cách bày trí ở nơi đây, trông rất đơn giản.

Nghiêm túc mà nói, thực ra không có góc khuất nào có vẻ vô cùng bí mật.

Đương nhiên chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn thấy hết tất cả.

Nếu ở nơi đây, giả dụ kẻ nào thoáng nhìn thấy đã vừa ý ai đó, họ có thể cởi mở và dè dặt, hoặc họ có thể cố gắng móc nối với nhau ngay tại chỗ, mọi thứ đều không có gì để nói.

Trên ghế lô mềm mại đặt gần cuối hành lang, có một cô gái đang nép mình ở đó, di chuyển tầm mắt ra xa một chút sẽ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Cả người nghiêng về phía sau, dựa lên ghế sô pha, cánh tay buông lỏng, cả người mềm nhũn tựa như không xương, đầu nghiêng qua một bên, nhìn ra được đôi mắt đang khép hờ, tất nhiên trạng thái không mấy tỉnh táo.

Ban đầu, khi Tống Kỳ Thâm dừng bước chân, chẳng qua là cảm thấy vận mệnh chú định, trong lòng chợt có một linh cảm, mách bảo anh nhìn về hướng đó.

Nhưng không ngờ rằng, khi anh tập trung nhìn sang, trong lòng đột nhiên xuất hiện, bốn chữ to tướng “Không thể tin được.”

Tuy đã từng gặp qua rất nhiều tình huống và những trường hợp quan trọng, nhưng trong giờ phút này Tống Kỳ Thâm đứng hình ngay tại chỗ, tầm khoảng hơn mười mấy giây.

Cú sốc ban đầu cũng giới hạn trong phạm vi này, không phải là một việc không tài nào chấp nhận được.

Ở trong mắt anh, Thiên Chi luôn là một cô gái thông minh xinh đẹp, tính tình cực kì nhu thuận, còn là một cô nhóc hiểu chuyện.

Thậm chí có đôi khi, có hơi ngốc nghếch.

Không chỉ như thế, từ nhỏ đến lớn Thiên Chi, luôn tạo cho Tống Kỳ Thâm một ấn tượng như vậy.

Ngay cả khi trong đêm tân hôn đầu tiên của hai người, cô chỉ yên lặng ôm lấy anh, vòng eo thon gọn của cô, dường như chỉ trong một giây tiếp theo sẽ bị anh bóp nát.

Khi ấy anh đứng trước giường bệnh của ông nội Tống, vì sao trong trí nhớ của anh chỉ lựa chọn mỗi cô, điều này đã sớm bị gió cuốn bay, không còn nhớ rõ lắm. Nhưng đối với ấn tượng ban đầu về cô, tuy có chút mơ hồ, nhưng trên cơ bản nó chưa bao giờ thay đổi.

Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ ——

Một cô gái mảnh mai yếu đuối như vậy, từ sau khi kết hôn đã bộc lộ ra một khía cạnh mà trước nay cô chưa từng thể hiện ra.

Giống như chú mèo nhỏ, dám dùng móng vuốt nhỏ của mình để cào người khác.

Lại giống như một chú hổ con, có can đảm cáo mượn oai hùm.

Không phải vừa nhắc đến chú hổ con sao.

Hôm nay trước khi đi bảo là muốn quay trở về phòng, lại còn hung hăng lôi kéo tay áo của anh lắc mạnh hai cái.

Như vậy còn chưa đủ, nói là muốn về phòng ở cùng bạn học, nhưng kết quả lại lén lút đi đến quán bar.

Hơn thế nữa, còn chọn đúng vào ngày hôm nay.

Ngoài ra còn có hai người đàn ông ăn mặc sành điệu đang ngồi bên cạnh.

Cảm giác không thể tin tưởng trước đó đã biến mất, Tống Kỳ Thâm chỉ cảm thấy trái tim mình co rút lại, rồi sau đó không hiểu vì sao, đột nhiên có một quả cầu lửa vô danh ập đến.

Thiêu đốt đến mức xuống họng muốn thở ra khói.

Cái cô nhóc này, sau khi trở về anh sẽ treo cô lên, còn phải đánh thật mạnh vào cái mông nhỏ của cô vài cái, tuyệt đối không nương tay.

Làm sao có thể không bớt lo lắng được chứ.

Hơn nữa thoạt nhìn Thiên Chi, bộ dạng rõ ràng đã uống say rồi.

Nếu đêm nay anh không bắt gặp, với tình trạng của cô bây giờ, lỡ như bị người ta chú ý đến….

Chỉ suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi, Tống Kỳ Thâm không thể chịu đựng được nữa, anh dứt khoát bước xuống cầu thang, sau đó đôi chân dài nhấc lên, lập tức đi về phía bên kia.

Khi đi đến gần, anh mới phát hiện ra không chỉ có hai người con trai ngồi cạnh cô, còn có một cô gái khác sóng vai ngồi trên ghế sô pha với cô, người nọ khó khăn nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.

Không mấy lạ mặt, người này từng xuất hiện trong vòng bạn bè của Thiên Chi, có lẽ là bạn cùng phòng của cô.

Thân hình cao ráo của Tống Kỳ Thâm đứng chắn ở ghế lô, ngược sáng, bóng dáng cao lớn được kéo dài ra một chút.

Anh còn chưa lên tiếng, đã đón nhận ánh mắt đánh giá của hai tiểu thịt tươi nổi tiếng ở Kim Đỉnh, bọn họ quan sát Tống Kỳ Thâm từ trên xuống dưới.

Sau khi tiểu thịt tươi thứ nhất đánh giá xong, chậm rãi đứng lên, “Người mới à? Lớn lên trông cũng đẹp trai đấy.”

Bên này.

Tiểu thịt tươi số hai cũng đứng lên, nhìn Tống Kỳ Thâm nói, “Có phải đến thay ca đúng không, anh đến thật đúng lúc, anh thế chỗ tôi đi, giờ làm việc của tôi đã kết thúc.”

Dứt lời, hai người muốn rời đi, trong lúc lướt ngang qua Tống Kỳ Thâm, một người vỗ bả vai bên trái, người còn lại ăn ý vỗ bả vai bên phải.

“Hai chị gái đáng yêu này giao lại cho anh nha, kiềm chế một chút, nhớ phải ra sức lấy lòng người ta đấy.”

Cái người bị hiểu lầm không thể lên tiếng giải thích Tống Kỳ Thâm: “……”

Nhìn dáng vẻ này, vì sao cứ giống như đang truyền thụ kinh nghiệm và giải thích sự nghi ngờ vậy.

Tống Kỳ Thâm nhíu mày, nhưng hai tiểu thịt tươi kia không hề đặt anh ở trong lòng, sau khi giao phó xong một trước một sau đi ra ngoài, tiếng nói chuyện hoà lẫn với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, “Dạo gần đây gout thẩm mỹ của quán bar này nâng cao nhỉ, còn chiêu mộ được một anh chàng đẹp trai như vậy, chẳng lẽ muốn vượt qua tôi à?”

“Ở nơi này còn có Ninh Tiết Sơ, cậu đừng buồn lo vô cớ như thế, người mới đến này, trông có vài nét giống cậu, thực ra hiện giờ cậu nên rút lui vào hậu trường đi, đừng làm một người tiếp rượu nữa.”

“Không làm, chẳng lẽ muốn tôi uống gió Tây Bắc à?”

“Vậy cậu cứ uống đi.”

“Trong giống tôi sao?”

“Nghiêm túc mà nói, không bàn đến phong cách, nhưng mà đôi mắt thực sự rất giống.”

“Nếu nói đến việc đôi mắt giống tôi, tôi đã thấy qua một trăm người như vậy.”

Chờ đến khi hai người kia dần biến mất khỏi tầm mắt, cuộc trò chuyện của bọn họ từ từ bị tiếng nhạc lấn át.

Cho dù hiện giờ Thiên Chi đang khép hờ mắt như cũ, không có bất kì động tĩnh gì, nghiễm nhiên một bộ dạng mê man không thay đổi.

Tống Kỳ Thâm vừa định duỗi tay chạm vào Thiên Chi, đột nhiên trước mắt anh xuất hiện một cánh tay, ngăn cản động tác của anh.

“Vị tiên sinh này, đừng làm như vậy. Có việc gì thì nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân.”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tuân vang lên, trong lúc nhìn đến Tống Kỳ Thâm còn có chút đề phòng.

Vừa rồi Đường Thu Thu ồn ào bảo khó chịu, cậu ta hành động nhanh như chớp, vội đi đến quầy bar lấy nước ấm, vừa mới trở về, cậu ta đã nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng dáng, cho nên không thể không đề phòng.

Hơn nữa hai chàng trai vừa rồi, cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tống Kỳ Thâm hơi nâng mắt lên, trên gương mặt không có bất kì biểu cảm gì.

Rồi sau đó, anh đưa tay chạm vào Thiên Chi. Thời điểm sắp chạm vào cô, Lâm Tuân trực tiếp nghiêng người, tiến đến gần, tạo một khoảng cách giữa hai người.

Trong giọng nói của cậu ta mang theo chút nóng giận, “Vị tiên sinh này, xin anh hãy chú ý đến hành vi hiện giờ của mình, anh còn làm loạn như vậy. Quấy rối chúng tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

“Chúng tôi?” Tống Kỳ Thâm không tức giận ngược lại còn bật cười, nhẹ nhàng xuỳ một tiếng.

Từ khi nào người chạy vặt cho “Khách hàng”, còn có thể so với người lãnh chứng hợp pháp là anh đây?

Tống Kỳ Thâm móc điện thoại ra, mở khoá màn hình lên, rõ ràng đầu ngón tay còn chưa bấm được hai cái, một giọng nói nữ vang lên ——

“Anh ơi.”

Trong giọng nói dịu dàng có mang theo chút bàng hoàng.

Nhưng nhiều nhất, chính là làm nũng.

Lời nói này vừa thốt ra, cả hai người đàn ông đều đứng hình.

Không biết từ khi nào Thiên Chi đã tỉnh dậy, thoạt nhìn vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng so với Đường Thu Thu đang nằm bất tỉnh nhân sự ở một bên, ít nhiều gì cũng đã có nhận thức hơn.

Cô theo bản năng dang hai tay về phía Tống Kỳ Thâm, thể hiện một bộ dạng muốn ôm.

Tống Kỳ Thâm tiến đến, ôm cô gái nhỏ lên, dường như anh xem cô là một đống bùn nhão mà ấn chặt vào trong lòng, “Anh đây.”

Vừa dứt lời, anh nhìn về phía Lâm Tuân.

“Tôi đưa cô ấy đi trước.”

“Không được.”

Lâm Tuân nhìn hai người, đôi môi mím chặt.

Trông dáng vẻ như không muốn để bọn họ rời đi.

Nhưng biểu hiện vừa rồi của Thiên Chi không phải là giả vờ.

Đó là sự ỷ lại theo bản năng.

Trong lúc vô thức, còn ở trong trạng thái không được tỉnh táo, mới là chân thật nhất.

Tống Kỳ Thâm rũ mắt, một tay cầm chặt điện thoại bấm vào màn hình vài cái, theo sau anh đưa đến trước mặt Lâm Tuân.

Đồng tử của Lâm Tuân co rút lại, hiện giờ sự khiếp sợ so với trước kia, càng mãnh liệt hơn.

*

Tựa như đi bộ bôn ba vài trăm dặm, rồi sau đó lại giống như lênh đênh trên biển cả.

Về sau như mắc cạn trên bờ biển, trước đó cả thân thể đã bị nước biển gột rửa không bỏ sót nơi nào, còn bị đóng chặt, không thể cử động.

Thiên Chi ra sức lắc lắc đầu, khó khăn lắm mới nâng được mí mắt lên.

Nhưng đập vào mắt cô chính là toa xe rộng lớn, ghế dựa bằng da, cứ như thế mà xâm nhập vào trong đôi mắt cô ——

Một đôi chân dài ưu nhã bắt chéo vào nhau.

“Tớ đang ở đâu…..” Thiên Chi mở đôi mắt khô khốc lên, dường như không còn sức lực để lên tiếng, cũng không tài nào hé miệng.

Cô lẩm bẩm một mình, tâm trí còn chưa kịp thoát ra từ trong giấc mộng.

Thiên Chi cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.

“Chúng ta đang trên đường quay về thành phố Ngân.”

?

(Editor: trong raw tác giả ghi là thành phố Z, có lẽ tác giả có sự nhầm lẫn rồi! Cho nên mình đã tự sửa lại.)

Vốn dĩ Thiên Chi đang nằm nghiêng, bỗng nhiên âm thanh này vang lên bên tai, khoảng cách khá gần, nghe thế nào cũng cảm thấy quen thuộc vậy nhỉ.

Đây là ——

Nhưng mà trong trí nhớ chỉ dừng lại ở đoạn ký ức uống rượu, những chuyện về sau, bất luận như thế nào Thiên Chi cũng không tài nào xâu chuỗi được trạng thái bây giờ và trước đó vào nhau.

Cô không đợi đến lúc mình tỉnh táo hơn, đã lập tức muốn chống người ngồi dậy.

Trên người khoác một tấm chăn mỏng chuyên dụng dùng trong xe, lông xù xì, vô cùng mềm mại, ấm áp đến mức làm cả người thoải mái dễ chịu.

Tuy rằng vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhưng Thiên Chi rất quen thuộc với nội thất bên trong chiếc xe này.

Đây là xe của Tống Kỳ Thâm.

Lời nói vừa lên đến miệng cô, cả người còn chưa ngồi thẳng dậy, đã bị hai cánh tay mạnh mẽ xuyên qua chỗ khuỷu chân, rồi sau đó thoáng dùng sức, cô cứ thế ngồi trên đùi của Tống Kỳ Thâm.

Hai người mặt đối mắt.

Kề sát vào nhau.

Phân nửa tấm chăn mềm trên người cô rơi xuống, một bên rũ trên đầu vai, bên còn lại trống không, phần eo lộ ra.

Nhiệt độ trong xe rất ấm áp, trên người cô chỉ mặc một cái áo len, áo khoác đã bị cởi ra.

Thiên Chi ôm lấy cổ anh, ánh mắt ngơ ngác.

Tống Kỳ Thâm nhíu mày, không lộ ra cảm xúc gì cả.

“Hôm nay em uống rượu à?”

“Dạ?”

Hình ảnh ngồi trò chuyện với hai anh chàng trong quán bar dần dần hiện rõ lên.

Lúc ấy cô dường như được chào mời một số loại rượu trái cây, hơn nữa dưới sự khuyến khích của hai anh chàng kia, trông người ta thẳng thắn thành khẩn như vậy, còn trực tiếp nói rõ. Thiên Chi cầm lòng không được, cho nên cô đã cùng Đường Thu Thu uống thử một ít.

Nghe nói loại thức uống này ở Kim Đỉnh được pha chế dành riêng cho phái nữ.

Nhiều lắm, nhiều lắm nó cũng chỉ là nước ép trái cây, kết hợp với một ít rượu gạo mà thôi.

Sau khi suy nghĩ xong, Thiên Chi vô cùng tự tin.

“Em không có uống rượu, em uống…. Loại thức uống kia cũng chỉ xem như là rượu trái cây thôi.”

Giọng nói của cô khá nghiêm túc, nhưng Tống Kỳ Thâm lại cố tình bắt bẻ ——

“Rượu trái cây không phải là rượu à? Đã được gọi ‘rượu’ chẳng lẽ còn là giả sao?”

Thiên Chi vùi đầu vào lòng anh, cọ qua cọ lại, giọng điệu buồn bã, “Tạm cho qua việc này được không.”

Bộ dạng đột nhiên cúi đầu này của cô, thực ra là có nguyên nhân.

Đó là vì cố gắng không muốn đối mặt với Tống Kỳ Thâm.

Ủ rũ một lúc, Thiên Chi đột nhiên lên tiếng, “Khoan đã, vừa rồi anh nói chúng ta đang quay trở về thành phố Ngân?”

Tống Kỳ Thâm không trả lời, đoán chừng là đang ngầm thừa nhận.

Thiên Chi không vùi đầu nữa, cô trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

Chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh, cửa sổ xe cũng không thể nào che khuất đi ánh trăng sáng ngời.

“Nhưng bây giờ đã khuya rồi….Còn phải trở về thành phố Ngân sao?”

Rõ ràng ngày mai cô sẽ ngồi tàu cao tốc trở về, hành lý của cô vẫn để ở khách sạn, cô còn chưa thu dọn gì cả, thậm chí chưa nói lời chào tạm biệt với Đường Thu Thu và Lâm Tuân.

Hay là, chẳng lẽ cô đã ngủ quên đến tối ngày hôm sau rồi à?

Thiên Chi hoàn toàn ngơ ngác.

Tống Kỳ Thâm im lặng liếc mắt nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng anh cũng không chịu buông tha cho cô.

Tự mình gõ nhẹ vào cửa xe, dĩ nhiên là muốn quyết liệt nắm chặt trọng điểm ——

“Chuyện này không quan trọng. Hay là em nên giải thích một chút, vì sao em lại chạy đến Kim Đỉnh đi?”

Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm lên tiếng, nhưng bàn tay đặt ở phần eo cô, chợt dùng sức, càng ngày càng siết chặt hơn.

“Còn dám nói với anh, em muốn trở về phòng ở cùng bạn của mình, hả?”

Tống Kỳ Thâm một mực dồn ép cô, anh quyết tâm không bỏ qua chuyện này.

Thời điểm anh cố tình đè nén khí thế của mình, trông vô cùng âm trầm, còn có hơi nguy hiểm, như thể đang dùng toàn bộ sức mạnh để chẻ tre, gần như muốn bứng ra khỏi mặt đất.

“Trợ lý Hạ đâu nhỉ.” Thiên Chi không còn giữ được bình tĩnh nữa, có lòng tốt nhắc nhở anh.

Nhưng ngay sau khi câu nói nhẹ nhàng này của cô vang lên, tấm vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau chậm rãi được nâng lên.

Từ đó, hai phương trời ngăn cách.

Giọng nói lạnh như băng không mang theo bất kì cảm xúc nào của trợ lý Hạ từ ghế lái truyền đến ——

“Phu nhân, cứ xem như tôi không tồn tại.”

Thiên Chi: “……”

Trong cổ họng của Thiên Chi dâng lên một tiếng nức nở, cái âm thanh này quả thực rất dạt dào cảm xúc.

Đó chính là cảm xúc đầy hối hận.

Không ngờ vẫn không thể thoát khỏi cái đề tài này ——

Có quỷ mới biết Tống Kỳ Thâm bị làm sao, gặp nhau bằng cách nào?

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, chỉ nhớ được đến đoạn Tống Kỳ Thâm bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, không có gì hơn nữa.

“Vậy còn anh, vì sao anh lại có mặt ở đó?”

Tống Kỳ Thâm dường như đã bị cô chọc giận đến bật cười, “Dù sao mục đích anh đi đến đó không giống như em.”

Dứt lời, anh hình như vẫn chưa hả giận còn nói nhỏ bên tai cô, “Quay trở về rồi anh sẽ tính sổ với em.”

*

Trong lúc lái xe trở về thành phố Ngân, mất khá nhiều thời gian.

Trên đường đi Thiên Chi ngăn không được cơn buồn ngủ, cô lại ngủ thêm một lúc.

Trợ lý Hạ đưa hai người trở về đã có thể rút đi, nghe theo phân phó của Tống Kỳ Thâm, anh ta đi đến gara đổi một chiếc xe khác, sau đó lái xe quay về nhà.

Từ sau khi Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm đánh thức, cô đã hiểu rõ câu tính sổ trong miệng anh là gì rồi.

Kế tiếp chính là ba việc “Thăm dò”, “Chơi đùa”, “Tiêu hoá”, từ điển của Tống Khổng Tước lại thêm vào một nét in đậm mới, một từ ngữ mới ——

“Tính sổ.”

Ban đầu tính sổ trên sô pha phòng khách tầng một, tiếp đến lại chuyển đến trong phòng tắm tầng hai.

Ngay sau đó Tống Kỳ Thâm còn muốn ngóc đầu trở lại, Thiên Chi dường như đã dùng gần hết tất cả chiêu trò của hai mươi năm qua ra giả vờ khóc nức nở, mới làm mọi việc ổn định trở lại.

Nhưng nói thật, xế chiều đã làm bánh nhân thịt rồi mà.

Chỉ là buổi tối đi đến Kim Đỉnh vui chơi một chút, chưa bao giờ nghĩ đến việc bị Tống Kỳ Thâm bắt gặp.

Từ sau khi bị anh trực tiếp bắt trở về, tuy rằng cô cũng đã nếm thử qua mùi vị tuyệt vời.

Cho dù thân thể làm bằng sắt đi nữa, cũng không thể chịu đựng nổi.

Thiên Chi bị anh tính sổ đến mức khoé mắt ửng hồng, trông như nụ hoa đào, mang theo chút quyến rũ.

Tống Kỳ Thâm ôm chặt lấy cô, “Về sau còn như thế nữa không?”

Không hề báo cáo, không được sự đồng ý, mà đã đi đến quán bar, còn lời nào để nói nữa sao?

Những người đi cùng cô đều là sinh viên, làm sao có ý thức đề phòng cao.

Tình cảnh hôm nay anh nhìn thấy, quả thực đã xác mình được điều này.

Thiên Chi nghe vậy chỉ gật đầu loạn xạ, ngay cả ngồi cô cũng không muốn ngồi, chẳng muốn suy nghĩ điều gì cả, hiện tại việc cô muốn làm duy nhất, chính là ngủ một giấc thật ngon.

“Anh đã đặt mua một thùng nước ép blueberry sản xuất ở Châu Âu cho em.” Tống Kỳ Thâm lau mồ hôi trên trán cô gái nhỏ, giọng điệu đột nhiên trở nên thật dịu dàng, “Anh để chúng trong tủ lạnh phòng bếp đấy.”

?

Chao ôi…..

Thiên Chi lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt bắt đầu trở nên sáng ngời như ánh mặt trời ban mai.

Cho dù đã trải qua chuyện vừa rồi, cô dường như không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Hiện giờ vẻ mặt Tống Kỳ Thâm không còn lạnh lùng như trước đó. 

Nói chuyện cũng dần có độ ấm hơn.

Nhưng lực chú ý của Thiên Chi đã bị nước ép blueberry hấp dẫn mất rồi.

Chẳng qua là không đợi cô kịp cười trộm mừng thầm, giọng nói réo rắt trầm thấp của anh vang lên, truyền vào tai, “Nhưng mà Bảo Bối ngốc của anh ơi, khen thưởng hay phê bình cũng có mức độ, và giới hạn của nó.”

“Dạ?” Thiên Chi không rõ ràng lắm, từ trong khoang mũi hừ nhẹ một tiếng.

“Hai cái này phải đi đôi với nhau, như vậy mới có điểm cân bằng.”

Tống Kỳ Thâm nói xong, còn nhẹ nhàng vuốt qua xương quai xanh đẹp của cô, sau đó ấn vào.

“Điểm cân bằng….”

Thiên Chi hơi nâng giọng, suy tư một lúc, lặp đi lặp lại câu nói đó.

Theo sau cô khẽ gật đầu, quả thực không khó để lý giải.

“Nhưng hiện giờ, em đã phá vỡ thế cân bằng này rồi.”

Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm lên tiếng, giọng điệu có vẻ như đang thương lượng, lại không giống như thế.

Không đợi Thiên Chi trả lời, đầu ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm cô, “Cho nên, bây giờ anh nên phạt em thế nào đây?”

—————-//—-//————

* Tác giả có lời muốn nói: 

Tống khổng tước: Việc trừng phạt em như thế nào là một việc cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.

Bảo bối ngốc: Em không chịu đâu! Mẹ ơi cứu con Σ( ° △ °|||)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.