Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 40: Nghiên cứu kịch bản đêm khuya


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

So với bầu không khí ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài cửa sổ xe, trong khoang xe rộng rãi, một mảnh tiêu tịch.

Chỉ có âm thanh của hệ thống đa phương tiện trên xe vang vọng bên tai, cứ lặp đi lặp lại, thanh thuý mà lưu loát.

Hệ thống đa phương tiện trên xe.

Thiên Chi nhìn tấm thẻ phòng trong tay Tống Kỳ Thâm, từng câu từng chữ anh vừa nói cứ quanh quẩn bên tai.

Sau gần nửa ngày, cuối cùng cô mới hiểu được ý tứ của anh.

“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra….Em không muốn kiểm tra anh…..” Thiên Chi nói xong, cũng không nhận lấy tấm thẻ phòng kia.

Cô suy nghĩ, giơ tay lên trực tiếp đẩy nó trở về.

Có rất nhiều lý do khiến Thiên Chi không muốn nhận nó, mà hai yếu tố chiếm vị trí hàng đầu hết sức dễ hiểu.

Thứ nhất, cô đối với Tống Kỳ Thâm luôn có một sự tín nhiệm không giải thích được, cũng không có bất kì lý do gì cả. Thứ hai, anh nói đến việc kiểm tra, Thiên Chi cảm thấy ý tứ hàm xúc rất sâu, khẳng định không phải đơn giản chỉ là kiểm tra như vậy.

Hơn nữa không biết có phải do cô suy nghĩ quá nhiều hay không, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, giống như có sấm sét vang dội xẹt ngang qua, bất chợt một ý tưởng xuất hiện trong đầu.

Chẳng lẽ cái con người này muốn đợi cô thi xong rồi, nhân cơ hội đó trừng trị cô, thực hiện một vòng tuần hoàn làm bánh nhân thịt vô tận.

Những thứ khác không nói, thoạt nhìn biểu hiện của Tống Kỳ Thâm ở phương diện này, thực sự rất nhiệt tình.

Trong nội tâm Thiên Chi đã bị cái ý tưởng đột ngột này làm cho kinh sợ.

Nhưng người ta dù sao cũng là Thái tử gia của Tống thị, đoán chừng trong nội tâm không hề nghĩ đến chuyện ấy đâu.

Trong hai ngày ngắn ngủi, cô dường như lại một lần nữa tự mình đa tình.

Bỏ cái suy nghĩ phức tạp đó qua một bên, Thiên Chi ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, sắc mặt của đối phương vẫn tự nhiên, khi đồ vật bị trả về cũng không buồn bực, vẻ mặt không có gì khác thường.

“Em có kiểm tra hay không đó là việc của em, nhưng muốn đưa nó cho em hay không, đó lại là việc của anh.”

Vừa dứt lời, anh mở bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt của Thiên Chi ra, đầu ngón tay thon dài thâm nhập vào trong.

Ngay sau đó, không nghiêng không lệch nâng nó về phía trước.

Anh gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Thiên Chi.

Giống như có một con kiến đang cắn vào trái tim cô, sự tê dại lan toả, từng chút từng chút một chui vào.

Tống Kỳ Thâm nói xong, lập tức nghiêng thân qua, tiến đến gần, anh mỉm cười nhìn hàng lông mi của cô gái nhỏ khẽ run lên.

Anh chỉ rũ mắt nhìn cô như thế, “Giấy cũng đã lãnh, em còn sợ cái gì?”

Cô có chỗ nào sợ hãi?

Nhưng mà Tống Kỳ Thâm tiến đến gần như vậy, gần như là mặt kề mặt. Dán sát vào nhau, hơi thở phả ra, nó cứ quanh quẩn bên mặt cô.

Anh chỉ cần hơi cúi đầu một chút, là đã có thể trực tiếp chạm vào đôi môi cô.

“Em không có sợ…..” Ánh mắt Thiên Chi loé sáng lên, sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Có lẽ em….Nên xuống xe thôi.”

Ở quảng trường cách đó không xa, con đường bên cạnh bãi cỏ xanh, người đến người đi không ngừng.

Hầu hết trong số họ đều là những sinh viên đến tham gia cuộc thi chung kết, giờ phút này bọn họ đang đứng tập trung tại lối vào của hội trường, tạo thành một hàng dài đen trắng nổi bật.

Thiên Chi tự cho rằng mình vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng không ngờ đến, khi cô nghiêng đầu sang một bên, càng giúp anh dễ dàng thì thầm vào tai cô.

Trong nhận thức của Tống Kỳ Thâm, mái tóc đen của cô tạo ra một cảm xúc rất chân thực.

“Được rồi, nhưng trước khi em xuống xe, anh muốn nói với em một chuyện.”

Hơi thở ấm áp của anh phả bên cổ cô, Thiên Chi nhích người một chút, nhỏ giọng ấp úng nói, “Dạ?”

“Nếu như em không cần tấm thẻ này.” Tống Kỳ Thâm nói đến đây, còn cố tình kéo dài âm cuối.

Dừng một chút, anh mới chậm rãi nói tiếp, “Hay để anh nói số phòng cho em biết nhé.”

“………”

Vẫn không chịu bỏ qua cái đề tài này à.

Làm sao vậy, đây chính là muốn! Đêm khuya thanh vắng cùng nhau nghiên cứu hợp đồng “Lân quang*” của Tống thị sao?!

(*Lân quang: hay gọi dạ quang là một dạng phát quang.)

Dứt lời, giây tiếp theo Tống Kỳ Thâm dường như lại bày ra tư thế muốn cúi người xuống, hạ tầm mắt, nhìn thẳng đến đây.

Thiên Chi bị mùi hương tùng bách trên người anh làm cho mơ mơ hồ hồ, nhưng ở thời khắc mấu chốt cô vẫn giữ được sự tỉnh táo, cũng không muốn nghe anh nói ra số phòng gì đó.

Cô vô cùng chuẩn xác đoạt lấy tấm thẻ phòng không ngừng lắc lư trong tay Tống Kỳ Thâm, cầm nó trên tay giơ lên trước mặt anh ——

“Em vẫn nên nhận cái này thôi.”

Sau đó Thiên Chi không cho Tống Kỳ Thâm thời gian trả lời, cô lập tức mở cửa xe, lưu loát bước xuống xe.

Cứ như thế, cô xoay người lại, những ngón tay trắng nõn nắm chặt quai túi xách của mình, hơi cúi người, ánh mắt mang theo sự dò xét nhìn vào bên trong xe, ngập ngừng hỏi, “Vậy em, đi trước nhé?”

Lúc trước cô nào có nhạy bén như vậy, nhưng hiện giờ cô giống như nhìn thấy mãnh thú và cơn đại hồng thủy, chẳng khác đang chạy trốn là bao.

Chỉ là từ trong cổ họng của Tống Kỳ Thâm phát ra một tiếng cười khẽ, “Đi đi, nhớ rõ đừng quá khẩn trương, bình tĩnh mà phát huy là được, xem kỹ đề thi.”

Lời dặn dò này của anh, cực kì giống với lời dặn dò khi Thiên Chi đi thi đại học, cô còn nhớ vị chủ nhiệm lớp đầu trọc kia không ngừng nhấn mạnh tầm quan trọng của cuộc thi đại học.

Hàng lông mày Thiên Chi cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng, trước khi rời đi cô còn dùng tấm thẻ phòng gõ nhẹ lên cửa sổ xe, phát ra từng tiếng vang không lớn không nhỏ, “Nhưng anh nhìn em có đang không giống như đang khẩn trương không ——”

Nói đến cũng thật thần kỳ.

Rõ ràng buổi sáng do chậm chạp sắp xếp đồ đạc, trong lòng Thiên Chi dâng lên một chút khẩn trương và một loại cảm giác không tên, nhưng từ sau khi lên xe, suốt cả đường đi trò truyện với Tống Kỳ Thâm, toàn bộ những cảm giác đó đều tan thành mây khói, mọi thứ đều biến mất.

“Không khẩn trương không phải càng tốt à.” Tống Kỳ Thâm hơi nâng mắt lên, nhìn về phía Thiên Chi đang đứng bên ngoài cửa sổ xe, “Đợi sau khi thi xong, có thể ăn mừng rồi.”

*

Bởi vì lời nói trước đó của Tống Kỳ Thâm, trong lúc Thiên Chi đi vào hội trường thi chợt có chút hoảng hốt.

Ăn mừng cái gì?

Ăn mừng cuối cùng cô cũng đã hoàn thành xong cuộc thi sao?

Tuy nhiên trạng thái hoảng hốt này cũng giống như trạng thái thẩn thờ khi lạc vào sương mù vậy, không kéo dài bao lâu.

Nó cũng không phải giống như trạng thái không có sức lực, hay là không thể giữ được bình tĩnh, mà chỉ là đối với lời nói kia bản thân lại phỏng đoán về một ý nghĩa khác.

Thiên Chi vẫn không tìm ra được nguyên nhân chính xác, ngay sau đó, tiếng loa thông báo vang lên bên ngoài hội trường thi, việc ấy đã làm suy nghĩ của cô bị đứt đoạn ——

“Chỉ còn nửa tiếng nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, yêu cầu các thí sinh hoàn thành tất cả các thủ tục kiểm tra, không được đem đồng hồ, điện thoại và các thiết bị điện tử vào phòng thi, một khi phát hiện, thí sinh sẽ bị hủy bỏ tư cách thi và không được tham gia cuộc thi thiết kế trong vòng ba năm, cũng xem như là gian lận trong thi cử.”

Thiên Chi vội vàng vào WeChat trả lời những tin nhắn hỏi thăm của các bạn học, sau đó lập tức tắt nguồn điện thoại, giao lại cho nhân viên phụ trách giám sát đứng trước cửa phòng thi.

Không còn điện thoại và tư liệu ôn tập, những người khác và Thiên Chi đứng bên ngoài phòng thi, cứ chờ đợi một cách vô vị như vậy, tổng cộng có đến mười mấy người.

Cuộc thi chung kết toàn quốc ngoại trừ phần thi viết cuối cùng, còn đề cập đến một số tư liệu thực tế và cách áp dụng, cài này phải cân nhắc đến vấn đề phát triển không gian trong lúc làm bài thi, bởi vì trong một căn phòng thi, căn bản không có bao nhiêu cái bàn chuyên dụng dành cho thí sinh.

Thiên Chi may mắn bốc được một vị trí khá ổn, đó là hàng ghế nằm ở giữa, xung quanh đều là người, phong thủy rất tốt.

Từ mức độ này nói lên, cô có thể tránh được việc bị giám thị nhìn chằm chằm vào mình, áp lực trong lòng cũng sẽ giảm đi không ít.

Thiên Chi vẫn không quên cuộc thi năm ngoái, cô ngồi ở hàng đầu tiên bị giám thị nhìn chằm chằm giống như đang xem khỉ.

Không phải có rất nhiều nơi sao, cuối cùng cô lại bắt trúng vị trí đó, chỉ trong một hơi thở đã đưa cô sang tận Châu Âu.

Đề thi viết lần này độ khó ngang bằng đề thi năm trước, Thiên Chi dựa theo mẫu của năm trước và đề cương ôn tập, cô phát hiện ra bọn họ vẫn sử dụng lại chiêu bài cũ, cho nên đối với phương diện này cô tương đối quen thuộc, cũng khá thành thạo, cho nên rất nhanh đã giải quyết xong, sau đó chúng được xếp chồng lên nhau đặt ở một bên.

Dù sao phần thi quan trọng nhất vẫn là thiết kế thực hành, điểm số chiếm một phần rất lớn để dành chiến thắng áp đảo.

Đề thi thiết kế chủ đề mới năm nay thực sự do một đại thần lâu năm trong nghề giám sát, chủ yếu hướng đến phương diện tiết kiệm năng lượng mới, trước đó Thiên Chi đã sớm chuẩn bị đề tài này, nhưng cô vẫn chưa xem chi tiết cụ thể.

May mắn thay, chủ đề mà cô bốc được có liên quan đến thiết kế bao bì sản phẩm chai lọ.

Điều này vừa khéo phù hợp với những gì cô đã được học.

Thiết kế không chỉ yêu cầu cảm nhận được cái đẹp, mà còn yêu cầu sự sáng tạo, Thiên Chi muốn thay thế toàn bộ bao bì bên ngoài, cô sẽ thiết kế kiểu dáng tương tự như một lọ nước hoa.

Lọ thủy tinh được sử dụng đựng nước hoa, nó sẽ thể hiện rõ giá trị thương mại của sản phẩm, tất nhiên trong lúc người dùng sử dụng nước hoa, cũng có thể trong lĩnh vực tương ứng chúng sẽ phát huy được giá trị của bản thân mình.

Thật lâu trước đây Thiên Chi từng xem xét qua không ít bản thảo, cũng có rất nhiều ý tưởng sáng tạo.

Chủ đề lần này đối với cô thực sự quá mức đơn giản.

Tuy nói rằng trước đó cô đã chuẩn bị một số mẫu hoàn hảo để dùng tạm thời, nhưng cô vẫn chưa quyết định sẽ sử dụng mẫu thiết kế sáng tạo nào cho cuộc thi, đột nhiên trong đầu cô lại xuất hiện một ý tưởng mới.

Thiết kế lọ nước hoa cũng theo sát, nó dần dần hiện rõ lên.

Nếu chủ kiến đã được quyết định, Thiên Chi hạ bút như hữu thần*, đầu bút lưu loát quay vòng, đường cong nối liền phát họa bức vẽ trên nền giấy.

(*Hạ biết như hữu thần: bút viết như có thần. Nguồn GG.)

Cấu trúc ban đầu chỉ là một cái khung lớn, về sau được lấp đầy bởi những màu sắc và nét vẽ khác nhau, chi tiết được hợp nhất, tự do phát triển thành hình dạng cuối cùng.

Trên thân chai rộng và hẹp, phần chính giữa được chuyển tiếp bởi một đường cong kéo dài, nhô lên hạ xuống rồi xoắn vào nhau, mang theo một chút mềm mại, nếu về sau thiết kế này được đưa vào hiện thực, hay được chọn để sử dụng, thì phần giác cắt kim cương nơi thân bình phải được làm từ thủy tinh trong suốt, trông chúng sẽ giống như bầu trời đầy sao, sáng rực nhưng mong manh dễ vỡ.

Phần giác cắt kim cương

Dùng Obsidian làm thân chai, đen trắng xen kẽ.

(Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)

Một sáng một tối, càng làm cho chúng càng thêm nổi bật, giống như yêu tinh trong bóng đêm.

Từng đường nét được phát hoạ dưới ngòi bút dần dần biến thành một con Khổng Tước sinh động.

Khổng Tước với tư thế đứng nghiêng đầu, một đường uốn lượn đi lên, vương miện nơi phần đầu đúng lúc được thiết kế thành nắp của lọ nước hoa, mọi thứ kết hợp hoàn hảo với nhau.

Bởi vì trong đầu đã sớm có ý tưởng, nó dường như là một tiếng trống làm cho tinh thần Thiên Chi càng thêm hăng hái, nửa phút dừng tay cũng không có.

Cô nhìn thành phẩm của mình, sau khi nhìn chăm chú một lúc, tiếp đến cô cầm lấy bút dạ quang màu xanh ngọc, chọn hai điểm trên đỉnh lọ nước hoa, theo sau cô thong thả tô màu lên đó.

Nói thật, Thiên Chi đối với thành phẩm này rất hài lòng.

Con chim xanh này, mới đúng là hình dạng ở trong lòng cô.

*

Sau khi cuộc thi kết thúc, Tống Kỳ Thâm không nói đến việc muốn đưa cô về, có lẽ anh đang bận bàn bạc công việc.

Thiên Chi không muốn làm phiền anh, dù sau cũng chỉ là một đoạn đường ngắn, đi bộ rất thuận tiện.

Bởi vì cảm thấy bản thân mình phát huy khá tốt, Thiên Chi nộp bài sớm hơn mười lăm phút, nhân dịp bên ngoài cửa vẫn chưa đông người, cô trực tiếp đi ra, dứt khoát đi bộ trở về khách sạn.

Vốn dĩ Đường Thu Thu đang nằm trên giường ôn tập, hiện giờ nghe thấy động tĩnh Thiên Chi mở cửa phòng, cô ấy lập tức bật người dậy, chạy đến huyền quan đón cô.

“Thế nào, thế nào hả?” Cô ấy kích động đến mức quên mang cả dép, trực tiếp chạy đến trước mặt Thiên Chi.

“Tớ cảm thấy đề thi vẫn ổn, làm bài rất thuận lợi, cậu đừng quá lo lắng.”

Thiên Chi đổi giày, vừa nói vừa đi đến mép giường của mình, cởi túi xách ra tuỳ ý ném lên giường, rồi lại làm giống tư thế của Đường Thu Thu khi nãy, cô dứt khoát nằm sấp trên giường.

Đường Thu Thu nghe thế lập tức kêu rên, “Thôi xong rồi, tớ lo lắng quá. Hôm nay đề không khó, chẳng phải việc này rất khác trước kia sao, có khi nào ngày mai đề sẽ khó hơn không?”

Thiên Chi nghiêm túc trả lời, “Tớ cũng không nói chắc được điều gì, nhưng hẳn là muốn kêu gọi chúng ta hưởng ứng tiếng gọi của thời đại mới. Hôm nay đề thi còn nói đến nguồn năng lượng mới, cậu nên chú ý một chút, mặc dù ngày mai đề thi sẽ thay đổi, nhưng nhất định có liên quan đến vấn đề tiết kiệm và bảo vệ môi trường, có lẽ sẽ chiếm hết tám chín phần của đề thi.”

Không biết Đường Thu Thu nghĩ đến điều gì, chợt mạnh bạo nắm lấy đệm giường, sau đó cô ấy mới chú ý đến lời nói vừa rồi của Thiên Chi, bắt đầu tự hỏi, “Kêu gọi? Không sao, chẳng phải trước đây người ta hay dùng linh vật gì đó à, tớ cũng đã chuẩn bị cho mình một linh vật may mắn, ngày mai tớ sẽ đeo nó bên người.”

Thiên Chi nghe xong lời nói này cảm thấy có chút buồn cười, “Còn có linh vật nữa hả, trông nó như thế nào.”

Nhưng cô vừa mới nói xong, chợt ngừng một chút.

Ngay cả bản thân của Thiên Chi, dường như xế chiều hôm nay trong phòng thi, cô đã tự do phát huy, vẽ ra một con chim xanh.

Trông nó rất tinh tế.

Đường Thu Thu không chú ý đến sắc mặt đang dần biến hoá của Thiên Chi, bắt đầu vì chính mình mà ra sức giải thích, “Đây còn không phải là đu theo trào lưu à, tiết kiệm và bảo vệ môi trường, chính là màu xanh lục đó.”

Dứt lời, Đường Thu Thu chuẩn bị tiếp tục nằm trên giường ôn tập kiến thức. Nhưng trong lúc cô ấy ngồi xuống, ánh mắt hơi rũ xuống, không cẩn thận liếc mắt nhìn đến cái túi xách vừa mới bị Thiên Chi ném trên giường.

Bởi vì nó bị Thiên Chi tuỳ tiện ném ở một bên, vị trí cách cô ấy không bao xa, khoá kéo hở ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật kim loại đang loé sáng.

Mặc dù ánh sáng này chỉ lướt qua tức thì, nhưng nó vẫn tồn tại, cuối cùng cũng bị phát hiện ra.

Túi xách nằm nghiêng hơi mở ra, khó khăn lắm mới nhìn thấy từ trong túi xách lộ ra một góc màu vàng, cũng đã tiết lộ diện mạo vốn có của nó.

Trông như một tấm thẻ, bề mặt được mạ một lớp vàng mỏng, trên đó còn có khắc chữ, nhìn giống như một số sê-ri, cái gì mà 88.

“Chi Chi, đây là thẻ gì vậy?” Lần đầu tiên Đường Thu Thu nói một câu không đầu không đuôi, cô ấy suy nghĩ mãi không ra, đành phải lên tiếng hỏi.

Thiên Chi “Hả” một tiếng, sau đó nhìn theo tầm mắt của Đường Thu Thu liếc xuống.

Tấm thẻ không cẩn thận lộ ra ngoài, đây chính là tấm thẻ phòng mà buổi sáng hôm nay cô đã đoạt lấy từ chỗ của Tống Kỳ Thâm.

Lúc ấy cô không nhìn kỹ, bây giờ mới quan sát nó, cô phát hiện tấm thẻ phòng này không giống với những tấm thẻ phòng thông thường, hoàn toàn khác xa với tấm thẻ phòng của các cô.

Nó có được mạ vàng thật hay không thì không dám nói, nhưng chất liệu thực sự là loại đặc biệt, chỉ cần cầm trên tay sẽ cảm nhận được thôi.

Thiên Chi tỏ vẻ bình tĩnh giơ cánh tay ra, nhét tấm thẻ trở vào trong túi xách, giọng điệu mang theo chút ngay thẳng ——

“Vô tình….Nhặt được tấm thẻ này ở trên đường.”

—————//—-//————-

Tác giả có lời muốn nói: Tống khổng tước: Nghe nói hôm nay ở ven đường vợ vô tình nhặt được tấm thẻ phòng của một yêu tinh bóng đêm?

* Nghiên cứu kịch bản đêm khuya( ý chỉ ngoại tình). Bắt nguồn từ việc lúc trước có hai nghệ sĩ đi vào khách sạn, bị tung bằng chứng, cho nên gọi là đêm khuya vào khách sạn đọc kịch bản.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.