Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 24: Suy nghĩ về tình yêu


Edit: Tiểu Màn Thầu

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn các thành viên trong ban hội đồng quản trị lập tức im lặng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Vài giây trước, trong phòng họp rõ ràng còn nghe thấy những tiếng nói chuyện đứt quãng, âm thanh xột xoạt khi lật tài liệu, thậm chí là những tiếng thì thầm thảo luận.

Nhưng mà hiện giờ, bọn họ giống như bị mắc kẹt trong một tua bin, sống sót sau tai nạn, ngay sau đó phải phụ thuộc vào chiếc thuyền buồm lướt trên mặt nước tĩnh lặng, khôi phục lại bình tĩnh.

Hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, anh không quan tâm đến người khác cũng không có phản ứng gì, thậm chí là không cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn chăm chú như vậy, đôi chân dài nhấc lên, trực tiếp đi về phía vị trí chủ toạ.

Các thành viên của ban hội đồng quản trị ngồi sát hai bên Tống Kỳ Thâm đều là quan hệ họ hàng chú cháu với nhau. Một trong số họ có người nhìn chằm chằm đánh giá anh một lúc lâu, cuối cùng không nói đến vấn đề công việc, mà ông ta còn trực tiếp nói: “Bộ quần áo này của cháu, cũng khá đẹp đấy.”

Người trẻ tuổi luôn phải tràn đầy sức sống, trước đó chỉ toàn mặc những màu sắc tối trông quá trầm ổn.

Hôm nay anh thay đổi phong cách như vậy, quả thực đã tạo ra chút cảm giác mới mẻ.

Câu nói này vừa mới thốt ra, ở một vị trí khác trong phòng họp có người cảm thấy không mấy hài lòng, còn có một ý kiến trái ngược, “Cái gì mà khá đẹp? Đi đến đây để họp chứ không phải là đi ra ngoài vui chơi, trông thật loè loẹt, còn ra cái thể thống gì nữa? Phải ăn mặc giống như trước đây, đó mới gọi là nghiêm trang.”

Vị nói ra lời nói này nhìn còn lớn tuổi hơn so với vị trước đó, phần râu và phần tóc trên thái dương đều đã hoa râm, không chút khách khí nhìn về phía đối diện nói lên ý kiến của mình.

“Cái này mà gọi là loè loẹt à? Ông đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè hả, thế nào là không ra thể thống gì? Tôi cảm thấy rất có thể thống!” Đối phương bị phản kích cũng cảm thấy không vui, tất nhiên sẽ phải công kích lại.

“Ông không cần phải cố gắng vuốt mông ngựa đâu, trong lòng ông có mục đích gì, đừng tưởng rằng tôi không biết!”

“Nhưng cũng không nhiều bằng ông, chỉ vì vị cháu trai tai to mặt lớn của nhà ông, ngay cả vị trị quản lý cũng đừng nghĩ sẽ chiếm lấy!”

“Cái gì mà cháu trai nhà chúng tôi, tôi nhớ không lầm tôi với ông cũng có chút quan hệ huyết thống đó, chao ôi, ông cũng đừng tự mắng mình như thế chứ.”

Sắc mặt Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt, anh chỉ rũ mắt, tuỳ ý để hai người đó giương cung với nhau, một câu anh cũng không tham dự vào.

Hai lão già vắt cổ chày ra nước vẫn tiếp tục chiến đấu, sau khi Tống Kỳ Thâm ngồi vào vị trí chủ toạ đã bày văn kiện ra bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê trang giấy, động tác thoáng dừng lại, trợ lý Hạ đứng một bên lập tức hiểu ý.

“Hội nghị chính thức bắt đầu.” Sau đó trợ lý Hạ nhìn đến hai lão già kia khẽ gật đầu một cái, lời ít ý nhiều mà âm thầm nhắc nhở.

Lúc này bọn họ mới chịu dừng lại, đồng thời còn ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, râu mép hai bên vì tức giận đến mức muốn vểnh lên cao, cuối cùng bọn họ cố gắng áp chế lại cảm xúc của mình.

Bởi vì cuộc họp hội nghị buổi sáng này có sự xuất hiện của khúc nhạc đệm nhỏ kia, về sau bầu không khí không còn nghiêm túc như lúc trước.

Từ trước đến nay hai vị anh em chú bác này không đối đầu công khai như vậy, trước kia khi Tống thị còn chưa đổi chủ, bọn họ luôn lén lút đâm chọt lẫn nhau, dường như cả hai đều đã thỏa thuận với nhau, không bao giờ xuất hiện trong cuộc họp cổ đông.

Ngược lại từ lúc Tống Kỳ Thâm tiếp quản, hai người bọn họ vì muốn tranh thủ cơ hội cho con cháu nhà mình, cho nên luôn năng nổ xuất hiện, không bao giờ vắng họp một lần.

Có bao nhiêu cũng bộc lộ ra hết, mọi người không có chút lưu tình nào.

Thực ra Tống Kỳ Thâm cũng hiểu rõ tâm tư của hai lão già này, bọn họ chỉ muốn theo dõi anh mà thôi.

Trước đó ba của anh mắt nhắm mắt mở không muốn bận tâm quá nhiều. Công ty luôn giữ những chức vụ riêng cho bọn họ, cũng coi như là Tống thị đang nuôi dưỡng gia tộc của mình.

Ngược lại với ba Tống chính là, trong khoảng thời gian Tống Kỳ Thâm nhậm chức cho đến nay, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài anh có vẻ trăng thanh gió mát.

Nhưng thực ra thủ đoạn của anh rất tàn nhẫn, làm việc lưu loát, mọi mặt đều thoả đáng,vô cùng dứt khoát, không có một chút lưu tình nào.

Cứ theo cách làm này, có nhiều người cứ ngồi ăn rồi chờ chết, tất nhiên họ sẽ hoảng loạn, thỉnh thoảng họ lại đến gây rối một phen.

Nhưng nói thật, nếu dùng những thủ đoạn này để đối phó với Tống Kỳ Thâm căn bản không gây ra một chút uy hiếp nào cả, chỉ cần không làm việc gì quá đáng, vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng, nói tóm lại Tống thị không thiếu tiền để nuôi dưỡng đám người ấy.

Dù sao hai vị chú bác này từ lâu đã không còn tham dự vào công việc của công ty,cho nên hiện giờ bọn họ không hiểu rõ tình hình cụ thể trong công ty, Tống Kỳ Thâm cũng không có ý định giải thích rõ mọi việc với bọn họ.

Hơn nữa những lão già này chỉ vì trông mong lo lắng cho tiền đồ của con cháu nhà mình mà thôi, trong lòng thầm cân nhắc quả thực cũng không phải là việc xấu gì, thời điểm Tống Kỳ Thâm triển khai hội nghị vẫn sẽ lưu lại những vị trí quan trọng nhất.

Nhưng việc triệt để thay máu khẳng định sẽ xảy ra.

Điều bản thân Tống Kỳ Thâm mong muốn chính là nuôi dưỡng ra những mạch máu thuộc về mình.

Sau khi cuộc họp kết thúc, hai vị chú bác này cứ lôi kéo Tống Kỳ Thâm không chịu buông.

Vị râu bạc trắng thứ nhất níu lấy cánh tay trái của anh, “Nghe ba mẹ cháu nói cháu vừa đi đăng ký kết hôn, bởi vì tin tức này chưa thông báo bên ngoài, cho nên bác cũng không tiện hỏi nhiều. Khi nào có thời gian rảnh, cháu hãy dẫn cô dâu nhỏ nhà cháu đến nhà bác ăn một bữa cơm nhé.”

Vị râu bạc trắng thứ hai nghe thấy thế vội vàng túm chặt cánh tay phải của anh: “Nhà ông ta có cái gì tốt mà đến, cháu hãy đến nhà chú này, vừa rồi do chú già cả nên mờ mắt không nhìn thấy rõ, nếu cháu yêu thích áo sơmi màu hồng nhạt như vậy, để chú nói với thím của cháu kêu người thiết kế vài món đồ có màu sắc tương tự thế này cho cháu nhé.”

Tống Kỳ Thâm: “……”

*
Thời điểm quay về văn phòng trên tầng cao nhất, Tống Kỳ Thâm giống như vô tình hỏi trợ lý Hạ một câu, ” Cậu nói xem, nhìn tôi có vẻ rất yêu thích cái áo sơmi màu hồng nhạt này lắm hả?”

Trợ lý Hạ bất thình lình bị gọi tên, đột nhiên anh ta lại bị hỏi đến cái vấn đề này.

Cho dù có thích hay không thích. Nhưng sự thật chính là anh đã mặc lên người đi vòng vòng trong công ty.

Trợ lý Hạ ho nhẹ một tiếng, lần đầu tiên anh ta cố tình lảng tránh trả lời vần đề này, chỉ nói rằng, “Nói thật nha ông chủ, tôi cảm thấy kiểu dáng của cái áo này rất đẹp.”

“Ừ.” Tống Kỳ Thâm chau mày, giọng điệu cũng ngập ngừng, “Hình như cũng đúng.”

Theo sau anh gần như nhấn mạnh và cường điệu nói, “Chi Chi đặc biệt mua nó cho tôi.”

Trợ lý Hạ: “….”

Lúc này trợ lý Hạ mới hiểu rõ mọi chuyện. Quả thực cũng không có gì kì lạ, anh mặc nó một lần chỉ hận không thể để cho toàn thế giới biết đến.

Trợ lý Hạ không ngốc, Tống Kỳ Thâm nguyện ý mặc cái áo sơmi màu hồng nhạt này là bởi vì Thiên Chi mua.

Về phương diện màu sắc, rất có thể bị ảnh hưởng do chiếc siêu xe màu hồng phấn kia.

Mà vì sao lại bị ảnh hưởng…..

Lúc này trợ lý Hạ đang đi ở phía sau, ngay lập tức nổi lên một tầng da gà.

Thừa dịp Tống Kỳ Thâm vẫn chưa lên tiếng nói tiếp, trợ lý Hạ liền mở miệng trước, “Nếu đã tặng cho ngài, đây chính là tâm ý của phu nhân, điều này chứng tỏ phu nhân vô cùng quan tâm đến ngài, trước đó còn cố tình hỏi tôi ngài yêu thích món quà gì nữa.”

Hiện giờ trợ lý Hạ mang khuôn mặt lạnh đi vuốt mông ngựa, thoạt nhìn vô cùng chân thành và tha thiết, cũng cực kì có sức thuyết phục.

Tống Kỳ Thâm khoanh tay lại, những ngón tay thon dài đặt trên cằm, cùi đầu xuống, không biết anh đang suy tư chuyện gì đó.

Nhưng thoạt nhìn, chẳng khác nào như đang suy nghĩ về chuyện tình yêu.

*

Nói chung hôm nay tâm tình của Tống Kỳ Thâm xem như không tệ, cho nên anh không từ chối cuộc hẹn của Chu Duẫn Hành và Lâm Diễm Chi.

Hai người này đến đây là vì muốn bàn bạc một hạng mục nhỏ, thuận tiện hẹn nhau ăn một bữa cơm.

Tống Kỳ Thâm không giống như trước đây trực tiếp đuổi khách, ngược lại còn dứt khoát đồng ý.

Lâm Diễm Chi nghe xong, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đang nghe nhầm, anh ta chỉ đơn thuần hỏi thế thôi, anh ta cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng không ngờ tới hạnh phúc lại đến quá nhanh như vậy.

Nhắc đến mới nhớ, từ lúc Tống Kỳ Thâm trở về nước cho đến nay, mấy người bọn họ chưa từng chơi đùa điên cuồng thâu đêm như lúc xưa, hơn nữa sau khi lãnh giấy kết hôn, càng không có cơ hội gặp mặt con người này.

Cho nên với tình huống trước mắt, quả thực là một chuyện rất hiếm lạ.

Ba người bọn họ cũng không muốn đi xa, liền đặt một phòng bao ở nhà hàng đối diện Tống Thị.

Ban đầu Lâm Diễm Chi cũng xem như là có kiên nhẫn chờ đợi, nhưng sau đó nhịn không nổi nữa anh ta bắt đầu lên tiếng oán giận cùng với Chu Duẫn Hành, “Thực quá hối hận khi đã đi đến đây, tôi đường đường là Tiểu Lâm tổng mà phải chạy đến chỗ này gặp cái đồ mặt lạnh ấy à?”

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong,ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp cái người khoan thai đến chậm kia, Tống Kỳ Thâm trực tiếp đẩy cửa bước vào, đột nhiên anh ta liền trở quẻ, “Không tớ nói sai rồi, tớ không hề hối hận.”

Chu Duẫn Hành nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua, sững sờ một lúc.

“Tớ cho rằng cậu ta bị phơi nắng đến ấm đầu mất rồi, cậu ta thực sự đã mặc cái áo này sao?”

Bất chợt Lâm Diễm Chi xuất hiện một ý nghĩ, anh ta muốn tiến đến kiểm tra cái áo sơmi của Tống Kỳ Thâm, kết quả còn chưa kịp nghiêng người đưa ta đến trước mặt anh, ngay cả một sợi chỉ trên áo sơmi còn chưa đụng đến, thì Tống Kỳ Thâm đã nhíu mày, không hề do dự trực tiếp hất tay anh ta ra.

“Để cái tay xa ra.”

“Ai nha, làm gì mà hung dữ vậy.” Lâm Diễm Chi không để ý nữa, lập tức ngồi xuống.

Chu Duẫn Hành cẩn thận quan sát, “Cái khác thì không nói nha Tống Kỳ Thâm, nhưng mà cái áo màu hồng nhạt này của cậu, quả thực rất giống với những chiếc váy hoa mà các bác gái hay mặc để khiêu vũ ở quảng trường đó, trông thật loè loẹt.”

“Ai mà quan tâm đến việc loè loẹt hay không loè loẹt, người ta chỉ muốn biết có phải cái này do cô vợ nhỏ tặng hay không thôi.” Lâm Diễm Chi kéo dài thanh âm, giọng điệu vô cùng âm dương quái khí.

Tống Kỳ Thầm ngoài cười nhưng trong lòng không cười, lập tức bắn một ánh mắt đầy sâu sắc về phía ấy, “Nếu không thể nói được cái gì hay ho thì nên nói ít thôi, cậu không nói ra sẽ bị nghẹn chết à?”

Trong lúc dùng bữa, Chu Duẫn Hành chợt nhớ đến một chuyện, “Trước đó cậu nói sẽ dẫn Chi Chi đến đây, nhưng sau đó không nhắc đến nữa, dù sao cũng phải để bọn tôi gặp mặt một lần chứ.”

“Cậu thì biết cái gì, người ta vừa mới kết hôn, chỉ muốn hưởng thụ thế giới của hai người.” Lâm Diễm Chi nới lỏng cà vạt của mình, cười đến vẻ mặt cũng sáng ngời.

Trước đó Tống Kỳ Thâm còn cường điệu nói với anh ta rằng chuyện này do ông nội Tống sắp xếp. Nhưng xem ra hiện giờ, rõ ràng anh vô cùng vui sướng đến mức quên cả trời đất mới đúng.

“Chuyện này cũng là chuyện sớm muộn thôi, đến lúc ấy hãy bàn, gấp gáp cái gì?” Tống Kỳ Thâm chỉ đơn giản trả lời lại một câu.

Anh vừa mới nói xong, lập tức lấy điện thoại ra chụp những món ăn đang đặt trên bàn.

Cũng không quan tâm đến việc có tắt âm thanh hay chưa.

Răng rắc răng rắc, một tiếng rồi lại một tiếng nữa, vô cùng đột ngột, cũng cực kì vang dội, thậm chí còn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng bao.

Chu Duẫn Hành đang dùng bữa, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, thiếu chút nữa đã bị sặc đến chết.

“Cậu làm cái gì vậy!”

“Chụp hình gửi cho Chi Chi xem, có thể em ấy sẽ thích những món ăn ở đây.”

Lâm Diễm Chi: “……”

Chu Duẫn Hành: “…..”

Có món ăn nào mà cô gái nhỏ nhà người ta chưa từng nếm qua đâu!

Ba người tụ họp nhanh cũng chia tay rất nhanh.

Sau khi Lâm Diễm Chi quẹt thẻ xong, liền vỗ vai Chu Duẫn Hành nói, “Các anh em, các cậu nhất định phải biết trân trọng tôi đấy nhé, nếu mấy ngày tiếp theo các cậu còn có thể nhìn thấy tôi, xem như tôi thua.”

“Cậu đừng nói với tôi, cậu cũng muốn đi lãnh giấy kết hôn nha.”

Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, quả thực câu nói này chính là dành cho Tống Kỳ Thâm.

Đây rõ ràng là Chu Duẫn Hành đã nghĩ sai rồi.

“Cậu đi mà kết hôn, hiện giờ trông tôi giống muốn kết hôn lắm à, tôi ngu lắm sao?” Lâm Diễm Chi nói xong, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Anh ta quay đầu nhìn Tống Kỳ Thâm đang đứng ở phía sau, đối phương lơ đãng liếc mắt nhìn anh ta một cái, lực sát thương vô cùng cao.

Lâm Diễm Chi không sợ anh, cho dù có chột dạ cũng trong một cái chớp mắt mà thôi, sau đó lại tiếp tục nói về đề tài đó, “Cái tên Lâm Thanh Lai kia sắp trở về, mẹ của tôi dùng cái chết để ép buộc tôi phải quay trở về Lâm thị, đến lúc ấy tôi sẽ bị nhốt ở nơi đó mấy tháng trời, đoán chừng Oanh Oanh ở Kim Đỉnh cũng quên mất tôi luôn.”

Nói đến đây, Lâm Diễm Chi có chút khinh thường,“Thực ra, việc này lão tử cũng không cảm thấy hiếm lạ.”

Nghe thấy ba chữ Lâm Thanh Lai, vốn dĩ hai người kia đang thong thả nhấc chân rời đi, bất chợt lại dừng bước một lúc.

Chu Duẫn Hành không muốn thảo luận đến chuyện riêng của nhà người ta, chỉ nói hai câu an ủi mang tính chất tượng trưng với Lâm Diễm Chi, “Cậu cũng nên thu tâm lại đi, trong thời điểm này mà còn quan tâm đến Oanh Oanh gì đó à? Tôi nhớ không lầm, hình như cô ta tên là Yến Yến không phải là Oanh Oanh.”

“Vậy hả?”

“Đợi một chút, con mẹ nó tại sao cậu lại nhớ rõ như vậy?”

Tống Kỳ Thâm bỏ hai người bọn họ qua một bên, anh nhớ đến bài đăng trước đó mà Lâm Thanh Lai từng đăng trong vòng bạn bè, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

————-//—//———-

* Tác giả có lời muốn nói: Tin, trợ thủ online!

Hôm nay Tiểu Tống sẽ mộng xuân một ngày nhé, cụ thể là mộng xuân cái gì, chương sau sẽ viết.

* Editor: Tình địch của anh xuất hiện

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.