Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 106: Phiên ngoại 27: Thời niên thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Đang vào giữa mùa hè, ánh nắng gay gắt buổi trưa hè như thiêu đốt con người.

Hơi nóng bốc lên từ mặt đất, trong đại viện yên tĩnh, chỉ có con chó do nhà họ Chu nuôi đang lè lưỡi, nằm rạp trên mặt đất.

So với thời tiết nóng bức ở bên ngoài, nơi ở của nhà họ Tống vô cùng mát mẻ.

Từ trước đến nay nhà họ Tống luôn chú ý đến việc này, vào mùa hè thời tiết rất oi bức, ở phòng khách lầu một không sử dụng điều hoà, thay vào đó là một cái băng giám* thời xưa. Cho vài viên đá vào khi sử dụng, hơi lạnh sẽ thoát ra bên ngoài.

(*Băng giám: giống như một cái hộp, ở bên trong trống rỗng. Chỉ cần đổ nước vào rồi sau đó để thức ăn vào bên trong, làm như vậy cũng có tác dụng giữ cho đồ ăn tươi ngon, không bị thiu trong một thời gian lâu. Nguồn GG.)

Căn phòng trở nên mát lạnh, nhưng không phải quá lạnh đến mức người ta rét run, nhiệt độ vừa phải.

Thiên Chi ngồi trên ghế sô pha, chăm chú nhìn vào TV.

Trong đó đang chiếu bộ phim cô phù thuỷ nhỏ Mona, trên kênh của đài truyền hình Pháp, cô rất thích xem nó.

Người nhà họ Tống vừa mới dùng cơm trưa xong, ở phòng khách lầu một, ngoại trừ cô ra, còn có Cố Oản Oản đang ở trong phòng bếp.

Tống Kỳ Thâm ăn cơm xong đã lên lầu, ông nội Tống vẫn ở công ty chưa trở về, Tống Thanh Đình đã đi ra ngoài gặp bạn cũ.

“Chi Chi, dì đã rửa một ít cherry cho cháu này, cháu vừa xem vừa ăn nhé.” Cố Oản Oản để cho chúng ráo nước, sau đó bà ấy mới đưa cho cô.

“Dì không để lại cho anh Kỳ Thâm một ít sao?” Thiên Chi nhận lấy, có chút nghi ngờ.

Cố Oản Oản đưa nó cho cô, chất đống trên một cái đĩa trong suốt, giống như một ngọn núi nhỏ.

“Không cần cho nó, không phải gần đây cháu rất thích ăn chúng à, cháu ăn nhiều vào. Bản thân nó không thích ăn mấy thứ này đâu, nhưng không biết vì sao nó lại cùng thằng nhóc nhà họ Lâm hái nhiều như vậy để làm gì.”

Cố Oản Oản phàn nàn một lúc.

Trong nhà không ai thích ăn, nhưng may mắn thay là Thiên Chi thích ăn, trong lúc vừa xem truyền hình vừa ăn, như vậy cũng không hề lãng phí.

Cô bé này rất thích ăn trái cây, nhất là cherry và dâu tây.

Trong đại việc ngoài trừ những cây cao chót vót, bóng cây xanh rợp mát cây ngô đồng, còn có một cây cherry rất sum suê.

Vừa khéo cành cây gần kề với ô cửa sổ, chỉ cần thò tay ra là đã có thể hái chúng.

Sau bao nhiêu năm chăm bón, cách một năm ra trái, đại khái năm nay cây ra trái nhiều, trước mắt đều là những trái đỏ vàng mọng nước.

“Nếu ăn xong cháu lười lên lầu, thì có thể nằm trên ghế sô pha ở lầu này ngủ trưa.” Cố Oản Oản dặn dò, “Bên cạnh có một cái chăn nhỏ, nhớ đừng để mình bị cảm lạnh nhé.”

Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, Thiên Chi không thích đi ra ngoài, vì vậy cô luôn ở suốt trong nhà.

Vào mỗi buổi trưa cô đều sẽ ngủ trưa.

Thiên Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi xem phim xong, cô lập tức quay về phòng.

Ghế sô pha bên này làm từ gỗ thông, nằm lên rất không thoải mái.

Phòng của cô nằm đối diện với phòng của Tống Kỳ Thâm, khi cô bước lên đến lầu, nhìn thấy cửa phòng đối diện hơi hé mở.

Lúc trước, khi các trưởng bối nhà họ Tống có việc phải đi ra ngoài, cô sẽ ngủ trưa ngay trong phòng anh.

Cô không chịu ngủ trên giường, cứ thích nằm trên chiếc ghế dài mỹ nhân ngay bên cạnh để ngủ trưa.

                 (Ghế mỹ nhân.)

Lúc tỉnh dậy còn dính một ít nước miếng trên gương mặt nhỏ nhắn, Tống Kỳ Thâm nhìn thấy cảnh đó, khoé môi khẽ nhếch lên, còn cười rất lâu.

Thiên Chi quay trở về phòng nằm ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng xuyên thấu qua ô cửa sổ, có tiếng bước chân chạy đến cùng tiếng gọi của Lâm Diễm Chi và Chu Duẩn Hành rủ rê người nọ đi chơi bóng.

Rồi sau đó đôi mắt cô nặng nề khép lại, ngủ thiếp đi, cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu.

Ngủ trưa thức dậy, Thiên Chi bắt tay vào làm bài tập hè của ngày hôm đó, tính toán thời gian, có lẽ đã đến giờ cơm tối, cô lập tức đứng dậy đi xuống lầu.

Cô vừa mở cửa ra, trước mắt cô xuất hiện một bóng dáng cao ráo.

Cậu thiếu niên mới chơi đá bóng trở về, trên người nóng hừng hực.

Mái tóc đen thấm đẫm mồ hôi, tuỳ ý hất lên cao, để lộ ra vầng trán cao, khuôn mặt sáng ngời.

Anh vừa đi lên lầu, mặt nghiêng sang một bên còn hơi cúi đầu, một phần góc áo được vén lên, để lộ ra một vòng eo rắn chắc.

Vừa đi vừa lau.

Đại khái anh không ngờ đến việc cô đột nhiên xuất hiện, trong lúc anh ngẩng đầu lên, rõ ràng sắc mặt thể hiện sự kinh ngạc.

Theo sau anh không nhanh không chậm hạ áo đá bóng của mình xuống.

Thiên Chi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, làn da như ngọc, vòng eo thon gọn.

Rồi sau đó, khuôn mặt của cô “Bùm” nổ tung một tiếng.

Tống Kỳ Thâm sững sốt chỉ trong một cái chớp mắt, cười rộ lên, “Xấu hổ à?”

Thiên Chi lắc đầu, hét lên, “Anh Kỳ Thâm.”

Anh ừ một tiếng, vươn tay nhéo hai má mũm mỉm của cô.

Chiều cao giữa hai người có chút chênh lệch, thiếu nữ còn chưa trưởng thành, nhưng cậu thiếu niên lại rất cao, cao đến tận 1m8.

Thời điểm anh cố tình tiến đến gần, hơi cúi người xuống.

Bởi vì anh vừa chơi đá bóng xong, hơi thở ấm áp trên người phả tới.

Với tràn đầy sức sống của thiếu niên, lại trong lành như cây tùng, mùi thơm rất dễ chịu.

Sự gần gũi đột ngột như vậy, làm cho cô vô thức lùi về phía sau.

“Sợ cái gì, anh trai không phải là người xấu.”

Nói xong, anh đưa tay xoa đầu cô, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, cực kì đẹp mắt.

Thực ra cả hai rất ít khi chạm mặt nhau, lần này là do anh đá bóng xong quay trở về mới có thể chạm mặt.

Hầu hết thời gian, Tống Kỳ Thâm không có một mặt sinh động như vậy.

Nhưng anh vẫn luôn như cũ rất chiếu cố cô.

Bởi vì Thiên Chi tính tình trầm lặng, Tống Kỳ Thâm cũng không nói gì thêm nữa, “Sắp đến giờ cơm tối, em xuống trước, hay là đợi anh thay quần áo xong?”

Thay quần áo còn muốn người ta đợi….. Hả?

Thiên Chi không hiểu rõ ý tứ của anh, “Ồ, em xuống lầu trước đây.”

Đến bữa tối, ông nội Tống đã trở về, không lâu sau, Tống Thanh Đình cũng quay về nhà.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Cố Oản Oản và dì giúp việc đang ở trong phòng bếp nấu cơm, mùi hương xông vào mũi.

“Chi Chi, cháu nhìn xem ông mang gì về cho cháu này.” Ông nội Tống cười tủm tỉm.

“Cái gì thế ông nội?” Thiên Chi nổi lên sự tò mò.

“Ông mang về cho cháu một hộp dâu tây, tất cả đều tươi mới, những đứa bé gái như cháu không phải luôn thích những loại trái cây này sao, chúng được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, còn rất tươi ngon.” Âm thanh của sông nội Tống khá lớn, khí thế bức người, hết lần này đến lần khác đều nói ra lời từ trong nội tâm.

“Woa!” Thiên Chi vội vàng tiến lên nhìn xem, cười đến hai mắt cong cong.

Mãi đến lúc ăn cơm, cô vẫn còn cười.

Tống Kỳ Thâm ngồi đối diện cô, nhàn nhã dùng cơm.

“Con không thu dọn đồ đạc à, chẳng phải con chuẩn bị đi tham gia trại hè sao?” Cố Oản Oản nói với Tống Kỳ Thâm, rồi sau đó bà gắp cho Thiên Chi một miếng sườn heo chua ngọt.

Tống Kỳ Thâm thấp giọng trả lời.

Thiên Chi vùi đầu ăn trong đau khổ.

“Nhớ cầm chắc hộ chiếu, đừng bỏ quên nó đấy, mẹ nghe nói có một thiên đường mua sắm gần chỗ ở của con đúng không?” Cố Oản Oản nói xong, lại gắp sườn xào chua ngọt cho Thiên Chi.

Tống Kỳ Thâm tuỳ ý vâng một tiếng.

Thiên Chi cũng không buồn nâng mắt lên, tiếp tục vùi đầu ăn trong đau khổ.

“Việc này vừa khéo, khi nào con trở về, hãy mang cho mẹ và em gái một ít quà nhé.”

Tống Kỳ Thâm ngước mắt nhìn lên rồi hạ xuống, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Vâng.”

Cô Oản Oản thấy con trai mình đã đồng ý, lại nhắc nhở, “Con nhớ mang về một ít đặc sản địa phương, không cần quá đắt tiền, nhưng phải là đẹp mắt nhất.”

Thiên Chi tiếp tục gặm sườn xào chua ngọt, không có bất kì phản ứng gì.

Tống Kỳ Thâm nhìn cô gái nhỏ ngồi phía đối diện cứ mải mê ăn, theo sau anh tự gắp cho mình cục sườn xào chua ngọt, “Con biết rồi.”

Món sườn xào chua ngọt, có vị hơi chua chua ngọt ngọt.

Tống Kỳ Thâm khẽ nhíu chân mày, cô gái nhỏ thích ăn loại mùi vị này à?

Trong kỳ nghỉ hè, vì phải tham gia trại hè, đợi đến lúc Tống Kỳ Thâm quay trở về, đã sắp đến ngày nhập học.

Nhưng anh vẫn không quên việc mang quà về cho người nhà.

Anh tặng cho Cố Oản Oản, một cái túi xách màu đỏ khảm kim cương.

Cố Oản Oản nhìn thấy nó, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Gout thẩm mỹ của Tống Kỳ Thâm là gì thế này.

“Mẹ, không phải mẹ bảo mang về thứ nào đẹp mắt nhất sao? Con cảm thấy cái túi nào cũng giống nhau, nên con đã mua cái túi mắc nhất.” Anh nhàn nhạt lên tiếng, bộ dạng còn rất có đạo lý.

“Nhưng thẻ mà con quẹt chính là thẻ của mẹ con đó!”

Tống Kỳ Thâm chỉ mới học trung học, tiền tiêu vặt có nhiều đến đâu cũng không thể mua cái túi mắc tiền như vậy.

Cố Oản Oản cảm thấy vô cùng khó thở, nhưng sau đó bà đã chụp tấm hình đập hộp, đăng lên vòng bạn bè để khoe với đám bạn bè của mình.

Dù sao cũng do con trai tự mình chọn, tự mình mua.

Tống Kỳ Thâm mang về cho Thiên Chi, một loạt chai thủy tinh.

Không bàn đến giá tiền, chúng thực sự rất xinh đẹp.

Từng chai thuỷ tinh có kiểu dáng khác nhau, ánh sáng khúc xạ bởi thủy tinh, không quá chói mắt.

Anh cố tình hỏi chị nhân viên bán hàng, có loại thức ăn nào vị chua chua ngọt ngọt bỏ trong lọ thủy tinh hay không.

Ví như nước ép blueberry, hay một số kẹo trái cây, còn có các loại mứt khác chẳng hạn.

Thiên Chi cầm nó trên tay ước lượng, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve, “Cảm ơn anh Kỳ Thâm, em…..rất thích.”

“Nhiêu đây vẫn không đủ.” Cậu thiếu niên nhìn về phía cô.

“…..Dạ?”

“Em phải nói, cảm ơn anh trai.”

Hai má Thiên Chi bắt đầu ửng đỏ một cách lạ lùng, ý cười trong mắt Tống Kỳ Thâm càng sâu, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì cả.

*

Người bên nhà họ Chu đến.

Bảo rằng đã chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, để cho Thiên Chi ăn.

Ý tứ này rất rõ ràng.

Bọn họ muốn Thiên Chi đến đó sống, nhưng Cố Oản Oản là một người cường thế như thế nào chứ, ăn cơm thì có thể ——

Ở đó, không có cửa đâu!

Trong kỳ nghỉ hè bà đã lôi kéo Thiên Chi đi dạo phố, mua quần áo cho cô, còn làm đồ tráng miệng cho cô.

Nuôi dưỡng cô giống y như con gái của mình.

Cùng lúc ấy Lục Uyển Đình đặc biệt bay một chuyến trở về thăm con gái, ba người còn cùng nhau đi Spa.

Tối hôm đó, Thiên Chi ngồi trên băng ghế dài, tựa đầu ra sau, điên cuồng làm bài tập hè của mình.

Có một chú chó đang nằm dưới chân cô, làn gió mát trong buổi tối mùa hè, mát mẻ và dễ chịu biết bao.

Cái người mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, đúng lúc này Tống Kỳ Thâm lại xuất hiện.

Thiên Chi phát hiện có một bóng đen, vội ngẩng đầu lên, cô sững sờ nhìn anh.

“Sao thế anh Kỳ Thâm?” Thiên Chi làm bài tập quá lâu, cho nên có hơi hoa mắt.

“Em còn nhiều bài tập không?”

Bị chọc trúng tâm tư, Thiên Chi đưa tay sờ lên chóp mũi.

Nói đến việc này, cô không khỏi có chút ngượng ngùng.

Nhưng cô không thích nói dối, chỉ nhẹ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Không ngờ đến, Tống Kỳ Thâm lại thốt ra câu nói này.

“Để anh giúp em.”

“Dạ?” Đôi mắt hạnh của Thiên Chi mở to, “…..Chẳng phải như vậy không tốt lắm sao?”

“Em ghi chép nhanh hay là anh viết nhanh?” Đôi mắt đào hoa của cậu thiếu niên rũ xuống, nhìn không ra tâm tình gì.

“…..Anh.” Thiên Chi thực sự đã nghiêm túc suy nghĩ việc này một lúc.

“Vậy là được rồi.” Tống Kỳ Thâm đẩy cô gái nhỏ sang một bên, trực tiếp ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài cầm bút lên.

Một bộ dạng hết sức chăm chú.

Không muốn ai quấy rầy.

Khuỷu tay của Tống Kỳ Thâm chống đỡ nửa bên mặt, tốc độ viết chữ cũng rất nhanh.

Hai người ngồi dưới táng cây, từ khe hở giữa những phiến lá, có thể lờ mờ nhìn thấy được ánh trăng sáng.

Ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh, khiến đường nét trên mặt càng trở nên nhu hoà.

Sau nửa ngày, anh dường như nhớ ra điều gì đó.

“Anh ở chỗ này làm bài tập cho em, em đi ăn cơm đi.”

Thiên Chi vốn đang ngồi xổm bên cạnh anh, nghe thấy thế cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Nhìn dáng vẻ hình như không hiểu của cô gái nhỏ.

Tống Kỳ Thâm có vẻ lo lắng, ngay sau đó nói thêm một câu.

“Hôm nay mẹ của anh có nấu món sườn xào chua ngọt.”

Theo sau cậu thiếu niên lại chậm rãi bổ sung.

“Trong nhà cũng có rất nhiều phòng.”

Thiên Chi vẫn không hiểu rõ, chỉ cảm thấy hôm nay Tống Kỳ Thâm thật kỳ quái.

“Anh Kỳ Thâm, hôm nay anh làm sao vậy?”

“Không sao cả.” Thiếu niên tựa như lơ đãng, lên tiếng giải thích, “Nếu như em muốn đi đến nhà họ Chu, kỳ thực không bằng em cứ tiếp tục sống ở nhà anh đi.”

Thiên Chi đáp lại lời nói của anh, “Em không đến nhà họ Chu đâu, dì Cố nói muốn em ở với dì.”

Đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời, lóng lánh trong veo.

Dường như chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu lòng người.

Tống Kỳ Thâm ho khan một tiếng, “Vậy em mau vào nhà ăn cơm đi, anh sẽ giúp em làm bài tập.”

“Anh Kỳ Thâm, anh thật tốt.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thiên Chi vang lên, vô cùng ngọt ngào.

Tống Kỳ Thâm không buồn nâng mắt lên, nhàn nhạt trả lời.

“Ừ.”

“Hôm nay anh có bận không?” Thiên Chi biết rõ sau khi anh trở về từ trại hè, dường như có rất nhiều việc phải làm.

“Anh rảnh lắm, không bận.”

“…..Vậy à.”

*

Nhiều năm về sau, khi Thiên Chi hỏi về chuyện này.

Cái vị đã hoàn toàn tiến hoá thành con Khổng Tước này vẫn không chịu hé răng.

“Lúc đó anh nghĩ như thế nào, bây giờ em nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười.”

Cái gì mà mẹ của anh có làm món sườn xào chua ngọt, cái gì mà nhà của anh có rất nhiều phòng.

Quanh co lòng vòng như vậy, Tống Kỳ Thâm chỉ có thể nói những lời này mà thôi.

“Khi đó anh nghĩ như thế nào à?” Tống Kỳ Thâm trầm ngâm.

Bây giờ xem ra lời nói ấy có vẻ rất ngây thơ.

Cứ coi như anh nhất thời bị ma quỷ ám đi.

————-//——//———-

* Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, ha ha, đây là trong “Quyển sách” dạy tán gái.

Không được tự nhiên, kiêu ngạo và ngây thơ, ha ha.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.