Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 155: Tạo phản


Hẳn đây là Nhị thiếu của Kỷ gia rồi! Trong trí nhớ kiếp trước của hắn hình như không có tên gã Nhị thiếu gia này. Thứ nhất vì thời gian hắn ở Trung Tam Thiên quá ngắn. Thứ hai, không phải tất cả mọi người hắn đều có thể nhớ kĩ được.

Có thể khiến kẻ kiêu ngạo như Cố Độc Hành kiêng kị thì hẳn không phải là nhược phu rồi!

“Còn không mau hành lễ với lão đại?”

Cố Độc hành thấy Kỷ Mặc vẫn đứng im tại chỗ, không khỏi nổi nóng, xông tới đạp vào mông đít hắn mấy cái.

“A…..”

Kỷ Mặc căm hận xoa xoa mông, bất đắc dĩ cúi người hô: “Lão đại!”

“Tốt lắm! Nếu đã tới, vậy đã là huynh đệ!” Sở Dương mỉm cười gật đầu đáp.

“Hắn gọi là La Khắc Địch, là La thị Nhị thiếu gia, ngoại hiệu của hắn là Tiểu Lang. Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất cô độc, thực ra đó là hắn giả bộ. Hắn thích nhất đó chính là giả bộ trang bức.”

Cố Độc Hành chỉ vào một thiếu niên nói tiếp. Thiếu niên này vẻ mặt lạnh tanh, nhưng cặp mắt lại rất linh động. Có thể thấy hắn không phải là người cao ngạo giống như vẻ bề ngoài.

“A, ngưỡng mộ đã lâu!” Sở Dương lại mỉm cười gật đầu.

” Chào lão đại.” La Khắc Địch cúi đầu, nói tiếp:

“Đệ là bị Cố Độc Hành cưỡng ép mới tới. Thằng khốn này đúng là không có chút tình nghĩa huynh đệ, mong lão đại làm chủ!”

Hắn vừa mới ra mắt đã bắt đầu cáo trạng.

“Ừm. Ngươi đánh không lại hắn?” Sở Dương hỏi.

“Đánh không lại.” La Khắc Địch vô cùng thẳng thắn đáp:

“Nếu tôi đánh thắng được hắn, tôi sớm đã đem hắn treo ngược lên mà đét đít một trăm cái rồi!”

“Ừ, vậy là đúng rồi! Ngươi đánh không lại hắn, bị hắn bức bách cũng là chuyện bình thường!”

Sở Dương mỉm cười đáp. Những lời này khiến cho mấy tên Nhị thế tổ kia đồng thời kinh ngạc. Nhất là La Khắc Địch, tròng mắt hắn gần như lồi cả ra ngoài.

Con mẹ nó! Vị lão đại này quả thực rất có cá tính nha!

“Ngươi có muốn bức bách ngược lại hắn?” Sở Dương dụ dỗ.

“Dĩ nhiên là muốn rồi!” La Khắc Địch lớn tiếng:

“Nằm mộng ta cũng muốn…”

Đột nhiên hắn lại thở dài, xụ mặt xuống: “Đáng tiếc là khó khăn quá!”

“Cứ đi theo ca, làm việc cho tốt, ca sẽ cho ngươi cơ hội này!” Sở Dương nháy mắt mấy cái đáp lời.

“Đa tạ lão đại! Chỉ cần có thể hành hạ Cố Độc Hành một lần, dù làm trâu làm ngựa tôi cũng chịu!”

La Khắc Địch đáp không chút khách khí.

“Hừ, dù tới ba kiếp sau ngươi cũng chẳng làm được gì ta đâu!”

Cố Độc Hành khinh thường đáp. Sau đó lập tức giới thiệu người thứ ba:

“Đây gọi là Đổng Vô Thương, là Đổng thị Nhị công tử. Gia tộc này cũng chính là gia tộc duy nhất tại Trung Tam Thiên dùng đao.”

Đổng Vô Thương nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, da đen nhẻm. Trên lưng hắn đeo một vỏ đao đen như mực. Khi hắn giương mắt lên nhìn, Sở Dương cảm thấy trong ánh mắt đó dường như có hai thanh đao đang phóng ra chém tới mình vậy.

Sở Dương vui vẻ một hồi.

Đổng Vô Thương, tên này ở kiếp trước Sở Dương vô cùng nổi danh nha! Hắn là một trong mười hai nhân vật phong vân ở Trung Tam Thiên.

Mặc Đao Thiên Hào có biệt danh là Tà công tử – thần thủ hộ của Đổng thị chính là kẻ trước mặt đây.

Sau khi thành danh, Đổng Vô Thương trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, chưa từng một lần bại trận, lại càng không chịu tổn thương. Điều này đã làm nên danh tiếng của bản thân hắn.

Bất quá, bây giờ Đổng Vô Thương vẫn chỉ là dạng tôm tép mà thôi.

“Mặc Đao gia tộc?” Ánh mắt Sở Dương vẫn như nước hồ thu, thản nhiên hỏi.

“Đúng, là Mặc Đao gia tộc!” Đổng Vô Thương hiện vẻ ngạc nhiên, không ngờ một kẻ ở Hạ Tam Thiên cũng biết đến cái tên Mặc Đao gia tộc.

Mỗi người của Đổng thị sử dụng binh khí đều là một thanh đao đen như mực, vì vậy được gọi là Mặc Đao gia tộc.

“Rất tốt!”

Sở Dương không ngờ mười hai nhân vật phong vân trong tương lai, lại còn có hai người xuất hiện trước mặt mình lúc này. Hơn nữa còn là huynh đệ của mình!

“Người này gọi là Khuẩn Bất Thông, hắn tự tìm tới đệ, cũng không phải đệ đi tìm hắn!”

Cố Độc Hành chỉ vào một thiếu niên gầy còm mặc áo đen bên cạnh:

“Chúng đệ đã từng biết nhau, hơn nữa đệ còn từng giúp đỡ hắn. Bất quá tên tiểu tử này vẫn nhớ kỹ nên đi theo báo đáp đệ, làm cho đệ rất phiền! Khi đệ vừa thông báo chiêu binh mãi mã, hắn không nói hai lời đã tới đây tham gia.”

“Khuẩn Bất Thông…” Sở Dương chân mày giật giật, vui muốn điên lên. Hôm nay chuyện vui liên tục đến. Tên Khuẩn Bất Thông này tương lai sẽ trở thành độc hành đạo tặc tung hoành khắp Trung Tam Thiên. Trong truyền thuyết, ngoại trừ Cô Khách Cố Độc Hành ra, bất kể ai hắn cũng không nể mặt. Chính là quái kiệt một thời.

Không ai biết lai lịch sư thừa của hắn, cũng không ai biết hắn tới từ đâu. Hắn vẫn luôn một mình một bóng. Nhưng khi Cố Độc Hành có việc cần, hắn là người đầu tiên đứng bên cạnh Cố Độc Hành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Khuẩn Bất Thông hiển nhiên là một người trầm tĩnh ít nói, chỉ nhìn Sở Dương cười cười, khẽ gật đầu, khom lưng. Trong đám người này, hắn là người duy nhất không lộ ra ánh mắt đối chọi với Sở Dương.

“Tốt rồi, ta xin trịnh trọng giới thiệu một chút. Đây chính là lão đại của chúng ta, Sở Dương!”

Ánh mắt Cố Độc Hành lạnh thấu xương nhìn bốn người:

“Nhớ kỹ! Ai dám bất kính với lão đại cũng chính là bất kính với ta! Huynh đệ là huynh đệ, quy củ là quy củ! Nếu ai dám không tuân thủ quy định của Thiên Binh Các, chớ trách kiếm của ta không lưu tình!”

“Cố lão đại yên tâm. Chỉ cần một lời của ngài, nếu tên nào dám không nghe lời, tôi cam đoan sáng sớm mai đến cái quần lót hắn cũng không có mà mặc!”

Khuẩn Bất Thông cười cười đáp.

Ba người khác đều yếu ớt hừ một tiếng coi như đồng ý.

Đám người bọn hắn tại Trung Tam Thiên không ai phục ai, tranh đấu vô cùng kịch liệt. Đã nhiều lần đánh nhau tóe máu. Không nghĩ tới Cố Độc Hành đem bọn hắn tập trung ở một chỗ, trong lòng kẻ nào cũng đều cảm thấy vô cùng hoang đường.

Thậm chí Đổng Vô Thương còn được gia tộc đặc biệt nhấn mạnh lần lịch lãm này cần đối phó với La Khắc Địch gia tộc.

Mà Kỷ thị cũng là đối tượng mà Đổng thị cùng La thị muốn đối phó.

Mục tiêu của La thị cũng là Đổng thị và Kỷ thị.

Quan hệ như vậy sao có thể ở cùng một chỗ?

“Ở nơi này không có gia tộc, chỉ có huynh đệ!”

Sở Dương nhìn ra tâm bệnh của mấy người này. Hắn thầm nghĩ tên Cố Độc Hành này được lắm, miệng nói tuyệt không mời chào loại Nhị thế tổ, nhưng đưa tới thì lại toàn là mấy gã Nhị thế tổ mà thôi.

Những tên này không ai là đèn dầu cạn cả.

“Theo ta được biết, những người trẻ tuổi như các ngươi đi ra ngoài lịch lãm gia tộc đều phái cao thủ Vương cấp đi theo làm bảo tiêu. Sao mấy người lại không có vậy?” Sở Dương hỏi.

Một lời đã đâm trúng nỗi đau thầm kín khiến ba gã Nhị thế tổ lập tức nổi giận đùng đùng.

“Cao thủ Vương cấp bảo vệ? Dùng thực lực của bản thiếu gia, còn cần bảo tiêu sao?” Kỷ Mặc giận dữ đáp.

“Đúng! Bổn thiếu gia đi ra ngoài, chưa bao giờ mang theo bảo tiêu!” La Khắc Địch nhổ một bãi nước bọt, đầy khinh thường đáp.

“Bảo tiêu là cái chó gì? Bản thiếu gia từ khi hoành hành trong đám thiếu niên, chưa bao giờ dùng tới!” Đổng Vô Thương trừng mắt đáp.

“Tất cả câm mồm! Đây là thái độ nói chuyện với Lão đại sao?” Cố Độc Hành trừng mắt, liền nói toẹt ra:

“Bọn hắn không có tư cách mang theo bảo tiêu. Tuy đều dựa vào thực lực của mình leo lên vị trí Nhị thiếu gia, nhưng trong gia tộc đều là thứ xuất…”

“Ra thế! Sở Dương thở dài sâu kín. Ba người lập tức mặt đỏ lựng.

Thứ xuất là gì vậy?” Khuẩn Bất Thông vừa hỏi, ba tên lập tức nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn Liền không ai bảo ai, cùng nhau giương nanh múa vuốt cùng lao tới, đè ngay hắn xuống. Sau đó vô số quyền cước thi nhau giáng xuống thân hình tội nghiệp của gã.

Ba người vốn đã nhìn Khuẩn Bất Thông không thuận mắt rồi. Trên đường đi, thằng này chuyên giúp đỡ Cố Độc Hành ức hiếp bọn hắn. Bọn hắn đã sớm bực mình nhưng chẳng dám nói ra, nhưng một khi đã ra tay là tất cả cùng xông lên.

Câu nói vừa rồi của thằng này đã đồng thời chọc vào nỗi đau của cả ba người. Cơ hội hiếm có trời ban như thế, sao bọn hắn có thể bỏ lỡ? Đây là lần đầu tiên ba người cùng nhau hợp tác.

Sau khi đánh xong, Kỷ Mặc trợn mắt nói:

“Thứ xuất chính là vợ lẽ sinh ra. Mẹ kiếp! Lão tử chính là do lão chó chết đó cùng vợ lẽ của hắn sinh ra! Mẹ ta chính là vợ lẽ! Hiểu chưa hả?

Ngươi có hận hắn không?” Sở Dương vuốt cằm hỏi. Hắn có cảm giác mấy người này đều rất thú vị.

Hận? Không!” Kỷ Mặc thở dài, buồn bã đáp:

Đối với lão ta dường nhu tôi không thể hận nổi! Hài tử Kỷ gia đều là dùng tên luận bối phận. Hắn ban cho tôi cái tên Kỷ Mặc! Con mẹ lão! Lão muốn tôi cả đời cô đơn sao? Nhưng ông đây vẫn luôn có rất nhiều bằng hữu nhá!

Đám huynh đệ này, đều vì nguyên nhân huyết mạch, trong gia tộc không có chút hi vọng gì. Cho nên, đệ đem mấy người tụ tập lại một chỗ, hi vọng họ đi theo Lão đại ngài còn có thể làm ra một phen công danh sự nghiệp!

Cố Độc Hành đáp đầy vẻ nặng nề.

Chỉ cần thắng được Đại thiếu gia, chẳng phải tất cả mọi chuyện có thể thay đổi sao?” Sở Dương buồn bực, nhớ rõ Mạc Thành Vũ nói Mạc thị cũng là như vậy.

Đó là trực hệ huyết mạch.” Cố Độc Hành giải thích:

Thứ xuất huyết mạch không được tính trong đó. Vị trí thứ xuất huyết mạch cao nhất có thể đạt được chính là Nhị công tử, không có khả năng tiến thêm! Cho dù Đại công tử chết đi, cũng sẽ chọn ở trong đám đệ tử trực hệ thế chỗ, tuyệt đối sẽ không đến phiên thứ xuất bọn đệ!

Sở Dương ồ lên một tiếng, gã rất muốn hỏi một câu: Kiếp trước làm sao Cố Độc Hành ngươi có thể leo lên vị trí gia chủ vậy? Chẳng lẽ ngươi giết hết trực hệ sao?

Tốt lắm, đừng nhiều lời nữa! Này Sở Dương!

Đổng Vô Thương lạnh lùng đáp: “Chúng tôi gia nhập Thiên Binh Các đương nhiên có thể. Bất quá thứ tự trước sau cần phải bàn bạc lại.

Thằng này mở miệng đã gọi Sở Dương, quả nhiên không có chút cung kính nào.

La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc hai mắt đồng thời cũng phát ra quang mang. Có thể thấy đây là kết quả ba người thương lượng.

Ngươi nói cái gì thế?” Cố Độc Hành giận dữ gầm lên, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Khuôn mặt hắn đỏ lựng chẳng khác gì quả hồng, hai mắt long lên, tay đã đặt lên chuôi kiếm, sát khí ùn ùn tỏa ra.

Cố lão đại, chuyện này chúng ta đã sớm nói rõ rồi! Chúng ta vẫn muốn thấy vị lão đại này.

Đổng Vô Thương lui về sau một bước, nhưng trong mắt không hề có chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh nói tiếp:

Đây chỉ là sự hiếu kỳ, nhưng chúng tôi chưa từng nói nhất định sẽ vì hắn làm việc! Đương nhiên, nếu là ngài làm Lão đại, Đổng Vô Thương tôi không còn gì để nói!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Chưởng Thượng Xuân

Chương 155: Tạo phản


“Yến Thư Thần ở đâu, cho ta đi tìm! !” Dung Giám quát. Cấm quân thị vệ không dám trễ nãi, lập tức lảo đảo bò lết ra xem lễ khán đài.

Cái này đồ hỗn trướng! Dung Giám cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại.

Cho dù Vân Sơn quận đóng quân có thể từ Nghiêm Châu mượn đường, đường vòng bắc thượng, Khâu Già như thế nào sẽ một tia tin tức đều không có!

Dung Giám con mắt tại hơi cương.

Bỗng nhiên chuyển con mắt nhìn về phía Khâu Già, Khâu Già cũng hoàn toàn cứng đờ.

Vân Sơn quận đóng quân bắc thượng, hắn như thế nào không biết? !

Nhưng Khu Đình trước đây còn tại cùng hắn oán giận, nói hầu gia ẩn nhẫn lâu lắm, như là lại cách một tháng không có hầu gia tin tức, hắn muốn dẫn quân bắc thượng đi tìm hầu gia tung tích…

Mà Bách Tử Giản cũng vẫn luôn tại Bắc quan, nói không tìm được hầu gia thi thể, không trở về kinh!

Một cái Khu Đình, một cái Bách Tử Giản, cho nên hắn mới kết luận hầu gia lần này là tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao, cũng mệnh tại sớm tối…

Khâu Già lúc này dường như cũng mới phản ứng kịp.

—— diễn kịch, Khu Đình cùng Bách Tử Giản đều là đang diễn trò!

Vân Sơn quận đóng quân muốn bắc thượng ít nhất cần hơn tháng hai tháng, hơn nữa muốn quấn đi Nghiêm Châu thời gian, trên đường lại nếu không làm cho người hoài nghi, từng nhóm tiến lên, ít nhất muốn bốn năm tháng lâu, đó chính là… Bốn năm tháng trước, hầu gia liền động muốn khởi sự chi tâm? Lại vẫn ẩn nhẫn? Ở mặt ngoài bị bức bách mang binh thảo phạt Triều Dương quận, lại tại Bắc quan cùng Ba Nhĩ liều chết đại chiến một trận, kì thực, lại ở trong tối độ trần thương, lợi dụng cái này bốn năm tháng thời gian, điều Vân Sơn quận đóng quân bắc thượng công thành! !

Khâu Già đầy mặt sợ hãi!

Kia bốn năm tháng trước, hầu gia liền biết được hắn là nội tuyến , cho nên thông qua hắn, vẫn luôn không ngừng truyền lại Vân Sơn quận án binh bất động cùng hầu gia đúng là Bắc quan mất tích, tướng sĩ cực kỳ bi thương tin tức cho trên điện!

Hắn…

Thân phận của hắn ít nhất tại bốn năm tháng trước liền bại lộ !

Khâu Già dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi hồi xem lễ khán đài trên vị trí. Nguyên lai hắn vẫn luôn bị hầu gia lợi dụng, lẫn lộn trên điện cùng trong kinh nghe nhìn, nhường trong kinh đều cho rằng hầu gia bị bắt thảo phạt Hứa gia, Vân Sơn quận không kịp làm tính toán, rồi sau đó lại gặp được Ba Nhĩ xuôi nam, hầu gia bị cùng đường, binh đi nước cờ hiểm đi lấy cấp Nam Bình hồ thủ cấp, cuối cùng vây ở Ba Nhĩ đại tuyết phong sơn trong…

Này đó, đều tại hầu gia bày mưu nghĩ kế trung!

Khâu Già trán chảy ra chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, toàn bộ phía sau lưng đều cứng ngắc.

Kín đáo như vậy tâm tư, ngủ đông lâu như vậy, lấy hầu gia tính tình nhất định là làm xong thập toàn chuẩn bị…

Hứa Chiêu chết tại Bắc quan, Hứa lão phu nhân chết tại Triều Dương quận… Khâu Già nơi cổ họng kinh hoảng nuốt một cái, hôm nay trong kinh muốn gặp chuyện không may, trong kinh muốn biến ngày!

Dung Giám thấy hắn đầy mặt ngây ra như phỗng bộ dáng, biết được Khâu Già đã là cái phế kỳ.

Bách Viêm vậy mà công khai nhường một cái phế kỳ đến hắn nơi này làm xáo trộn!

Dung Giám căm hận.

Hắn chiều đến cẩn thận, lúc này lại lại lớn ý ở Bách Viêm nơi này.

Hắn tự cho là dùng liên hoàn kế đem Bách Viêm bức đến tuyệt lộ, lại không tốt cùng Ba Nhĩ liên thủ, nhất định đem Bách Viêm bức tử tại xuất chinh trên đường, lại không nghĩ rằng, Bách Viêm lại trái lại đem hắn nhất quân!

Hiện giờ hắn tại minh, Bách Viêm ở trong tối.

Trước mắt Bách Viêm đến tột cùng ở nơi nào, hắn đều không biết, chỉ biết là chiến hỏa đốt tới thành Bắc môn ở.

Hắn ở ngoài sáng, nhậm Bách Viêm đánh lén.

Dung Giám trong lòng vừa căm hận, lại nhanh chóng lượng , luận dụng binh đánh nhau, hắn kiên quyết không phải Bách Viêm cái này lâu tại sa trường người đối thủ.

Bách Viêm muốn công thành Bắc môn, tự có hắn muốn công thành Bắc môn nguyên nhân.

Thành Bắc môn sợ là muốn thất thủ.

Như là Vân Sơn quận đóng quân nhập kinh, liền là người vì dao thớt ta vì thịt cá, nhưng Bách Viêm trước mắt ở nơi nào hắn đều không biết!

“Bệ hạ…” Trong cung có chút bận tâm, “Nhưng là muốn trước hồi trong cung tạm lánh?”

Dung Giám nhìn nhìn nàng, không có lên tiếng trả lời.

Nhữ Hà ở kinh thành nam mang, trong cung tại thành trung tâm ở.

Một khi Bắc Môn thất thủ, bọn họ lại tùy tiện hồi cung, liền là đón đánh vào trong thành loạn quân, mười có tám / cửu sẽ cùng Bách Viêm thủ hạ Vân Sơn quận đóng quân gặp gỡ.

Như là tại chỗ bắt, nhất định chỉ còn đường chết!

“Không thể hồi cung!” Dung Giám tử thủ bình tĩnh, đi về phía nam đi liền là hành cung, hành cung ngoại cũng có bên cạnh đóng quân tại, Bách Viêm liền là thật sự đánh vào trong kinh, cũng là phạm thượng tác loạn, hắn còn có thể điều nơi khác đóng quân phản công bao vây tiễu trừ.

Hắn là quân, Bách Viêm là phạm thượng tác loạn mưu nghịch thần tử.

Mọi người đều muốn tru diệt.

Hắn chỉ cần lưu được một cái mạng tại, Bách Viêm ở kinh thành ngốc không an ổn.

“Viên dời!” Dung Giám gọi hướng đối diện cấm quân phải tiền vệ chỉ huy sứ.

Viên dời tiến lên, “Bệ hạ!”

Dung Giám phân phó nói, “Ngươi tiếp nhận Lư Dương quận vương phụ trách lập tức cấm quân, làm cho người ta lập tức tìm hiểu đi Nam Thành môn đường hay không an toàn, chuẩn bị khởi lái biên thành hành cung.”

“Là!” Viên dời trong lòng cũng thấp thỏm.



— QUẢNG CÁO —

Lúc này tìm không được Lư Dương quận vương phụ tử, sợ là dữ nhiều lành ít, trước mắt xung quanh cũng không thấy an ổn, càng còn không biết có bao nhiêu người ở chung quanh ẩn núp.

Nơi này đóng giữ cấm quân nói nhiều không nhiều, lại có quan viên cùng dân chúng tại, là nhất không tốt cầm niết .

Dung Giám trong lòng cũng rõ ràng.

Lập tức, Nhữ Hà bờ bên kia còn có vây xem dân chúng, Nhữ Hà giữa sông còn tại chúc mừng thuyền rồng thắng lợi đội ngũ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Nhữ Hà bờ bên kia tới gần thành Bắc môn, là tự nhiên bình chướng.

Dung Giám trạm con mắt nhất ngang ngược, lại hướng Viên dời phân phó nói, “Phóng hỏa tên, bắn chết bờ bên kia người!”

Lời này vừa nói ra, bên cạnh người đều là sửng sốt.

Ngay cả Viên dời đô sửng sốt, bắn chết dân chúng?

“Bệ hạ!” Trong cung chần chờ.

Thái hậu lại nói, “Giết, như là thành Bắc môn thất thủ, loạn quân đánh vào trong thành, chỉ có chế tạo hoảng sợ mới có thể bám trụ Bình Dương Hầu người!”

Thái hậu là nhìn hiểu Dung Giám tâm tư .

Chỉ là, Viên dời kinh ngạc, đây là mấy vạn tính mệnh a…

Như là phóng hỏa tên, tử thương vô số, tại như thế chen lấn địa phương, nhất định sẽ phát sinh dẫm đạp cùng chen lấn, tử thương liền không phải trăm người, làm số lượng vạn tính !

Viên dời trong lòng kịch liệt đấu tranh.

Hắn thâm thụ hoàng ân, ăn lộc vua, nhưng trước mắt…

Viên dời chậm chạp chưa chịu lên tiếng trả lời.

“Không còn dùng được phế vật!” Dung Giám căm tức nhìn hắn.

Viên dời trán đã toát ra chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, “Bệ hạ thứ tội…”

Bờ bên kia dân chúng còn tại cuồng hoan, hoàn toàn không biết tai vạ đến nơi thượng, xem lễ khán đài ở lại biết trong kinh đã sinh rắc rối, đều không thế nào dám động, cũng không thế nào dám nghị luận.

Dung Giám bên người còn có tinh nhuệ nhất cấm quân thân vệ tại, Dung Giám từ một người bên hông rút ra bội đao, lưỡi đao ra khỏi vỏ thanh âm chọc xung quanh đều là một trận rùng mình.

Dung Giám đem bội đao ném ở Viên dời trước mặt, “Chính mình đi xuống tuyển, hoặc là bắn tên, hoặc là xách đầu đến gặp trẫm.”

Viên dời dập đầu, cắn răng nói, “Là!”

Quân trọng thần chết, thần không thể không chết, Viên gia không phải vọng tộc dinh hộ, từng bước đi đến hôm nay không dễ, hắn như ngỗ nghịch bệ hạ, ở nhà thê nhi già trẻ nhất định liên lụy liền, hắn như thật sự bắn tên, chết liền là bờ bên kia số lượng vạn tính người, đây là mấy vạn mạng người a! !

Hắn tìm nơi nương tựa cấm quân, vì lấy tên bắn chết bọn này dân chúng vô tội sao?

Đoan ngọ an khang!

Như thế nào an khang?

Viên dời trong đầu kịch liệt đấu tranh.

“Viên tướng quân!” Sau lưng cấm quân binh lính nhắc nhở.

Viên dời song mâu rưng rưng, chóp mũi đỏ bừng, trầm giọng nói, “Thượng tên!”

Sau lưng cấm quân thị vệ hoặc kinh ngạc, hoặc khó chịu, hoặc kinh hoảng, hoặc bình định, đều thống thống đốt hỏa tiễn kéo cung.

Kéo đến đều là cường nỏ, có thể vượt qua Nhữ Hà.

Viên dời nhắm mắt, đang chuẩn bị phất tay hạ lệnh.

Một người trong đó bỗng nhiên sụp đổ khóc nói, “Viên tướng quân, ta nương còn tại bờ bên kia, nàng nói hôm nay đến Long Chu Hội xem ta, ta không thể bắn tên bắn chết ta nương a…”

Viên dời vốn là hai mắt đỏ bừng, trước mắt, cắn chặt răng, chuyển con mắt nhìn về phía sau lưng mọi người, “Các ngươi cho rằng ta nghĩ… Hôm nay Bình Dương Hầu phạm thượng tác loạn, mang binh công thành, nếu không như thế, như thế nào bảo hộ bệ hạ an nguy? Ta ngươi đều là trong quân người, biết được cấm quân hàng đầu chức trách, bảo hộ hoàng thành, bảo hộ bệ hạ, các ngươi trước là một người lính, lại là cha mẹ nhi tử, thê tử lang quân, nhi nữ phụ thân!”

Viên dời nói cùng người khác nghe, càng là nói cùng mình nghe!

Cấm quân trung, có người nhịn không được khóc ra.

Năm nay tân xuân, quảng mở ra hoàng ân, trưng binh một đám tân binh nhập cấm quân trung, hôm nay đến giá trị thủ , có non nửa là tân nhập cấm quân người, tuổi không lớn, còn lịch luyện, tâm tính cũng không cứng cỏi. Đoan ngọ Long Chu Hội như vậy thủ vệ công tác vốn là nhẹ nhàng sai sự, trong quân là cố ý điều một đám tân cung tiễn binh lai lịch luyện, Đoan Dương Tiết, ai sẽ nghĩ đến động thật binh khí, lần đầu tiên kéo cung bắn tên, liền là nhắm ngay trong kinh dân chúng.

“Ta không giết…” Có người vứt bỏ cung.

Viên giận chó đánh mèo đạo, “Không nghe hiệu lệnh người, quân pháp xử trí!”

Lúc này, có người đem vứt bỏ cung người bắt lấy.

Cũng có người không phục, “Bình Dương Hầu vì sao yếu phạm thượng tác loạn, ta ca liền ở cấm quân trung, tùy Bình Dương Hầu xuất chinh Bắc quan, nếu không phải là Bình Dương Hầu dẫn dắt cấm quân tại Bắc quan chém giết ngăn địch, Bắc quan tướng sĩ đều chiết dực, Bắc quan dân chúng cũng bị tàn sát, Bình Dương Hầu chưa bao giờ làm cho người ta giết qua trong kinh dân chúng, vì để cho Bắc quan dân chúng tới kịp xuôi nam lánh nạn, chính mình dẫn người canh giữ ở Hoàng Long Quan, như vậy người sẽ không để cho ta chờ bắn chết dân chúng! !”

Trong quân có một người hưởng ứng, liền có người thứ hai hưởng ứng, liền có người thứ ba…

Sôi nổi hưởng ứng thời điểm, Viên dời cũng quát lớn không nổi.

Mắt thấy cùng hưởng ứng, Viên dời rút ra bội đao, đang muốn tiến lên quân pháp xử trí, nắm chặt bội đao tay, lại bị một người chặt chẽ cầm.

Viên dời sửng sốt, “Định Dương Hầu?”



— QUẢNG CÁO —

Bách Viêm gắt gao ôm mi, bỗng nhiên, Viên dời bỗng nhiên phản ứng kịp, Định Dương Hầu là sẽ không có bậc này quyết đoán, lúc này xuất hiện tại trước mắt , “Bình Dương Hầu?”

Viên dời cũng cứng đờ, hiện giờ cái này Nhữ Hà bên bờ đều là muốn giết hắn người, hắn đều có thể không cần lấy thân thử hiểm, trấn thủ phía sau có thể, vì sao tới nơi này.

Mà nghe nói Bình Dương Hầu vài chữ, xung quanh bộ phận cấm quân sôi nổi rút đao.

Cũng có người tiếng gọi, “Hầu gia!”

Không ít người cùng hô.

Bách Viêm nhìn nhìn Viên dời, lại nhìn về phía trước mắt cấm quân, “Ta Bách Viêm tự mười một tuổi khởi, chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, sớm đã làm tốt da ngựa bọc thây, cửu tử nhất sinh chuẩn bị, nhưng ta giết đều là đương giết người, chưa bao giờ đem tên nhắm ngay qua chính mình trong quân người, chính mình quốc trung dân chúng. Chư quân nhập cấm quân tòng quân, ứng cũng như ngày đó chi ta, muốn vì quốc tận trung, cúc cung tận tụy, liền là chết trận sa trường cũng không sở sợ hãi, sẽ không tiếc. Nhưng hôm nay, là chư quân muốn sao!”

Hắn nghĩa chính ngôn từ, sở nghe người không người dám lên tiếng trả lời.

Viên dời cũng không dám lên tiếng trả lời, con mắt tại mờ mịt không khí nổi lên, chuyển con mắt nhìn về phía Bách Viêm.

“Khai cung cũng không có quay đầu tên, chư vị như là đem tên bắn ra, sau này quãng đời còn lại, lương tâm lại sẽ an bình? Được thiệt thòi thẹn với trên người cái này thân nhung trang!” Hắn quát.

Có người lúc này ném cung tiễn, “Ta nhập cấm quân là vì bảo vệ quốc gia, không phải là vì bắn chết dân chúng.”

Cũng có người hưởng ứng, “Không làm! Hèn nhát!”

Còn có người nói, “Ta mong muốn truy Tùy Hầu gia, không uổng công một bầu nhiệt huyết!”

“Ta mong muốn truy Tùy Hầu gia!”

“Ta chờ mong muốn truy Tùy Hầu gia!”

Viên dời kinh ngạc nhìn về phía Bách Viêm, giống như trong lòng có thứ gì đó bị đột nhiên đốt.

Cố Vân Phong bên cạnh cận thị thở dài, “Bình Dương Hầu là binh đi nước cờ hiểm.”

Cố Vân Phong ôm mi, “Hắn không phải.”

Cận thị kinh ngạc.

Cố Vân Phong trầm giọng nói, “Thiện dụng binh người, cong nhân chi binh mà không phải là chiến cũng, nhổ nhân chi thành mà không phải là công cũng…”

Thân trước ủng hộ trong tiếng, Cố Vân Phong liếc mắt nhìn về phía Viên dời, nhẹ giọng nói, “Khó trách đi theo Triều Dương quận cấm quân cùng Nghiêu Thành đóng quân đều có thể bị hắn thu phục, hắn là chân chính kinh nghiệm sa trường, tâm như gương sáng, Dung Giám đấu không lại hắn.”

******

Xem lễ trên đài, Dung Giám gặp hỏa tiễn chậm chạp chưa bắn ra, biết được Viên dời lòng dạ đàn bà.

Lập tức, ánh mắt liếc qua, bên cạnh tâm phúc ra xem lễ khán đài đi.

Dung Giám đứng dậy, triều xung quanh đạo, “Chư vị ái khanh, hôm nay vốn là cầu nguyện mưa thuận gió hoà, quốc thái bình an chi nhật, Bình Dương Hầu khởi binh tạo phản, dẫn loạn quân công thành, trước mắt kinh thành nguy hiểm tại sớm tối, dân chúng nguy hiểm tại sớm tối. Chư vị ái khanh đều là rường cột nước nhà, chớ kinh hoảng, theo trẫm một đạo đi biên thành hành cung tạm lánh!”

Lời này vừa nói ra, khán đài thượng sôi nổi ồ lên.

Đây là muốn ôm mọi người chạy ra trong kinh.

Nói là vì mọi người an nguy suy nghĩ, nhưng Bình Dương Hầu như là bức cung, như thế nào sẽ bốn phía chém giết thần tử cùng gia quyến, trên điện đây là, bắt bọn họ làm tấm mộc, cũng làm con tin!

Xem lễ khán đài thượng lập tức không có trước đây yên lặng, lòng người bàng hoàng, mọi người cảm thấy bất an.

Dung Giám nhìn về phía Tô Cẩm ở, “Người tới, bắt lại cho ta Bình Dương Hầu phu nhân, dùng phẩm chất con người của nàng đưa cho Bình Dương Hầu làm lễ vật!”

Tô Cẩm bên cạnh thị vệ cũng sôi nổi rút đao.

Chỉ là Dung Giám gọi xong một tiếng, ngoại trừ bên cạnh mình tâm phúc thị vệ, lại không người tiến lên.

Càng không cấm quân dám động.

Dung Giám mày vi ôm, “Như thế nào! Các ngươi tất cả phản rồi sao? !”

Hắn là cho rằng Bách Viêm tại công thành, lại chưa nghĩ tới trước mắt giá trị thủ cấm quân đều bị người khống chế!

Dung Giám con mắt tại trước mắt mới lóe qua một tia kích động, “Đi!”

Bên cạnh tâm phúc thị vệ nghe lệnh, chỉ là vừa đi tới xem lễ trước đài bên cạnh, lại bị Diệp Chiết cùng vừa rồi trước Cố Vân Phong ngăn lại.

“Hai vị ái khanh làm cái gì vậy?” Dung Giám nhìn về phía Cố Vân Phong cùng Diệp Chiết hai người, cười lạnh một tiếng, “Đều là muốn tùy Bình Dương Hầu bức cung sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có tam canh

Dự tính canh hai tại 7-8 điểm

Tam canh tại 11-12 điểm, mọi người chớ chờ

——————————————————

Buổi tối gặp, đừng quên chúng ta cuối tuần lưu bình có bao lì xì , là lệ quốc tế

Ta lệ quốc tế

Cạc cạc cạc dát,,

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.