Bên trong Cổ Năng.
Tiếng thú hống cực lớn hình thành một mảnh sóng âm khổng lồ bay ào ào qua khu quần kiến trúc.
Tất cả mọi người Cổ Năng nghe được không khỏi tái nhợt mặt mũi.
– Thế nào đây? Đã xảy ra chuyện gì?
– Thật đáng sợ…chẳng lẽ là đàn ma thú?
– Không, sẽ không? Không phải có kết giới bổn nguyên sao? Làm sao đàn ma thú có thể vào được?
– Đợt thanh âm này cũng thật đáng sợ!
Cả tràng diện có chút nhốn nháo, tiếng nghị luận không ngừng vang lên xen lẫn tiếng gào thét của ma thú, tất cả đều hỗn loạn.
Y Tây Đa đã ở trên cương vị nhiều năm hơi chút biến đổi sắc mặt, hắn hô lên:
– Mọi người không cần phải sợ, mọi người không cần phải sợ…mấy vị trưởng lão. Đi thông tri cho các Đại trưởng lão, những người khác theo ta ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Thanh âm của hắn lập tức áp chế tiếng gào thét của đàn thú khổng lồ. Nghe được thanh âm của hắn, người bình thường trong Cổ Năng đều an tâm hơn…vài đạo thân ảnh bay vào không trung đi theo bóng lưng của Y Tây Đa ra phía bên ngoài. Còn một gã trưởng lão thì trực tiếp bay tới tầng thứ tám, mở ra kết giới rồi chui vào…
– Người ngoài cấp bậc trưởng lão cùng theo ta ra ngoài.
Chỉ sau một lát, tin tức đã bay vào trong lĩnh vực của đám trưởng lão Kim hệ đang tu hành. Những trưởng lão kia đang tu hành thoáng sững sờ, ngay lập tức cả đám liền đi tới tầng bảy. Lâm Cường ấn nấp trong đó hiện lên tinh mang trong mắt…hắn biết thời cơ đã đến.
Trong gian phòng của Mộc Nhu.
Mộc Nhu biểu lộ lành lạnh đi tới đi lui trong căn phòng.
Hắn thật sự không hề cam tâm…mà thù của Khắc Lai Áo phải báo. Chỉ là Lâm Dịch có Sinh Linh quả ở trên người, bằng vào điểm này khiến hắn cực kỳ không cam lòng. Không biết thì thôi, hiện giờ đã biết rõ còn muốn hắn phải trơ mắt nhìn thật lâu như vậy, làm sao có thể để hắn buông tha được?
Hắn biết rõ, nếu như đáp ứng Lâm Dịch gia nhập Cổ Năng, vậy hắn sẽ không có chút biện pháp nào…mà thực lực của Lâm Dịch kia cũng không kém bà ngoại Thủy Ngưng của hắn, lại thêm hai người Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na cũng sẽ không ngồi nhìn hắn đối phó Lâm Dịch mà không để ý.
Hiện giờ cách tụ hội Cực Trú Hàn Viên chưa đủ trăm năm. Tạp Bá Lý vô cùng kỳ vọng đối với Lâm Dịch. Nếu như chính mình bốc đồng ra tay với Lâm Dịch thì…chỉ sợ cuối cùng chờ đợi hắn chính là ba đại cường giả liên thủ đánh chết. Dù sao thắng bại Cực Trú Hàn Viên có thể rút ngắn một vạn năm, có thể đi được vào địa phương kia. Bọn người Tạp Bá Lý sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Mộc Nhu đánh tan hy vọng này.
Nói thật, bản thân Mộc Nhu cũng không phải không muốn tiến vào địa phương kia…thế nhưng hắn cũng biết rõ. Dùng thực lực của chính mình hiện giờ, có lẽ sẽ được xem là đỉnh phong của thế giới này. Chỉ có điều nếu tiến vào thế giới kia, có lẽ chỉ là cặn bã…đối với hắn mà nói, sự mong mỏi của hắn tuyệt đối không như bọn Tạp Bá Lý không thể chờ đợi được. Huống hồ năm lần tụ hội Cực Trú Hàn Viên suốt năm vạn năm qua, Cổ Văn cơ hồ ôm toàn bộ danh ngạch tiến vào…cường giả Đại tinh vị thượng giai của Cổ Văn thực sự quá mạnh mẽ…Kể cả chiêu thức vô cùng thần dị, lực lượng cường đại khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Trong dĩ vãng, người Cổ Thuật cùng Cổ Năng căn bản không có chút ưu thế khi gặp người Cổ Văn.
Hôm nay vất vả lắm mới xuất hiện một Lâm Dịch, nếu Bạch Hổ hệ Cổ Văn của hắn không cường đại thì còn có lĩnh vực dị năng mạnh nhất mà Cổ Năng hy vọng…đây cũng là nguyên nhân khiến Tạp Bá Lý bức thiết yêu cầu hắn gia nhập.
– Xú tiểu tử đáng chết…tốt nhất là ngươi vẫn nên cự tuyệt.
Hiện giờ Mộc Nhu chỉ suy nghĩ làm cách nào để đạt được Sinh Linh quả. Nếu như Lâm Dịch cự tuyệt lời mời của Tạp Bá Lý, đến lúc đó hắn có thể lấy cớ báo thù cho Khắc Lai Áo mà đánh chết Lâm Dịch. Đồng thời hấp thu toàn bộ Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch sang cơ thể mình…chỉ cần hắn thao túng cẩn thận, hắn có lòng tin rất lớn rằng các trưởng lão khác sẽ không cảm nhận được Sinh Linh Chi Khí cường đại kia.
Mộc Nhu hơi chút phiền muộn than nhẹ một tiếng. Thần sắc đột nhiên động, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài…Hắn đi tới mở cửa ra xem xét, chỉ thấy lúc này trên hành lang đã vô cùng hỗn loạn. Lông mày Mộc Nhu không khỏi nhíu lại, hắn tóm một gã trưởng lão lại hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Người trưởng lão kia vừa thấy Mộc Nhu, lập tức dừng lại cung kính nói:
– Đại trưởng lão…không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi có rất nhiều ma thú tiến vào trong Bổn Nguyên kết giới. Bọn thuộc hạ đang muốn đi điều tra.
– Rất nhiều ma thú sao?
Lông mày Mộc Nhu nhíu chặt, hắn gật đầu nói:
– Ừm, ngươi đi đi.
– Vâng.
Người nọ cung kính khom người, ngay sau đó tiếp tục tiến lên tầng tám.
Mộc Nhu đứng yên tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ánh mắt hắn sáng người. Suy nghĩ thêm một lúc rồi đứng dậy đi tới gian phòng của Tạp Bá Lý.
Trước khi đi vào gian phòng Tạp Bá Lý thì đã có người thông tri cho hắn biết. Mộc Nhu không khỏi nhanh chân đi vào gian phòng của Tạp Bá Lý, chợt nghe tiếng nói nhàn nhạt của Tạp Bá Lý truyền đến:
– Chỉ là mấy con ma thú mà thôi, các ngươi hoàn toàn có năng lực tự giải quyết. Đi đi.
Chợt nghe người nọ hô lên một tiếng:
– Vâng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngay sau đó hắn xoay người rời đi, người nọ ra ngoài gặp Mộc Nhu không khỏi hơi sững, lập tức khom người kêu:
– Nhị trưởng lão.
Mộc Nhu nhẹ nhàng gật đầu. Người nọ liền đi vòng qua hắn. Mộc Nhu đi thẳng vào trong gian phòng Tạp Bá Lý.
– Mộc Nhu, ngươi tới rồi sao?
Tạp Bá Lý ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Nhu, nhẹ nhàng cười cười. Mộc Nhu cũng hơi gật đầu, nhíu mày nói:
– Nghe nói có rất nhiều ma thú đi vào Bổn Nguyên kết giới. Ngươi không tới nhìn xem sao?
Tạp Bá Lý khẽ cười một tiếng nói:
– Chẳng qua chỉ là một ít ma thú mà thôi…xem mấy lần giao phong trước có vài trưởng lão bị bọn chúng giết hại. Hẳn là bọn chúng dùng tinh thạch thất thải của đám trưởng lão đó mở ra kết giới…Với lực lượng của bọn họ còn không tạo thành được bao nhiêu thương tổn đối với chúng ta.
Xem ra lần Lâm Dịch xuất hiện này khiến cho tâm tình hắn vô cùng tốt…nghĩ cũng phải, lần đầu tiên cảm nhận được hy vọng suốt bốn vạn năm qua. Khó trách Tạp Bá Lý không hề quan tâm đám ma thú kia.
Về phần lựa chọn của Lâm Dịch…Tạp Bá Lý có nắm chắc mười phần là hai giờ sau hắn sẽ lựa chọn theo ý muốn của mình. Bởi vì…hắn là một người thông minh.
Về phần đoạn sau…chỉ cần mình tỏ ra đầy đủ thiện ý đối với hắn, chắc chắn có lòng tin có thể giữ hắn ở lại Cổ Năng. Dù sao hiện giờ hắn có thể bất mãn với Cổ Năng thế nhưng chỉ là do Cổ Năng giam giữ mẫu thân của hắn nhiều năm. Tuy rằng khiến cho cả nhà bọn họ phải cảm nhận nỗi khổ đau của tương tư ba mươi năm, nhưng không hề tạo thành tổn thương mang tính thực chất…thời gian một trăm năm tuyệt đối có thể khiến loại bất mãn này tan thành mây khói.
Cho nên hiện giờ có thể nói Tạp Bá Lý vô cùng vui vẻ.
Mộc Nhu chứng kiến biểu lộ của Tạp Bá Lý, lông mày hắn không khỏi nhăn lại, lập tức lắc đầu nói:
– Đã như vậy, ta liền đi trước.
Tạp Bá Lý gật đầu, ánh mắt Mộc Nhu chợt lóe lên tại phía trên cánh cửa sau lưng Tạp Bá Lý…ở nơi này có một đồ vật thứ thần khí a. Cái này khiến hắn rất khó có thể quên được. Dùng thanh âm chỉ chính mình nghe thấy, Mộc Nhu than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Chờ tới khi Mộc Nhu rời đi hẳn, ánh mắt Tạp Bá Lý có chút cảm thán nhẹ nhàng nói:
– Quả nhiên nàng đoán không sai…xem ra Mộc Nhu coi trọng Sinh Linh quả trong thân thể Lâm Dịch.
Chỉ thấy trong góc phòng Tạp Bá Lý xuất hiện không gian vặn vẹo, ngay lập tức một thân ảnh lãnh ngạo hiện lên…đúng là thê tử của Tạp Bá Lý, Đại trưởng lão Hỏa hệ Khoa Lâm Na.
Ánh mắt Khoa Lâm Na vẫn luôn luôn lạnh như băng, nàng nhìn cửa ra vài một vài giây rồi mới đi tới bên cạnh Tạp Bá Lý.
Tạp Bá Lý khẽ thở dài nói:
– Lâm Dịch này thật là một nhân tài nghịch thiên a…không ngờ có người thiên tư cao như vậy, vận khí càng khiến người khác hâm mộ đỏ mắt…ta nhớ trước đây nàng đạt được Sinh Linh quả đã phải trải qua không ít kiếp nạn a. Còn Lâm Dịch này…nhất định phải có được.
Khoa Lâm Na nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không nói gì thêm.
Chỉ sợ không ai biết rõ Sinh Linh quả hơn Khoa Lâm Na! Trước đây Khẳng Tư Đặc đã nói, những người đạt được Sinh Linh quả trên đời này tổng cộng chỉ có ba người thôi. Mà trong đó tính cả Khoa Lâm Na! Như vậy còn hai người là ai?
Thấy Khoa Lâm Na không nói gì, Tạp Bá Lý hiểu rõ tính cách của nàng cũng không nói gì thêm, hắn quay ngược lại chuyển dời ánh mắt về cửa phòng sau lưng…ở nơi đó có hy vọng của hắn…
Mà chính vào lúc này, trên phía cửa vào năng lượng kết giới của Cổ Năng vẫn còn nguyên một lỗ hổng nhỏ, những ma thú Thất cấp không ngừng chen chúc chui qua. Ở bên trong Cổ Năng đã có một khu vực khoảng chừng vài cây số bị ma thú bao phủ hoàn toàn. Một mảnh đông nghịt, vừa rồi nơi đây còn giống như tiên cảnh, thế nhưng hiện giờ đã trở thành Ma Vực.
Ở trên không trung có hơn mười đạo thân ảnh đứng đối diện với ma thú. Đối mặt với đàn ma thú khổng lồ như vậy, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút âm trầm.
– Các ngươi đến tột cùng là người phương nào?
Một người hét to lên. Bởi vì trong lúc những người này đứng đối diện với ma thú trên không trung, hiện giờ có một người đang lơ lửng ở đó…Hình dáng bên ngoài người này là một thanh niên tuấn mỹ, hắn cứ mang theo một nụ cười lạnh nhạt đứng lăng không giữa không trung, một cỗ cảm giác áp bách khổng lồ hướng tới mọi người…Mà người trong Cổ Năng không phát động công kích cũng là do tồn tại của người thanh niên.
Người này chính là Ba Đế.
Trên mặt Ba Đế vẫn treo nụ cười lạnh nhạt nói:
– Bảo bọn Tạp Bá Lý ra nói chuyện. Các ngươi còn chưa đủ tư cách.
– Tên hỗn đản ngươi cho rằng đây là địa phương nào?
Một người trong Cổ Năng lớn tiếng quát tháo.
Ba Đế nhàn nhạt liếc mắt sang hắn, sau lại không thèm để ý tới. Phía sau lưng bọn họ không ngừng có những tia sáng trắng bay tới nơi đây từ phía sâu bên trong Cổ Năng…chẳng qua tất cả đều không có ngoại lệ, mọi người đều đứng cách Ba Đế vài trăm mét.
– Thế nào đây? Chẳng lẽ muốn ta phải giết vài người thì bọn hắn mới đi ra?
Ba Đế lạnh nhạt cười khẽ.
Nhưng mà trong lòng đám người Cổ Năng lại khẩn trương…không hề nghi ngờ, người thanh niên đối diện tuyệt đối là cường giả đã ngoài Đại tinh vị thượng giai. Đối với dạng cường giả như này mà nói, muốn giết bọn hắn căn bản dễ như trở bàn tay. Mặc dù là Đại tinh vị trung giai cũng không cách nào chống đỡ được trước mặt hắn.
Một gã cường giả Đại tinh vị trung giai vụng trộm truyền âm sang một trưởng lão khác nói:
– Mau thông tri cho Đại trưởng lão biết…đối phương là cường giả Đại tinh vị thượng giai, chúng ta không cách nào chống cự.
Tên trưởng lão kia lĩnh mệnh liền lập tức quay người, hóa thành một đạo năng lượng màu trắng theo đường cũ bắn trở về…Ba Đế vẫn chú ý có người trở về hay không liền lộ vẻ tươi cười trên khuôn mặt.
– Thế này mới đúng chứ…phía dưới, đều dừng lại.
Đột nhiên Ba Đế mở miệng.
Khiến cho tất cả mọi người kinh hãi chính là theo một câu của Ba Đế, những ma thú ở dưới không ngừng gào thét lại đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn…thậm chí tiếng gào thét cũng dần hạ thấp xuống. Cuối cùng chỉ nghe thấy âm thanh thở dốc trầm trọng trong mũi.
Đây là năng lực gì vậy? Phải biết rằng mặc dù đám ma thú có trí lực thế nhưng vẫn rất thấp. Có thể tự nhiên thao túng ma thú như vậy chưa từng có từ trước tới giờ…điều này khiến cho trong lòng đám người Cổ Năng không khỏi có một tia kinh hãi.
– Người này đến tột cùng là ai? Mục đích của hắn là cái gì?
Trong nội tâm tất cả mọi người không ngừng âm thầm phỏng đoán.
– Ngươi nói là…đối phương chỉ đích danh muốn ta qua?
Lông mày Tạp Bá Lý hơi nhíu chặt, lập tức dò hỏi.
– Vâng thưa Đại trưởng lão…đối phương là một gã cường giả Đại tinh vị thượng giai. Chúng ta không cách nào chống cự. Nhưng kỳ quái chính là hắn không hề phát động công kích đối với chúng ta, chỉ là không ngừng để cho ma thú tiến vào. Càng chỉ muốn mấy vị Đại trưởng lão đi tới.
Người nói chuyện chính là trưởng lão do cường giả Đại tinh vị trung giai kia mệnh lệnh tới đây báo cho Tạp Bá Lý.
Lông mày Tạp Bá Lý lại lần nữa nhíu chặt, hắn nhìn về phía Khoa Lâm Na.
– Mục đích của đối phương…chẳng lẽ là hắn?
Ánh mắt Tạp Bá Lý quăng về phía gian phòng của Lâm Dịch.
Khoa Lâm Na thoáng suy tư một lát cũng gật gật đầu.
Điều này cũng không phải khó phát hiện. Dù sao chính vào hiện giờ những chuyện xảy ra như vậy không thể xem như trùng hợp. Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na cũng không phải người ngu ngốc, tự nhiên thoáng cái đoán ra mục tiêu của những người kia.
– Có lẽ chính là hai người hắn và mẫu thân hắn.
Khoa Lâm Na gật đầu nhàn nhạt nói thêm một câu…thanh âm của nàng cũng giống như khí tức trên người, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà dễ nghe. Chỉ là thanh âm của nàng lại khiến cho người khác cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái.
Tạp Bá Lý nghe vậy cũng gật đầu…trước đây nửa năm đột nhiên có ma thú xuất hiện, hôm nay lại trắng trợn tiến công…rất hiển nhiên là vì Lâm Dịch. Nhưng ở thời điểm nửa năm trước, Lâm Dịch còn chưa tới được Cổ Năng. Điều có thể giải thích duy nhất hiện giờ chính là mẫu thân Lâm Dịch – Vân Băng.
– Xem ra…là hắn đã tới.
Tạp Bá Lý than nhẹ một tiếng liền nói ra. Khoa Lâm Na ở bên cạnh cũng gật đầu.
Ý tứ của Tạp Bá Lý là ám chỉ phụ thân của Lâm Dịch – Lâm Vân Hiên.
Danh tự của Lâm Vân Hiên ở trong ba đại thế lực truyền thừa như sấm bên tai. Hơn một trăm năm bị ba đại thế lực truyền thừa đuổi giết liên tục. Mỗi lần như vậy đều có thể đào thoát khỏi tay đối phương…phải biết rằng trong những kẻ đuổi giết chưa bao giờ thiếu cường giả tuyệt thế như Đại tinh vị thượng giai.