Sau khi lĩnh ngộ sơ bộ “Tùy Phong Thức”, Phiêu Lăng Độ của Triệu Phong chẳng những đột phá đến đại thành mà thân pháp Lăng Vi Bộ cũng đạt tới hòa hầu viên mãn.
Tu luyện bộ pháp cao cấp tới hỏa hầu viên mãn, phóng mắt khắp toàn bộ thành Vũ Dương, trong số đám hậu bối e rằng không tìm ra được một người, thậm chí là trong các thế hệ trước cũng gần như không thể tìm ra.
– Các ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách Triệu mỗ hạ thủ vô tình.
Sắc mặt Triệu Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt lộ ra sát cơ.
Vừa rồi ba người Lưu Quý Vinh hiển nhiên muốn dồn hắn vào chỗ chết, nếu thực lực của hắn không đủ, e rằng đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.
Đúng như lời Lưu Quý Vinh vừa nói, Triệu Phong vẫn còn quá non, tâm tính không đủ tàn nhẫn.
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình.
– Phá Vân Chưởng, chết đi…
Lưu Quý Vinh giả vờ bổ một chưởng về phía Triệu Phong, thế nhưng, thân hình lại lóe lên như chớp, nhắm hướng cửa lớn mà bỏ chạy.
Chạy mau!
Hai vị trưởng lão cùng kịp phản ứng, cả đám đều xảo trá như thỏ.
Đến tận lúc này, bọn hắn há còn không rõ chênh lệch giữa bản thân và Triệu Phong.
– Tất cả đứng lại!
Triệu Phong quát lạnh một tiếng, thân hình lăng không nhảy lên, ngón trỏ lóe lên ánh sáng màu xanh liên tục cách không điểm ra.
Phụt phụt phụt…
Trong hư không truyền đến tiếng rít gào sắc bén.
Ba đạo chỉ kình có thể dùng mắt thường nhìn thấy, hóa thành luồng khí màu xanh phá không lóe lên, nhằm thẳng mục tiêu.
– A…
Thân thể Lưu Quý Vinh cứng đờ, tại cổ xuất hiện một lỗ máu rộng bằng ngón trỏ, chỉ giãy dụa được một chút liên tuyệt khí bỏ mình.
Trước khi hắn chết, trên mặt vẫn giữ nguyên nét kinh ngạc khó hiểu.
Triệu Phong còn chưa đến gần, làm thế nào có thể xuyên thủng cổ hắn?
Thế nhưng, hai tên trưởng lão lại thấy rõ quá trình Triệu Phong xuất thủ, ở chính giữa ngực bọn hắn đều xuất hiện một cái lỗ máu, trên mặt tràn đầy sợ hãi, bờ môi khẽ nhúc nhích, thế nhưng, lại không thốt ra được một chữ.
Bịch! Bịch!
Hai tên trưởng lão ngũ trọng đều ngã xuống đất bỏ mình.
Triệu Phong giết bọn hắn, căn bản không hề tiếp cận, chỉ bằng vào “cách không chỉ kình” của mình.
Bịch!
Lúc này, thân hình của Triệu Phong mới từ giữa không trung rơi xuống đất.
Ba người Lưu Quý Vinh bị “điểm sát” chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn hoàn thành khi Triệu Phong ở giữa không trung.
Cho dù đổi lại là Đại Sư thất trọng võ đạo cũng chưa chắc có thể làm được đơn giản như vậy.
Đây là nhờ Triệu Phong có sự trợ giúp của mắt trái, năng lực phản ứng độ nhạy bén và khả năng tính toán gấp mười lần người cùng cấp.
– Đại nhân tha mạng!
Thủ đoạn thiết huyết của Triệu Phong đã chấn trụ năm sáu tên Võ Giả trong đại sảnh, cả đám đều nằm rạp xuống đất, ngay cả tâm tư chạy trốn cũng không có.
Trong mắt bọn hắn, thủ đoạn của Triệu Phong chính là ngang với Đại Sư võ đạo trong truyền thuyết.
Triệu Phong cũng không để ý đến bọn hắn, chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh.
Lúc này, người của Triệu gia chi tộc khó khăn lắm mới tiến vào Lưu gia phủ đệ.
Lúc tiến vào chính đường đại sảnh của Lưu gia, đám người gia chủ Triệu Khai Nguyên đều nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng trước mặt, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.
– Tất cả thể lực các nhà của trấn Thanh Diệp, cứ xem đây làm gương!
Triệu Phong đứng trên nóc nhà, ánh mắt nhìn quanh phần lớn thành viên của Lưu gia, thanh âm lạnh lùng bình tĩnh vang vọng khắp toàn bộ Lưu gia.
Xem đây làm gương!
Đám người trong Lưu gia phủ đệ đều kinh hãi rung động, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của thiếu niên kia.
Ngày sau, trong trấn Thanh Diệp, nếu còn thế lực nào dám không có mắt mà xúc phạm Triệu gia, thì sẽ có kết cục giống như Lưu gia.
Lưu gia mạnh mẽ như vậy còn rơi xuống kết cục này, huống chi là những thế lực nhỏ khác.
Triệu gia chi tộc xuất hiện một thiên tài đáng sợ như vậy, đủ khả năng chẩn nhiếp rất nhiều thế lực của trần Thanh Diệp.
Sau khi giải quyết phiền toái Lưu gia xong, những chuyện lặt vặt tiếp theo, Triệu Phong đều giao cho Triệu gia, còn mình thì thong dong rời đi.
Trấn Thanh Diệp chính là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, Triệu Phong rất có cảm tình với nơi này, không thể dứt bỏ được.
Hiện nay, hắn đã có đủ thực lực, tất nhiên muốn dùng lực lượng mạnh mẽ của mình để bảo vệ bình an nơi đây.
Chí của hắn ở thế giới rộng lớn bên ngoài trấn Thanh Diệp và thành Vũ Dương đều không thể giữ chân được hắn.
Mấy canh giờ sau, Triệu Phong lại trở về Triệu thị gia tộc.
Ngày mai, hắn sẽ rời khỏi Triệu tộc, đi tới “quận Quảng Lăng”, bước vào một thế giới lớn hơn.
Trước khi xuất phát, Triệu Phong còn phải chuẩn bị những việc cuối cùng, thu xếp những thứ trọng yếu trong tay.
Trong đó, ba gốc dược liệu ngàn năm thu được từ hạp cốc của Huyết Mãng là Huyết Nhân Sâm, Huyết Linh Chi, Huyết Duẫn là Triệu Phong vẫn chưa phục dụng.
Ngoài ra còn có một cây Ngân Huyền Cung, Triệu Phong cũng chuẩn bị mang nó theo.
Chẳng qua, thật không ngờ chính là trước khi rời đi, cao tầng của Triệu tộc còn thông qua Triệu Vũ Tùng tặng hắn một cây bảo cung.
– Gia tộc cao tầng biết ngươi am hiểu tiễn thuật, đặc biệt khen thưởng ngươi một cây “Kim Lũ Cung”, uy lực của nó không tầm thường, chính là một trong những bảo cung tương truyền qua các thời kỳ của Triệu tộc, chỉ có Đại Sư võ đạo mới có thể phát huy uy lực chính thức của nó.
Triệu Vũ Tùng trịnh trọng giao cho hắn một cái hộp gỗ.
Triệu Phong mở hộp gỗ ra, vừa nhìn liền thấy bên trong có một cây Kim cung nằm yên trong đó, hoa văn của nó rất cổ xưa, thân cung hơi nặng, đặc biệt là dây cung, giống như làm bằng tơ vàng, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia vàng rực.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng kéo dây cung bằng tơ vàng, lại cảm thấy lực cản không nhỏ, phải cố hết sức mới kéo được.
Nên biết, Thiết Bích Quyết của Triệu Phong đã đột phá tầng thứ năm, lực lượng thậm chí so với võ đạo thất trọng võ đạo còn lớn hơn.
Ô… ô… ô… n… g…
Dây cung nhẹ nhàng rung động mãnh liệt, kéo giãn mười phần.
Triệu Phong tin rằng phẩm cấp của cây “Kim Lũ Cung” này còn cao hơn Ngân Huyền Cung vài bậc, ngàn vàng khó mua, trị giá cũng cao gấp mười lần.
– Gia tộc từ lúc nào trở nên tốt bụng như vậy, tặng cả vũ khí đáng giá thế này.
Mặc dù ngoài miệng Triệu Phong nói vậy, thế nhưng trong lòng vẫn rất yêu thích cây cung này.
Có “Kim Lũ Cung” trợ giúp, nếu có đầy đủ ưu thế khoảng cách, hắn thậm chí có thể uy hiếp tính mạng của Đại Sư thất trọng võ đạo.
Cùng trong ngày hôm đó, Triệu Phong đứng trong Triệu tộc, sử dụng “Kim Lũ Cung” quen thuộc.
Đồng thời trong đầu hiện lên những kỹ xảo tiễn thuật của Liên Châu Lưu Tinh Tiễn, từ từ dung nhập chúng vào ý thức.
Với năng lực siêu cấp của mắt trái, Triệu Phong căn bản không để mắt đến những bí tịch tiên thuật thế tục.
Xét thấy điểm ấy, hắn lại tiến vào tầng thứ ba của Huyền Vũ các lần nữa, phá lệ học một vài bí tịch tiên thuật cao cấp.
– Chỉ khi dung hợp toàn bộ kỹ xảo áo nghĩa của những bí tịch tiễn thuật này thì mới có thể phát huy được bằng một nửa năng lực mắt trái của ta.
Triệu Phong có được ưu thế may mắn, cho nên những bí tịch tiễn thuật thế tục căn bản không thể sánh bằng.
Đương nhiên, muốn dung hợp rất nhiều bí tịch tiễn thuật cao siêu như vậy, Triệu Phong còn phải mất mấy ngày, đoán chừng lúc đêm quận Quảng Lăng là có thể hoàn thành.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong đại điện của Triệu tộc.
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi tới từ rất sớm hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cả hai đều cảm thấy vui mừng.
Trải qua võ hội ngoại tầng, võ hội tổng thi đấu và Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, hai người đều lần lượt vượt qua tất cả, cuối cùng cũng đứng trên đỉnh những thiên tài của thành Vũ Dương.
Chỉ trong chốc lát, đám người gia chủ Triệu Thiên Thương cũng nhao nhao đi đến.
ĐỐi với hai người Triệu Phong, gia chủ và trưởng lão đều rất khách khí.
Chuyến này đi quận Quảng Lăng, không ai có thể đoán trước được thành tựu của hai người sau này.
Với biểu hiện tiềm lực của hai người ngày sau rất có cơ hội vượt qua những thế hệ trước của Triệu tộc, dẫn Triệu tộc bước tới đỉnh cao huy hoàng.
Lại chờ thêm nửa ngày.
Vụt…
Một đạo tàn ảnh màu xanh dùng mắt thường khó có thể phân biệt được rơi lên nóc nhà của đại điện Triệu tộc, một nam tử anh vĩ mặc thanh sam xuất hiện.
Người đến chính là Diệp Lăng Vân đại sư, mấy người ở đây đều không thể nhìn rõ quỹ tích thân ảnh hắn xuất hiện.
– Triệu Phong, thời gian ba ngày đã tới, bây giờ hai người các ngươi hãy theo ta đến quận Quảng Lăng thôi.
Diệp Lăng Vân cười nói.
– Vâng!
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đồng thanh lên tiếng.
Nam tử đứng trước mặt là người có thực lực cực hạn, tiếp cận cường giả võ lực mạnh nhất của Tương Vân quốc, toàn bộ Triệu tộc ở trong mắt hắn đều không có khả năng phản kháng.
Vụt vụt…
Hai người theo Diệp Lăng Vân rời khỏi Triệu tộc, cưỡi trên một chiếc xe ngựa, một đường chạy về phía bắc.
Trước cửa lớn của Triệu tộc, dưới bóng râm của một gốc đại thụ.
– Như vậy cũng tốt… với tư chất và bí mật của Vũ Phi ta có thể mượn cơ hội này để tĩnh tâm một phen.
Mấy ngày tiếp theo, hai người Triệu Phong đều ngồi trong xe ngựa, hộ tống Diệp Lăng Vân xuất phát tiến về phía quận Quảng Lăng.
Quận Quảng Lăng cách thành Vũ Dương một đoạn lộ trình xa xôi, ngồi xe ngựa cũng phải mất bốn năm ngày.
Triệu Phong nhân cơ hội này, dung nhập những kỹ xảo áo nghĩa của bí tịch tiễn thuật, mong rằng có thể dung hợp lại, tạo thành một bộ tuyệt kỹ tiên thuật độc môn của mình.
Bởi vì loại bí kỹ tiễn thuật độc môn này là thành lập dựa trên cơ sở năng lực của mắt trái và những bí tịch khác, cho nên Triệu Phong đã đặt tên nó là “Tả Thân Tiên Thuật”.
Tả Thân, tức là chỉ mắt trái dung nhập với một con mắt cường đại của một thân linh viên cô nào đó.
Theo thời gian trôi qua, “Tả Thần Tiễn Thuật” trong đầu Triệu Phong cũng dần dần thành hình.
– “Tả Thần Tiễn Thuật” của ta phụ thuộc vào năng lực đặc biệt của mắt trái huyền ảo chân chính trong đó, e rằng còn vượt qua võ học đỉnh cấp.
Trong lòng Triệu Phong thầm đánh giá.
Loại bí tịch tiễn thuật vốn rất hiếm thấy, ít nhất là trong Huyền Vũ các của Triệu tộc sẽ không có một môn bí tịch tiến thuật đỉnh cấp nào.
Trên xe ngựa, Diệp Lăng Vân cũng dành phần lớn thời gian để ngồi xếp bằng tu luyện và tham ngộ.
Trong lòng Triệu Phong thầm than, đối phương đã đạt tới cửu trọng võ đạo mà vẫn khắc khổ tu luyện như vậy.
Nếu ngoại trừ Võ Đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết, cửu trọng chẳng lẽ còn không phải là đỉnh phong trong võ đạo thế tục hay sao?
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Triệu Phong, Diệp Lăng Vân mở mắt ra, cười nói:
– Còn nửa ngày nữa là đến quận Quảng Lăng. Trước đó, nếu các ngươi có bất kỳ nghi vấn nào đều có thể hỏi ta.
Hỏi Đại Sư cửu trọng võ đạo?
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo hưng phấn và chờ mong.
– Xin hỏi Diệp đại sư, Võ Đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết, rốt cuộc là cảnh giới nào?
Triệu Phong dò hỏi
– Võ Đạo Thánh Cảnh là một lĩnh vực rộng lớn vượt qua cửu trọng võ đạo, ta còn chưa đạt tới cấp độ đó, không thể nào miêu tả kỹ càng. Thế nhưng theo sách cổ miêu tả thì khi bước vào Võ Đạo Thánh Cảnh nhân loại sẽ chính thức siêu thoát phàm tục, sinh mệnh cơ thể đều có bước nhảy vọt về chất. Ngươi có thể lý giải là vượt qua cực hạn thân thể nhân loại.
Diệp Lăng Vân đáp.
Siêu thoát phàm tục, vượt qua cực hạn thân thể nhân loại?
Trong đầu Triệu Phong không khỏi hiện lên cảnh tượng ý cảnh của chiêu tàn thức thứ tư “Liệt Phong Thức”, cuồng bạo ngang ngược, phá diệt thôn phệ tất cả, giống như thiên tai, đó hiển nhiên là lực lượng mà cực hạn thân thể nhân loại không thể đạt tới.
– Người có thể tấn chức Võ Giả, không có ai không phải là tông sư trong võ đạo, nhân vật như vậy, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Tương Vân quốc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra một tia ước ao.
Sau đó, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi lại lần lượt hỏi Diệp Lăng Vân một vài vấn đề.
– Bản chất của cửu trọng võ đạo, chính là tu luyện thân thể từ da thịt máu, cho đến gần cốt tạng phủ, không có thứ gì không trải qua tẩy luyện. Bởi vậy, nếu quá mức truy cầu sự cường đại của Võ Đạo Nội Kình chính là lẫn lộn đầu đuôi. Trước thất trọng võ đạo, các ngươi phải củng cố thật tốt căn cơ thân thể, như vậy thì tương lai mới càng cơ hội đột phá Võ Đạo Thánh Cảnh.
Diệp Lăng Vân nhấn mạnh vào điểm này.
Triệu Phong tự nhiên hết lòng ghi nhớ, hắn mơ hồ cảm giác được, mục đích thật sự của cửu trọng võ đạo dường như không phải ở chỗ võ kỹ và giết địch.
– Sắp đến rồi.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, đột nhiên tốc độ chậm lại.
Khoảnh khắc này, trong mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ.
Mắt trái của Triệu Phong ngưng tụ lại điểm đen ở phía xa, ở trong mắt hắn nhanh chóng phóng lớn, trong chốc lát đã biến thành một tòa thành lớn cao ngất hùng vĩ, quy mô so với thành Vũ Dương còn lớn gấp bốn gấp năm lần, giống như một cựu thú Man Hoang mở cái miệng lớn, nuốt gọn vô số xe ngựa và người đi đường vào trong khiến hắn nảy sinh một cảm giác áp bách hết sức mãnh liệt.