Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm

Chương 36


Chương 36: Vốn dĩ Lệ Minh Viễn đã già!

“Mẹ, con đã đồng ý với chú là làm đến cuối tháng thì từ chức, mẹ yên tâm đi.”

“Noãn Tâm! Dù sao Viễn cũng là chồng chưa cưới của con, con cứ gọi người ta là chú như thể để người ta già hơn một vai vế, còn con thì lại kém một bối phận, như thế không được”.

“Bản thân Lệ Minh Viễn người ta cũng không cảm thấy gọi như vậy là không hay, mẹ cũng đừng nhọc lòng nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, con đi làm đây!” .

Cả một ngày, Tô Noãn Tâm bị mẹ càm ràm đến nhức cả đầu. Cái gì mà gọi người ta hơn một vai vế là già rồi? Lệ Minh Viễn vốn dĩ đã già, còn là một tên lưu manh già kia! Nhà họ Cố. Hai mẹ con Bà Cổ và Cổ Thiên Linh về đến nhà với sắc mặt khó coi.

Cổ Thiên Linh tức giận đến mức quăng mạnh cải tủi hôm nay dùng xuống đất, tức giận quát lớn về phía bà Cổ: “Mẹ, mẹ nói xem, hai mẹ con kia rốt cuộc là thần thánh phương nào! Thật là khinh người mà!”.

Cô ta sắp tức chết rồi.. Từ bé đến đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ta chịu uất ức như thế này, còn bị hai con quỷ nghèo làm cho tức giận như vậy. Mặt bà Cố đầy mệt mỏi nhéo giữa mày nói: “Người lớn tuổi hơn kia là kẻ thứ ba mà bố con tìm ở bên ngoài khi còn trẻ, còn người trẻ tuổi là con gái riêng của bố con”.

Cổ Thiên Linh nghe xong, cơn giận lập tức biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ khiếp sợ. Qua một lúc cô ta mới tiêu hóa hết những lời này, vẻ mặt không thể tin được nói: “Mẹ. Mẹ nói đều là sự thật sao?”

“Mẹ lừa con làm gì..” *Đã có người vợ như mẹ, vì sao bố con lại coi trọng bà ta chứ?”

“Câm miệng, việc của bố con không đến lượt đứa con gái như con nghị luận sau lưng!”

“Vâng, con không nói chuyện này nữa… Nhưng chúng ta đường đường là nhà họ Cố, hôm nay lại bị kẻ thứ ba khốn nạn, còn có con gái của kẻ khốn nạn đó làm cho mất mặt, chuyện này mà truyền ra thì con cũng không còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người nữa!”

Bà Cố cũng gặp may, hôm nay trong cửa hàng kia không có khách, nếu không bị truyền ra thì thật sự sẽ bị người ta chê cười. Cổ Thiên Linh thấy mặt mẹ đầy vẻ mỏi mệt, có chút không đành lòng nói: “Mẹ… Chuyện này mẹ đã biết từ lâu rồi?”

“Biết sớm hay biết muộn thì như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra”.

“Vậy sao mẹ không làm chuyện gì đó… khiến hai mẹ con kia biến mất?” Bà Cổ lắc đầu nói: “Bố con đã cảnh cáo, không cho mẹ đụng đến mẹ con họ… Nếu không sẽ ly hôn, nhưng cũng đồng ý với mẹ, sẽ không đi tìm người phụ nữ kia”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.