Chương 235: Chú ấy nói: Ngoan, cái gì cũng mua cho em
Tô Noãn Tâm mờ mịt trả lời một câu: “Đẹp, nhưng mà tự nhiên chú gửi cho em cái này làm gì?”
Vì để di rời sự chú ý của cô sao? “Đợi khi nào mẹ em xuất viện… thì hai mẹ con em sẽ chuyển đến đây sống, có được không?”
Trời đất! Trời đất.
Lệ Minh Viễn muốn làm gì?
Mẹ của cô vẫn đang làm phẫu thuật đó, đến cả nơi ở sau khi mẹ cô xuất viện mà anh cũng sắp xếp xong cả rồi sao?
Còn nữa!
Anh để hai mẹ con cô ở một nơi giống như thiên đường dưới mặt đất này thật sao?
Có khi nào phung phí của giời quá rồi không?
Đột nhiên Tô Noãn Tâm cảm thấy tim của cô đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Đầu ngón tay gõ chữ trên bàn phím điện thoại cũng run lên, cô gõ mấy chữ rồi gửi đi.
“Chú à… chú nói nghiêm túc sao?”
“Nhìn anh giống lừa đảo lắm à?”
“Thế… tòa lâu đài này là của chú sao?”
“Bây giờ thì chưa, có điều cũng sắp rồi… Nhất thời Tô Noãn Tâm cũng không biết phải nói gì thì tốt.
Quả nhiên cô không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền, đổi với những người có tiền mà nói thì việc mua cả tòa lâu đài cũng chỉ giống như mua một món đồ chơi mà thôi.
Cô nghĩ một hồi rồi trả lời: “Thế tại sao chú lại không
Ở?”
“Em không cảm thấy nơi này rất giống lâu đài dành cho công chúa ở sao?”
“Hình như cũng đúng… nhìn có vẻ giống nơi phù hợp cho con gái ở hơn.
“Cho nên em có thích không?”
“Thích chứ, một nơi đẹp thế này cơ mà, chắc là chẳng có mấy cô gái không thích đâu nhỉ?”
“Nếu đã thích… vậy tặng em làm của hồi môn.
“Hả… chú à, đừng nói đùa nữa!” Tòa lâu đài đẹp như vậy, sao có thể tặng cô làm của hồi môn chứ?
Tuy rằng cuối cùng nó vẫn sẽ theo cô về nhà họ Lệ, trở thành sản nghiệp của nhà họ Lê. Nhưng sau này lỡ hai người ly hôn thì đây là của hồi môn của cô, lúc đó vẫn sẽ thuộc quyền sở hữu của cô.
Khối tài sản lớn như vậy, Tô Noãn Tâm thiếu tự tin không dám nhận.
Nhưng Lệ Minh Viễn thấy cô như vậy thì có chút không “Nhìn anh giống như đang nói đùa sao?” vui.
“À… Em không có ý đó… nhưng chú à, tòa lâu đài này quá đắt đỏ rồi, em không có tự tin.”
Không tự tin cái gì chứ?
Đây vốn dĩ là thứ nên thuộc về cô mà.
Kỷ Vân Tiêu không cho được, vậy thì anh cho cô.
Cô nhóc trời sinh đã là công chúa, nhưng số phận trêu đùa lại biến thành ngọn cỏ vất vưởng bên đường. Lệ Minh Viễn không thể chấp nhận được, bây giờ anh chỉ cảm thấy cô nhóc này xứng đáng có được tất cả những thứ tốt nhất trên đời này.
“Cứ nhận lấy là được, chẳng lẽ bà xã của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh lại không xứng có được một tòa lâu đài sao?”
Vì thế nên không phải anh tặng nó cho cô, mà là muốn tặng cho vợ tương lai của anh, dùng nó để tăng thể diện cho vợ tương lai của anh sao?
Vậy được thôi! “Ngoan, sau này thích cái gì thì cứ nói với anh… anh sẽ mua cho em”
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy trong một khoảnh khắc nào đó, suýt chút nữa cô đã chìm đắm vào sự dịu dàng của anh.
Một Lê Minh Viễn như thế, quả thực rất độc.
Đêm hôm đó cũng vậy, anh nói: Ngoan, cái gì cũng cho em.
Bây giờ cũng thế, giữa ban ngày ban mặt mà anh cũng nói vậy, sau này thích cái gì thì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em… thử hỏi, có cô gái nào chống lại được sự nuông chiều này chứ?
Nhưng đột nhiên Lệ Minh Viễn làm như vậy là vì cái gì chú?
Chẳng lẽ là vì trước đó trong bệnh viện anh đã hứa với cô sao?