[CP phụ hỗ công]
Ánh nắng ban mai vàng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, in hằn lên gương mặt Giang Kỳ.
Hắn vô thức nhíu mày, dụi dụi mắt định mở thì bỗng “rầm!” – một cú đạp không chút nương tay đá thẳng từ giường xuống đất.
“Đm…” Giang đại thiếu đầu đập sàn, suýt nữa dập não. Cơn đau khiến hắn tỉnh táo hẳn, ôm đầu bò dậy: “Thằng chó mày…”
“Lèo nhèo cái gì?” Tề Tuấn ôm mông ngồi dậy, trừng mắt nhìn xuống: “Tối qua bảo đừng làm nữa mà đ nghe! Lần sau tao đánh bại mày, xem ông đây chơi lại mày!”
“Ha!” Giang Kỳ cười gằn, nhặt bao cao su trên sàn ném vào thùng rác: “Mày thắng lúc nào chẳng hành tao thừa sống thiếu chết? Lần trước suýt nữa không dậy nổi giường!”
Tề Tuấn mặc quần áo vừa chửi: “Mẹ kiếp! Mày không đeo được mấy lần? Chẳng phải hôm nay phải đi làm, mày mới chịu đeo đấy à?”
Giang Kỳ lầm bầm, bật dậy giật lại áo trên tay Tề Tuấn: “Thôi, người không ra người rồi, để tao giúp…”
Ánh mắt giận dữ liếc qua, nhưng cuối cùng Tề Tuấn vẫn im lặng để hắn chăm chú kéo khóa áo cho mình.
Vâng, đó chính là cuộc sống thường ngày của Giang đại thiếu và Tề antifan. Không biết từ khi nào bắt đầu… Có lẽ là sau một lần đánh nhau đến bốc lửa, rồi trong lúc “hỗ trợ lẫn nhau” bất cẩn mất kiểm soát, không nhịn nổi…
Cho đến sáng hôm sau khi hai người tỉnh dậy, lại tiếp tục đánh nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng phải mỗi người một lần mới coi là hòa.
Từ đó về sau, mọi chuyện trở nên kỳ quặc khó hiểu. Hai người ngầm duy trì tình trạng này, thông qua kết quả ẩu đả để phân định thứ tự, rồi lại quấn lấy nhau cả đêm.
Thường thì sáng hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tục đánh nhau một trận nữa.
Nhưng… Giang đại thiếu tự mãn nghĩ, may mà hồi ở học viện quân sự có chăm chỉ học thể lực và võ thuật, nên phần lớn thời gian chiến thắng đều thuộc về hắn…
Đến mức giờ đây những điểm nhạy cảm của Tề Tuấn đều đã bị hắn nắm bắt dễ dàng, ha ha ha ha… Hắn nhất định phải làm Tề Tuấn không thể rời khỏi giường mới được…
“ZZzzzzzzz…” Thiết bị liên lạc đầu giường đột nhiên vang lên. Giang đại thiếu xoa xoa khóe miệng đang nhếch lên vì cười, quay người cầm lấy máy: “Tạ chỉ huy!”
“Ừ.” Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp pha chút lơ đãng, dường như vẫn còn vương chút uể oải sau khi ngủ dậy. Tạ Diêm hời hợt đáp lời rồi chuyển sang chuyện chính: “Gần học viện quân sự có nhóm học sinh Liên bang và Đế quốc đang tụ tập đánh nhau, cậu đi giải quyết việc này trước đi.”
“Rõ!” Giang đại thiếu kiểm tra vũ khí trên tay, vừa định bước ra cửa thì lại nghe Tạ Diêm nói tiếp:
“Cậu đi cùng Tề Tuấn cho tiện. Giải quyết xong cả hai cùng đến nghị sự đình.”
“Cho tiện… đúng là tiện thật!” Tề Tuấn ngay bên cạnh, hai người có thể đi cùng nhau ngay lập tức…
Sao cảm thấy có gì đó không ổn? Ahem… Không, ý của Tạ chỉ huy chắc là: Một sĩ quan Đế quốc và một sĩ quan Liên bang cùng xử lý sẽ thuận tiện hơn.