[Dòng thời gian: Sau khi cả hai cùng thi đậu Học viện Quân sự năm 18 tuổi]
Tạ Diêm nhận ra điều bất ổn từ việc màu mắt hắn ngày càng thường xuyên chuyển sang màu vàng kim.
Thậm chí gần đây, hắn đã có thể tự do kiểm soát sự thay đổi này.
Không chỉ vậy, họ còn thường xuyên gặp phải những dị biến cực kỳ hiếm gặp trên đường, xử lý tốn không ít công sức.
Sở Thập Hàm gọn gàng hạ gục một dị biến thú hình chim trên đường: “Tạ Diêm, em mới đọc một tiểu thuyết cổ từ hành tinh xưa.”
Tạ Diêm dùng dao năng lượng lấy tinh thể từ xác quái vật: “…Tiểu thuyết nghiêm túc chứ?”
Rõ ràng hắn vẫn ám ảnh bộ truyện “song Alpha” ngày trước.
“Rất nghiêm túc, tên là ‘Tây Du Ký’,” Sở Thập Hàm khẽ trêu, “Anh giống như Đường Tăng trong đó, con quái vật nào cũng muốn bắt anh về ăn thịt…”
“Vậy chúng ta đi ăn tối cũng phải trải qua 81 kiếp nạn?” Tạ Diêm buông một câu đùa.
“Theo cách nào đó cũng là điều tốt, chúng ta không cần chủ động đi săn mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ừ nhỉ? Nhưng anh vẫn cảm giác mình bị dùng làm mồi nhử,” Tạ Diêm khoác vai Sở Thập Hàm bước vào nhà hàng Pháp gần học viện, “Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, 10 triệu năng lượng tệ em tích góp thế nào rồi?”
Sở Thập Hàm khẽ giật mình, rồi mím môi im lặng.
10 triệu năng lượng tệ là con số quá lớn. Những năm qua, cậu đã nhận hàng trăm nhiệm vụ lớn nhỏ nhưng mới chỉ tích cóp được gần 2 triệu.
Với tốc độ này, sẽ mất thêm 8 năm nữa.
Sở Thập Hàm quyết tâm nhận thêm nhiệm vụ nhiều hơn.
“Mỗi tuần tối đa hai nhiệm vụ, và phải có anh đi cùng,” Tạ Diêm nhìn thấu suy nghĩ của cậu ngay lập tức, “Bạn nhỏ Sở Thập Hàm cần ưu tiên học tập.”
Ưu tiên học tập, vậy ca ca thì sao? Tạ Diêm càng trưởng thành, những cơn rối loạn ngày càng nghiêm trọng. Đã nhiều lần hắn tự khóa mình trong phòng, không muốn gặp cả Sở Thập Hàm.
May mắn thay… vài năm trước cậu đã gia nhập một tổ chức săn tiền thưởng. Với năng lực vượt trội, giờ đây cậu gần như trở thành thợ săn số một, không chỉ có thể điều động cả tổ chức mà còn được hưởng phần trăm từ các nhiệm vụ.
Một “boss nhí” tuổi teen – điều này tuyệt đối không được để Tạ Diêm biết.
“Xin hỏi hai vị đã đặt bàn trước chưa ạ?”
“Rồi.” Tạ Diêm đọc số điện thoại đặt chỗ, được nhân viên dẫn tới bàn cạnh cửa sổ.
“Hôm nay là sinh nhật bạn nhỏ Sở Thập Hàm.” Hắn đưa thực đơn cho cậu. “Đương nhiên để tiểu Thập gọi món.”
Sở Thập Hàm khẽ nhếch mép: “Em sẽ cố tình gọi toàn món đắt.”
“Cứ gọi đi.” Tạ Diêm rất giàu – các dự án hắn đầu tư đều sinh lời gấp bội, mục tiêu 10 triệu của Sở Thập Hàm hắn đã đạt từ lâu. Nhưng việc này chưa thể để cậu biết, “Xem tiểu Thập có thể gọi món đắt cỡ nào.”