Khi Tạ Diêm bước ra từ phòng tắm với chiếc áo choàng tắm, hắn chứng kiến cảnh Sở Thập Hàm gấp bức thư lại với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và kiên định.
Đừng hỏi sao Tạ Diêm có thể đọc được sự quyết tâm trên gương mặt vô cảm của Sở Thập Hàm. Đứa nhỏ do chính tay hắn nuôi dưỡng, lẽ nào hắn không hiểu?
Hay là em nhỏ đang quyết tâm kiếm đủ 10 triệu rồi chạy theo omega kia?
“…” Tạ Diêm vốn không có thói quen xâm phạm đời tư Sở Thập Hàm, hắn luôn cho cậu không gian riêng. Vì vậy, hắn giả vờ không nhìn thấy bức thư.
Nhưng khi Sở Thập Hàm tắm xong trở về phòng ngủ, lần đầu tiên sau rất lâu, Tạ Diêm theo chân cậu vào.
Sở Thập Hàm đang dựa vào đầu giường xem các nhiệm vụ truy nã mới đăng trên thiết bị liên lạc, thấy Tạ Diêm bước vào liền ngơ ngác: “Ca ca?”
Kể từ khi hai người chuyển đến Khu 13, thuê căn nhà hai phòng ngủ này, họ hiếm khi ngủ chung.
Dù sao Sở Thập Hàm cũng cần phát triển thể chất, ngủ chung không tốt – Tạ Diêm từng nghĩ vậy.
Nhưng giờ Sở Thập Hàm đã cao hơn hầu hết alpha khác, vậy thì ngủ chung một chút cũng không sao.
Tạ Diêm chiếm lấy nửa giường: “Anh muốn nói chuyện thêm với Tiểu Thập, ngủ chung nhé?”
Sở Thập Hàm chỉ ngơ ngác một giây, rồi kéo chăn đắp lên người Tạ Diêm.
Tâm trạng Tạ Diêm khá hơn chút. Hắn quen tay ôm Sở Thập Hàm vào lòng: “Đang xem nhiệm vụ à? Dạo này em nhận nhiệm vụ nhiều quá rồi.”
“Giết thời gian. Ở nhà cũng không có gì làm.” Sở Thập Hàm áp sát Tạ Diêm hơn, để hắn dễ dàng vòng tay qua eo mình.
“Ồ? Đang trách anh ít dành thời gian cho em à?” Dạo này Tạ Diêm dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào một phi vụ. Hắn chưa vội nói với Sở Thập Hàm, nếu không cậu chắc chắn sẽ đem hết tiền dành dụm đưa cho hắn.
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, bất ngờ nghiêm túc hỏi: “Nếu nói trách.. anh sẽ ở lại lâu hơn chút không?”
Tạ Diêm khựng lại, bỗng bật cười khẽ: “Hửm, không nói anh cũng sẽ ở lại dạy Tiểu Thập. Bài kiểm tra lý thuyết lần trước còn nhiều chỗ sai cần sửa.”
Sở Thập Hàm nhíu mày: “Không sai. Phương pháp em viết trong thực chiến hiệu quả hơn.”
À… đây là xung đột giữa lối tư duy thực dụng và nguyên tắc sách vở.
“Ừm… nhưng giám khảo học viện quân sự không nghĩ thế đâu.” Tạ Diêm thở dài, “Điểm lý thuyết của em còn nhiều chỗ cần cải thiện.”
Dù không hiểu, Sở Thập Hàm vẫn gật đầu nghe lời.
Tạ Diêm bất ngờ chuyển chủ đề: “Anh tưởng… em chăm chỉ nhận thưởng là để sớm yêu đương?”
“Không yêu sớm.” Sở Thập Hàm nhíu trán, “Đợi sau 18 tuổi.”
Ánh mắt Tạ Diêm chợt trở nên kỳ lạ. Hắn nghi ngờ thực sự có một Omega nào đó khiến cậu để tâm…
Khóe miệng Tạ Diêm bỗng hơi cứng lại, vô thức ôm chặt hơn: “Ngủ đi, Tiểu Thập.”
Sở Thập Hàm nghiêng đầu, dường như không hiểu tại sao hắn lại nổi giận. Sau một hồi suy nghĩ, cậu khẽ cúi người hôn lên má Tạ Diêm: “Đừng giận nữa… ca ca.”