[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 85


Trong khu rừng tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cây lay động.

Một chiếc lá rơi xuống như cánh bướm nhỏ, đáp lên đôi tai mèo đen, khiến chúng khẽ run lên.

Ngón tay thon dài trong chiếc găng trắng gạt chiếc lá đi, thay vào đó là chạm vào tai mèo, rồi ác ý véo nhẹ.

“Ừm…” Sở Thập Hàm rên khẽ, “Đừng… đừng chạm nữa, Tạ Diêm.”

“Anh đã bảo rồi, phải gọi là ca ca.” Tạ Diêm trừng phạt em mèo một cách không nương tay, khiến Sở Thập Hàm ngửa mặt lên, vẻ lạnh lùng tan biến, như mặt hồ băng vỡ vụn.

“Ca… ưm… ca ca…” Sở Thập Hàm bị ép quay lưng lại, không có điểm tựa, lại còn bị Tạ Diêm kéo một chân lên, “Quay em lại…”

Tạ Diêm khẽ nheo mắt, hắn không thực sự muốn quay người lại. Từ phía sau vuốt ve đuôi Sở Thập Hàm rõ ràng tiện hơn nhiều. Hắn nắm lấy chiếc đuôi đang mềm oặt sắp rơi xuống, từ ngọn đuôi vuốt thẳng đến tận gốc.

Ai mà không thích mơn trớn một chú mèo vừa ngầu vừa lạnh lùng chứ?

Khiến chú mèo phải rên rỉ, đến chiếc đuôi cũng mềm nhũn ra.

Càng vuốt đuôi, Sở Thập Hàm càng không chịu nổi, huống chi Tạ Diêm còn không ngừng… Sở Thập Hàm đột nhiên rên lên khi lưng đập mạnh vào thân cây, toàn thân run lên.

Tạ Diêm nắm lấy bắp chân Sở Thập Hàm, cảm nhận cơ bắp đột ngột căng cứng, khóe môi nhếch lên rồi cắn nhẹ vào chóp tai: “Nhanh thế? Sở Thập Hàm, huấn luyện sức bền ở học viện quân sự không nghiêm túc à?”

Chiếc đuôi Sở Thập Hàm rũ xuống, toàn thân mềm nhũn dựa vào thân cây, một lúc sau mới khẽ nhấc mí mắt: “Sao… so bì được với thiếu tá Tạ vẫn còn phong độ thế này.”

Tạ Diêm bật cười, để cho Sở Thập Hàm – người vẫn còn thở gấp – có chút thời gian lấy lại hơi: “Gọi ca ca đi.”

Đây là lần thứ bao nhiêu Tạ Diêm bắt Sở Thập Hàm gọi mình là ca ca rồi? Sở Thập Hàm chợt nhận ra điều gì đó không ổn, cậu nghĩ đến mục đích của Gray…

“Anh nhớ ra rồi đúng không… ca ca?”

Tạ Diêm khựng lại, không ngờ Sở Thập Hàm lại tinh ý đến vậy. Hắn xoay người Sở Thập Hàm lại ôm vào lòng: “Nhớ ra cái gì?”

Sở Thập Hàm ngước mắt lên, quan sát biểu cảm của Tạ Diêm rồi đột nhiên chụt nhẹ lên môi hắn: “Ca ca.”

Cố ý nghiêng cả tai sang một bên.

“……” Tạ Diêm tan chảy hoàn toàn, liền thú nhận ngay: “Lúc anh nhặt được em, em chỉ bé bằng này thôi…”

Sở Thập Hàm đờ người ra mấy giây, rồi úp mặt vào vai Tạ Diêm: “Ca ca.”

Tạ Diêm xoa đầu Sở Thập Hàm: “Giờ đã lớn thế rồi, Tiểu Thập.”

Sở Thập Hàm ôm chặt lấy Tạ Diêm, cảm xúc dâng trào hiếm có khiến toàn thân cậu khẽ run lên, như muốn nhét thứ quan trọng nhất vào tận xương tủy mình.

“Ừm…” Tạ Diêm lo lắng Sở Thập Hàm không kiểm soát được cảm xúc, cố ý trêu chọc: “Có phải em là vợ nuôi từ bé không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.