Tạ Diêm liếc nhìn biểu cảm của Sở Thập Hàm, suy nghĩ một lát rồi cố ý lên tiếng: “Sở Thập Hàm, đau.”
Sở Thập Hàm nhíu mày, định chạm tay Tạ Diêm nhưng lại sợ làm hắn đau thêm: “Trong căn cứ có máy y tế, em đưa anh đi…”
Tạ Diêm đưa tay lên sát môi Sở Thập Hàm.
Ý tứ rõ ràng: Chỉ cần Sở Thập Hàm hôn một cái là khỏi ngay.
Sở Thập Hàm ngây người, sau đó nhíu mày suy nghĩ rồi giống như hồi nhỏ Tạ Diêm an ủi mình, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tay hắn.
“……” Đôi mắt vàng của Tạ Diêm giãn ra vì ngạc nhiên trước hành động này.
Vợ mình đáng yêu quá.
Hắn nhìn Sở Thập Hàm không chớp mắt, vốn khí chất lạnh lùng giờ lại đang cẩn thận nâng tay mình lên, từng hơi thổi nhẹ như thổi bay nỗi đau.
Trong đáy mắt vàng rực của Tạ Diêm, khung cảnh ấy in hằn như một bức tranh.
Hình như… hình như hắn cũng từng làm thế với ai đó.
Tạ Diêm đột nhiên giật tay khỏi Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm ngừng lại, tưởng mình làm hắn đau. Khi định kiểm tra vết thương, cậu bỗng thấy Tạ Diêm ôm lấy đầu, quỵ xuống đất.
“Tạ Diêm!” Sở Thập Hàm quỳ sát theo, giọng đứt quãng.
…
Tạ Diêm như bị nhốt trong không gian tối đen như mực. Bóng tối vô tận, ngột ngạt như đắm chìm trong vũng nước chết, nuốt chửng hắn từng chút một.
“Tìm thấy hắn rồi… không, là ‘Hắn’.”
“Nhưng ‘Hắn’ lại sắp chết lần nữa.”
“Buồn cười thật, ‘Hắn’ lại nuôi một con người, rồi vì nó mà mất mạng… bị trói buộc bởi thứ tình cảm vô dụng này…”
“Ha… tình cảm thừa thãi ấy, vứt đi là xong.”
“‘Hắn’ sẽ không bao giờ nhớ lại con người đó nữa.”
Lại một giọng nói khác ra lệnh. Tạ Diêm cau mày.
Trong bóng tối, một âm thanh gầm rú bỗng vang lên. Như có thứ gì đó từ bên ngoài đang ép nén không gian của hắn, từng chút một, muốn nuốt chửng hắn hoàn toàn.
Nhưng Tạ Diêm thậm chí không biết thứ đang đè nén mình là gì.
Hắn ghét cảm giác này.
Tại sao có người lại có thể điều khiển cảm xúc và ký ức của hắn?
Dám chèn ép trong tâm trí hắn, tưởng đây là lãnh địa của ai?
Một ánh sáng vàng óng bắt đầu tỏa ra, lấp lánh trong không gian tối tăm – yếu ớt nhưng rực rỡ.
Là đôi mắt của Tạ Diêm.
Từng chút ánh vàng loang ra, xé tan màn đêm vô tận. Tạ Diêm cuối cùng cũng nhìn rõ – một rào chắn trong suốt khổng lồ đang ép sát vào hắn, từng milimet một.
Bên ngoài lớp rào chắn, dòng lũ cuồng nộ gào thét càng kinh hoàng hơn.
Đập vỡ rào chắn, hắnsẽ bị dòng lũ hung dữ nhấn chìm. Nhưng nếu không phá vỡ, hắncũng sẽ bị nghiền nát trong không gian ngột ngạt này.