[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 106


Năm 5039 sau công nguyên tinh tế, tháng 11, Liên bang lấy lý do Đế quốc hủy bỏ hòa đàm và bắt giữ vũ lực sĩ quan Liên bang, tấn công chính diện vào cửa ải biên giới Đế quốc.

Quân đồn trú cửa ải không địch nổi, cầu viện trợ.

Đoàn quân viện binh Đế quốc hùng hậu lên đường tới biên giới.

Dẫn đầu là một vị Đại tá.

Khi đoàn quân còn cách cửa ải vài chục dặm, họ đón một vị tướng lĩnh mới.

Tạ Diêm hiếm hoi lại khoác lên mình bộ quân phục sĩ quan Đế quốc, thong thả tựa bên tấm bản đồ quân sự trong phòng nghỉ của Đại tá, tay lơ đãng lật qua lật lại một tấm lệnh bài nhỏ.

Vị Đại tá bất giác lau vội mồ hôi lạnh trên trán. Bất kỳ sĩ quan nào cũng không thể không biết tấm lệnh bài này là gì —

Quân lệnh chỉ có hai chiếc trong toàn Đế quốc.

“Đã nhận ra nó, vậy ta cũng không cần phí lời nữa nhỉ?” Tạ Diêm cười nhẹ, “Ngài Đại tá.”

“Nhưng… ngài bảo điều quân đội rời khỏi…” Vị Đại tá ấp úng, “Việc này thật sự…”

Thật khó tưởng tượng đây là quyết định của Đế quốc. Hơn nữa, dù Đế quốc đã phong tỏa tin tức, nhưng với cấp bậc của ông ta, vẫn nghe được đôi chút đồn đại – bao gồm cả Tạ Diêm, tất cả sĩ quan tham gia hòa đàm đều biến mất không lý do.

Giờ đây Tạ Diêm lại đột nhiên xuất hiện, còn mang theo quân lệnh…

“Tôi hiểu rồi.” Vị Đại tá liếc mắt, từ từ lùi lại, “Xin ngài chờ một lát, tôi lập tức điều binh…”

Tạ Diêm khẽ cười: “Là điều binh, hay là… đi báo tin cho Tạ Mục vậy?”

Vị Đại tá sững người, quay đầu định bỏ chạy.

Tạ Diêm chỉ lạnh lùng liếc đôi mắt vàng sang, giây tiếp theo, vị Đại tá toàn thân run lên, ánh mắt dần mất đi sinh khí.

“Hãy đi đi.” Tạ Diêm ném tấm lệnh bài cho vị Đại tá, quay đầu nhìn tấm bản đồ phía sau, “Trong vòng nửa tiếng phải lập lại lộ trình tiến quân về phía… nhà máy điện.”

Vị Đại tá gật đầu như người mất hồn, quay người rời khỏi phòng nghỉ.

Tạ Diêm chăm chú nhìn tấm bản đồ quân sự một lúc, rồi cúi mắt, cởi một chiếc găng tay: “Vào đi.”

Cửa sổ phòng nghỉ dễ dàng được mở ra, Sở Thập Hàm bám vào mép cửa sổ nhảy vào.

Tạ Diêm dùng bàn tay đã cởi găng đỡ lấy Sở Thập Hàm: “Cẩn thận.”

Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn bàn tay đang ôm eo mình, cậu thực sự không hiểu leo cửa sổ thì cần cẩn thận cái gì: “Cẩn thận anh sờ em hả?”

“Không cho sờ?” Tạ Diêm không những không thu tay lại mà còn được đằng chân lân đằng đầu, đưa tay xuống thấp hơn một chút, bóp nhẹ vào vòng mông đầy đặn.

“…” Sở Thập Hàm cảm thấy mỗi ngày bên Tạ Diêm đều bị hắn sờ mó đủ kiểu, cậu nhướn mày, bất chợt nói: “Chỉ thích sờ chỗ này thôi sao? Ca ca?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.