Lý do Tạ Diêm không muốn Sở Thập Hàm gặp Vampire rất đơn giản — đánh quá tay rồi.
Tầng dưới cùng của địa lao gần như chìm một nửa trong cát, chỉ còn trơ lại chiếc giá thập tự bằng sắt cao ngất ở giữa. Trên đó treo lủng lẳng một thân thể nhuốm đầy máu, không biết đã bao lần da thịt tả tơi rồi lại lành lại, đến nỗi không còn một mảnh vải nguyên vẹn trên người.
Cảnh tượng đẫm máu như thế này, nếu làm hỏng hình tượng trong mắt vợ… ahem, ý Tạ Diêm là, nếu Thiếu tướng Sở không chịu được thì sao?
Tạ Diêm liếc nhìn biểu cảm của Sở Thập Hàm, đưa tay định che mắt người yêu, nhưng ngay lập tức bị Sở Thập Hàm túm lấy tay, kéo xuống rồi nắm chặt lại.
Tạ Diêm chớp mắt ngạc nhiên.
“Vampire…” Sở Thập Hàm nhíu mày, “Sao hắn già đi nhiều thế?”
Trong ký ức Sở Thập Hàm, Vampire dường như vĩnh viễn trẻ trung. Dù là mười mấy năm trước hay năm năm trước, gã như bất biến – luôn giữ điệu bộ quý tộc xưa cũ, tựa một bá tước thời cổ.
Nhưng giờ đây… Vampire trông như đã già đi cả chục tuổi, thậm chí hơn thế. Những nếp nhăn xếp lớp bất thường trên khuôn mặt, toát lên vẻ quái dị khó tả.
“Ta đã lấy đi một chút sức mạnh của hắn.” Tạ Diêm chẳng buồn đụng tay, thẳng thừng đá vào tường, “Đừng giả vờ nữa, mở mắt ra đi.”
Vampire từ từ tỉnh lại. Đôi mắt đỏ đã pha sắc già nua ngước lên, trước tiên liếc nhìn Tạ Diêm, rồi dừng lại ở Sở Thập Hàm: “Vương, ngài đã lấy lại ký ức rồi sao?”
Không lấy lại ký ức, sao có thể lại đem Sở Thập Hàm về bên mình?
“Đoán xem.” Tạ Diêm bước sát lại gần Vampire, “Lấy lại ký ức đồng nghĩa với việc ta hoàn toàn thức tỉnh. Giờ ngươi rất sợ ta sẽ lấy nốt chỗ sức mạnh còn lại chứ gì?”
Vampire đã nhờ năng lực bất tử mà sống quá lâu. Một khi Tạ Diêm tước đoạt sức mạnh ấy, gã sẽ nhanh chóng héo rũ thành đống bùn tanh tưởi.
Nhưng Vampire chỉ khẽ cười gằn: “Vương à, ngài lấy đi sức mạnh của hạ thần là vinh hạnh. Hạ thần chỉ thấy buồn cười vì ngài vì một… con người nhỏ bé, mà phản bội cả giống loài dị biến! Đi làm chó săn cho loài người…”
“Ai bảo ta sẽ theo phe loài người?” Tạ Diêm khẽ cười khẩy, “Ngươi vẫn giữ cái giọng điệu đạo đức giả ấy nhỉ… Để ta đoán xem, tại sao tổ chức lại tên là ‘Phong Chúc’, và tại sao ngươi có được sức mạnh bất tử?”
Vampire toàn thân cứng đờ.
“Thiêu rụi hơi thở của Chân Long, soi sáng giống loài dị biến ngàn vạn năm.”
Vampire miệng không ngớt gọi “Vương”, nhưng chưa từng cho Tạ Diêm quyền lựa chọn. Thực chất, với gã, “Vương” chỉ là danh nghĩa, chỉ là nguồn sức mạnh vô tận – thứ ánh sáng vừa đáng sợ vừa đáng kính mà gã khao khát chiếm đoạt.
“Màn kịch ‘Hiệp thiên tử lệnh chư hầu’ hay đấy,” Tạ Diêm trầm giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên tên ma cà rồng trên giá thập tự, “Vampire… thịt rồng ăn có ngon không?”