Cố Duyên cảm thấy hoảng sợ, trong thời gian ngắn cô cũng không biết nên trả lời như thế nào để Tô Uyên không nghi ngờ. Bởi vì im lặng có nghĩa là thừa nhận nên Cố Duyên nhanh chóng suy nghĩ rồi lập tức trả lời: “Tô Uyên, đến Phong Thanh cũng không tin tôi là người có lối sống phóng khoáng như thế, thì sao anh lại tin tưởng như vậy? Anh tin là tôi có quan hệ mờ ám với người đàn ông này sao?”
“Duyên Duyên à, lúc mới đọc bài báo này thì tôi cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà có bức ảnh này làm vật chứng mà, không phải sao?”
“Được rồi, thật ra tôi cũng không biết người đàn ông này là ai, hôm đó tôi đã uống rất nhiều, nên đứng trước cửa quán bar để bắt taxi, sau đó không biết tại sao lại mơ hồ leo lên xe của anh ta. Mới đầu anh ta muốn dẫn tôi đến khách sạn để thuê phòng, nhưng tôi sống chết cũng không chịu, cuối cùng anh ta không thể làm gì nên chở tôi về nhà. Chỉ có như vậy thôi, còn việc anh ta và kẻ ám sát giám đốc Chu có phải là một người không thì tôi không rõ lắm.”
Phong Tùy, anh cũng đừng trách tôi nói anh đáng khinh như vậy, bởi vì anh chính là một tên khốn! Cố Duyên nói thầm ở trong lòng.
Khi Cố Duyên nói ra những lời này thì ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống, bởi vì cô sợ Tô Uyên nhận ra cô đang nói dối.
“Thật không? Em không bịa chuyện chứ?” Tô Uyên nhướn mày, cẩn thận quan sát cô.
“Không có, chỉ có mỗi lần đó, sau này tôi cũng không gặp lại anh ta.” Bàn tay của Cố Duyên giơ tay lên xoa bụng trong vô thức, thầm nghĩ rằng không ngờ khả năng nói dối của cô cũng rất cao. Rõ ràng là trong bụng cô còn đang có đứa con của người ta mà lại có thể nói câu ‘chỉ có một lần đó’, chẳng lẽ ở nhà họ Ngự lâu như vậy nên cô cũng trở thành kẻ mưu ma chước quỷ sao?
Cô không ngừng an ủi bản thân: Lời nói dối này là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ…
Khuôn mặt của Tô Uyên hiện lên vẻ không tin, nhưng lại không thể chỉ ra sai ở đâu, vì thế anh ta chỉ có thể cười cười nói: “Tốt nhất là như vậy, tôi cũng không muốn em có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông này, dù sao hắn ta cũng là một tên tội phạm đáng chết.”
Tên tội phạm đáng chết! Đúng là một cái tội danh to tát!
Cố Duyên không nhịn được nữa mà bắt đầu cảm thấy sốt ruột, trong lòng cô cũng đang vô cùng coi thường bản thân, rõ ràng là lúc nào cũng nói chán ghét anh, cả đời cũng không muốn nhìn thấy anh. Nhưng khi nghe thấy tin anh gặp nguy hiểm thì lại sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi.
“Vụ án vẫn chưa có tiến triển nào sao?” Cô cẩn thận hỏi.
Tô Uơng thở dài, sau đó đi ra ban công và nhìn ra bên ngoài: “Hành tung của người này rất bí ẩn, không hề để lại bất kỳ manh mối nào, nhưng mà nhóm của tôi đã được bổ sung thêm cảnh sát, nên tôi tin là sẽ sớm bắt được hắn thôi.”
“À.” Cố Duyên nhỏ giọng ứng một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Cố Duyên cũng không hiểu tại sao Diêu Tố lại gấp gáp muốn gả cô đi như vậy.
Lúc trước khi bà ấy giúp ông nội khuyên cô gả vào nhà họ Ngự thì cô có thể hiểu là vì Diêu Tố tham tiền. Nhưng điều kiện của người bạn mà Tô Điền giới thiệu cũng không giàu có gì, theo lý thuyết thì bà ấy sẽ không kiếm được bao nhiêu, nhưng mà bà ấy lại vẫn tích cực như vậy, bận rộn chuẩn bị hết mọi thứ cho cô.
Diêu Tố còn giúp cô mua cả quần áo để mặc đi xem mắt, sau đó còn thay cô là quần áo và không ngừng khuyên bảo: “Duyên Duyên à, con phải tin mẹ, người phụ nữ không thể không có một người đàn ông ở bên cạnh làm bạn, con xem, mẹ đợi nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng cũng phải tìm một người đàn ông. Hơn nữa cuộc sống bây giờ cũng không kém, tuy người này không kiếm được nhiều tiền nhưng lại đối tốt với mẹ, và mẹ cũng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.”
Từ sau khi Diêu Tố nói đến việc xem mắt trong bữa ăn hôm nọ thì Cố Duyên vẫn luôn tỏ thái độ phản đối, đến tận bây giờ cũng không chịu khuất phục. Cô vẫn ngồi yên một chỗ, mặc kệ Diêu Tố cứ liên tục là quần áo chuẩn bị cho buổi đi xem mắt của cô.
Cô nghe thấy Diệu Tố nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Mẹ, có phải mẹ rất yêu Phong Hách không?”
Diêu Tố không ngờ là cô sẽ hỏi như vậy, nên hơi ngẩn ra, sau đó lập tức mỉm cười rồi lắc đầu: “Rất yêu, rất yêu, nhưng mà đến giờ mẹ cũng không biết là trước đây mẹ yêu ông ấy hay là yêu tiền của ông ấy nữa.”
Xem đi, bà ấy căn bản cũng không yêu Phong Hách cho nên mới có thể buông tay, mới có thể không tiếp tục chờ đợi nữa và đi tìm một người đàn ông khác để kết hôn. Nhưng cô có thể sao? Cô có thể quên Phong Thanh, sau đó gả cho một người đàn ông bình thường và sống một cuộc đời bình thường sao?
Từ trước đến nay cô chỉ yêu một mình Phong Thanh, có lẽ đó cũng là lý do cho việc cô không buông bỏ được!
Diêu Tố rũ mắt, hàng lông mi che đi cảm xúc nơi đáy mắt của bà, tạo cho người khác một cảm giác u buồn. Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, vòng nào ra vòng nấy, cho nên mới có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như Phong Thanh.
Bà hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Cố Duyên: “Được rồi, con mau đứng dậy thay quần áo đi, nếu không sợ người ta phải đợi lâu rồi.”
Cố Duyên vừa định nói là không đi thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của Phong Thanh: “Mẹ, nếu Duyên Duyên không muốn đi thì mẹ cũng đừng ép em ấy.”
Anh đi đến bên giường, một tay đút trong túi quần, ánh mắt hướng về phía Cố Duyên.
Diêu Tố tức giận trừng anh ấy một cái, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “Đây không gọi là ép, không phải là chúng ta đã hẹn xong hết rồi sao.”
“Nhưng Duyên Duyên chưa từng nói là muốn tìm bạn trai.”
“Vậy nếu cả đời này Duyên Duyên cũng không muốn tìm thì sao? Chẳng lẽ cả đời sẽ không lấy chồng?”
“Cả đời không lấy chồng thì sao chứ? Chẳng lẽ nhà họ Cố lại không nuôi nổi sao.”
“Người lớn trong nhà cũng sẽ có ngày ra đi, đến lúc đó con nuôi nó sao? Con có thể làm được sao?”
Những lời này của Diêu Tố làm cho Phong Thanh từ buồn bực chuyển sang im lặng, không trả lời được.
Cả căn phòng đều trở nên yên lặng, bầu không khí cũng trở nên đè nén, Phong Thanh thì im lặng không nói, còn khóe mắt của Diêu Tố cũng đỏ hoe.
Bầu không khí đè nén lúc này làm cho Cố Duyên không thể không lên tiếng, cô nhỏ giọng nói: “Me, con sẽ đi với mẹ.”
Xem mắt từng là kiểu yêu đương mà cô chán ghét nhất, cô cũng từng cho rằng là mình sẽ không bao giờ dính vào loại chuyện này, nhưng mà ngày hôm nay nó lại rơi xuống đầu của cô, đúng là đáng châm chọc mà!
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt đau lòng và bất lực của Phong Thanh, có lẽ bên trong còn mang theo một tia xấu hổ và thất vọng.
Đúng vậy, trước đây ở trong mắt anh thì cô là một người con gái trong sáng, đáng yêu, còn bây giờ thì từ vợ của một kẻ ngốc đến người phụ nữ bị nhà chồng ruồng bỏ, có lẽ còn là một người phụ nữ không biết xấu hổ khi vác bụng bầu đi xem mắt, đi lấy lòng một người đàn ông đã từng ly hôn và có con riêng.
Nắm đấm của Cố Duyên siết chặt lại, móng tay bấm vào trong thịt, đau đến chết lặng.
Cuối cùng thì Phong Thanh cảm thấy bản thân không thể ở lại đây nữa, anh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Nắm đấm của anh còn siết chặt hơn của Cố Duyên, lòng bàn tay của anh thậm chí còn đang rỉ máu, trái tim anh còn đau hơn Cố Duyên nhiều!
Diêu Tố nhìn theo bóng lưng của anh điên cuồng mà gào lên: “Phong Thanh! Nếu con còn như thế nữa thì mọi người không còn cách nào có thể sống được!”
Bóng lưng của Phong Thanh cứng đờ, sau đó nhanh chóng biết mất sau cánh cửa.
Diêu Tố tát một cái lên mặt của mình, sau đó bắt đầu khóc lóc nỉ non: “Đều là lỗi của mẹ cả! Là mẹ không tốt, nhưng mà cho dù mẹ có không tốt thì những gì mẹ làm cũng là vì con! Đứa con trai không có lương tâm như con hận mẹ cả đời đi, hận chết mẹ đi!”
Cố Duyên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Diêu Tố, trong mắt cô thì Diêu Tố là một người phụ nữ thích tham những món lời nhỏ, nhưng lương thiện, chỉ là một người dân bình thường không có lo lắng gì, vì Phong Thanh rời khỏi nơi này ba năm, hai mẹ con cô không có cơ hội nói chuyện nên có hơi xa cách, nhưng cũng không rõ là vì Cố Duyên cố ý xa cách hay là còn vì nguyên nhân nào nữa.
Cố Duyên sợ đến mức nước mắt rơi như mưa, khi cô thấy bà ấy lại định tát mình thì vội vã đứng dậy, nắm lấy bàn tay của bà rồi khóc nức nở: “Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, con nghe lời mẹ, con sẽ đi, giờ mẹ nói gì con cũng nghe theo.”
Cho dù Cố Duyên có ngốc thì cô cũng nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Diêu Tố, bà ấy lo lắng cô sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của Phong Thanh vào Tô Điền, sợ đám cưới của bọn họ sẽ xảy ra chuyện, cả bà ấy và Phong Thanh đều rất thích Tô Điền.
Vì sao mọi người đều thích Tô Điền? Vì sao vậy chứ!
Diêu Tố nắm lấy tay cô, khóc nói: “Duyên Duyên, mẹ cũng không muốn ép con, mẹ cũng không nỡ, cũng sợ con gả đi nhưng không được hạnh phúc… nhưng mà mẹ không còn cách nào nữa. Không sao đâu, nếu con cảm thấy không thích hợp thì có thể không chọn cậu ta, mẹ sẽ chọn những người khác cho con, sẽ chọn cho đến khi con cảm thấy thích mới thôi, có được hay không?”
“Được.” Cố Duyên gật đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Gặp được một người đàn ông mà cô thích, có dễ như vậy sao?
Tuy trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn không thể trơ mắt nhìn Diêu Tố liên tục tát vào mặt bà ấy như thế được. Cố Duyên đúng giờ xuất hiện ở một nhà hàng đồ tây cao cấp, sao đó cả người cảm thấy không được tự nhiên khi Diêu Tố và Tô Điền thay phiên nhau tâng bốc cô.
Người đàn ông ngồi ở đối diện không cao, không đẹp trai, là loại đàn ông khi đi vào những nơi đông người thì sẽ không tìm được. Khi Diêu Tố không ngừng khen cô thì anh ta cũng chỉ mỉm cười và gật đầu, có thể thấy được là anh ta cũng khá hài lòng với Cố Duyên.
Cố Duyên lại không hề có chút xíu cảm xúc nào với anh ta cả, nhưng vì nể mặt Diêu Tố nên cô vẫn cố gắng mỉm cười.
“Duyên Duyên, Hà Phi là một người nổi tiếng ở trong trường của bọn chị, cậu ấy rất biết cách chăm sóc người khác, nếu em không tin thì có thể hỏi Phong Thanh.” Tô Điền híp mắt cười nói, sau đó quay sang nói với người đàn ông tên Hà Phi kia: “Hà Phi, Duyên Duyên rất ngoan ngoãn, em ấy hầu như chưa từng đến quán bar hay quán karaoke, cũng rất sạch sẽ, sau này khi cậu đi làm về sẽ không lo không có người nấu cơm rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Duyên Duyên nhà chúng tôi nấu cơm cũng rất được, là mẫu phụ nữ đảm đang tháo vát điển hình.”
Hà Phi cười cười: “Nếu mà đúng như vậy thì cô Cố đúng là rất ưu tú, cháu cũng cảm thấy phụ nữ nên như vậy, biết cách quản lý gia đình, biết cách sống, nếu như chúng cháu ở bên nhau thì cháu tin cả hai sẽ rất hạnh phúc.”
Một người phụ nữ biết cách quản lý gia đình, biết cách sống đúng là rất tốt, ngoài mấy người đàn ông có tiền sẵn sàng cưới một bình hoa thì không người đàn ông bình thường nào lại không ưu thích mẫu phụ nữ như vậy? Ngay cả Cố Duyên cũng không tin bản thân mình là một người như vậy.
“Anh Phi, không biết là Tô Điền đã nói với anh chuyện tôi mang thai chưa.” Đây là câu đầu tiên của Cố Duyên từ khi bước chân vào nhà hàng.
Hà Phi cũng không để ý: “Không sao cả, chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc cho đứa bé, tôi cũng rất thích trẻ con.”
Xem ra là anh ta cũng rất hài lòng về lần xem mắt này, còn Cố Duyên thì chỉ thấy bất đắc dĩ, xem ra không thể làm cho anh ta biết khó mà lui rồi.
“Ha ha, nếu hai người đều hài lòng với đối phương thì trao đổi số điện thoại để sau này tiện đường liên hệ đi thôi.” Diêu Tố lấy cùi chỏ khẽ huých vào người của Cố Duyên, sau đó đưa giấy và bút để cô viết số điện thoại của mình vào.
Cố Duyên hơi chần chờ một lúc rồi cũng viết số điện thoại của mình vào, Diệu Tố đẩy tờ giấy đến trước mặt của Hà Phi rồi cười nói: “Đây là số điện thoại của Duyên Duyên.”
Hà Phi lấy danh thiếp của mình ra rồi đưa cho Cố Duyên, Cố Duyên cũng ngoan ngoãn nhận lấy. Khi tay cô vừa chạm vào tấm danh thiếp đã bị một bàn tay ấm áp đè lại, lực của người kia rất mạnh, khiến cho cô vô cùng đau đớn.
Cô hơi sửng sốt, cô không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là ai, bởi vì chiếc nhẫn trên ngón áp út đã nói cho cô biết người đến làm loạn này là người nào rồi. Ánh mắt của cô nhìn lên khuôn mặt tức giận của anh, cho dù cô đã biết đó là ai nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh thì cô vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, sau đó nhanh chóng rời ánh mắt sang chỗ khác để trốn ánh mắt của anh.