Chồng Tôi Lòng Đen Tối

Chương 46


“Cứu tôi với–!” Cô kêu cứu trong hoảng loạn, rồi giơ tay về phía trước để bắt lấy một vật gì đó theo bản năng, và tình cờ lại bắt được dây thắt lưng của Mễ Nhiên. Ngay sau đó, cả hai người cùng nhau rơi xuống nước và cùng hét chói tai, một tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên.

“Chị ơi!” Ngự Tứ thấy Cố Duyên bị rơi xuống nước thì lập tức nhảy xuống theo mà không hề nghĩ ngợi, vì vậy mà bầu không khí ở bên bể bơi trở nên hỗn loạn.

Dòng nước lạnh như băng nhanh chóng bao phủ lên người Cố Duyên làm cho cô hoảng sợ, bởi vì không biết bơi nên cô chỉ có thể không ngừng giãy giụa trong nước. Đầu óc thì trở nên trống rỗng, còn nước trong bể bơi thì không ngừng tràn vào miệng và mũi của cô, cái cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết nhiều!

Mọi người ở trên bể bơi cũng trở nên cuống cuồng, ai cũng gào thét gọi cứu người nhưng không có ai dám nhảy xuống nước cả. Dù sao thì đây cũng là nước đã đóng băng, ai cũng sợ và không ai muốn cả người ướt như chuột lột cả.

Bể bơi này chỉ cao đến cổ của Cố Duyên, chỉ cần cô đứng thẳng là được, nhưng có lẽ là vì quá sợ hãi nên cô không ngừng giãy giụa, mà càng giãy giụa thì cô lại càng chìm xuống, khiến cho nước trong bể bơi không ngừng ộc vào trong miệng cô.

Lúc này dường như đã trải qua 100 năm rồi vậy, cuối cùng thì Cố Duyên cũng bắt được một chiếc ‘phao cứu mạng’, cô cũng không quan tâm đó là ai, mà cứ ôm chặt lấy đối phương không chịu buông tay.

“Chị ơi, chị không sao chứ, em đến để cứu chị lên đây.” Ngự Tứ ôm lấy cô rồi bơi về phía bờ.

Những người ở trên bờ cũng hợp sức để kéo hai người lên, chị Trần thì đi lấy mấy chiếc khăn tắm lớn ở trong tủ quần áo ra để choàng lên cho hai người rồi ân cần nói: “Cậu hai, mợ hai, hai người mau về phòng tắm nước nóng đi, mợ hai cũng không thể bị cảm được, dù sao em bé trong bụng vẫn còn rất nhỏ.”

Cố Duyên cũng biết bản thân mình không thể bị cảm vào lúc này, vì vậy cô để cho chị Trần dìu mình đứng dậy, vừa ho vừa đi về phía nhà chính. Khi cô mới đi được hai bước thì nghe thấy có cô gái thét chói tai: “A–! Máu! Nhiều máu quá–!”

Máu! Cố Duyên quay đầu lại thì thấy nước trong bể bơi đều từ từ chuyển sang màu đỏ, cuối cùng thì cả một bể bơi lớn đều biến thành màu đỏ.

Cô cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình, rồi quay sang nhìn Ngự Tứ, hai người đều không bị thương, ngoài việc bị lạnh và cảm thấy khó chịu bởi vì quần áo ướt sũng thì không có vấn đề gì cả, vậy đây là máu của ai! Nhiều như vậy! Đỏ như vậy!

“Mễ Nhiên! Mễ Nhiên còn chưa lên!” Dung Kim lúc này mới phản ứng lại, sau đó cô ta không ngừng đứng ở bên bể bơi kêu gào.

Đúng vậy, còn có Mễ Nhiên, cô nhớ lúc mình ngã xuống nước thì có kéo Mễ Nhiên cùng nhau rơi xuống nước. Đến bây giờ mà cô ta vẫn chưa đi lên sao? Lúc này cô quá hoảng sợ nên không có tâm trí đâu mà quan tâm đến việc Mễ Nhiên đã lên bờ hay chưa.

Nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến, sau đó mặc nguyên bộ quần áo đó mà nhảy xuống bể bơi để tìm kiếm, sau đó nhanh chóng mang Mễ Nhiên lên bờ.

Khi Mễ Nhiên được đưa lên thì xung quanh lập tức vang lên những tiếng hét chói tai, sau đó mọi người cũng nhanh chóng lùi về sau. Khi Cố Duyên vừa nhìn thấy Mễ Nhiên thì cũng bị dọa sợ, cả người cô trở nên cứng ngắc, đứng yên tại chỗ.

Mới lúc trước Mễ Nhiên còn đang rất khỏe mạnh, hơn nữa không ngừng châm biếm và cố ý đẩy cô ngã xuống bể bơi mà bây giờ đã nằm im trên nền xi măng, hai mắt trợn trừng, máu tươi thì đang không ngừng chảy ra từ cổ của cô, nhuộm đỏ mặt đất.

Một nửa của chiếc ly chân dài đang cắm ở vị trí động mạch chủ ở cổ cô ta, đây là chiếc ly rượu mà lúc nãy cô ta cầm trong tay.

Đây là lần đầu tiên Cố Duyên nhìn thấy kiểu chết tàn nhẫn như vậy. Khi cô nhìn Mễ Nhiên đến chết cũng không nhắm được mắt thì lập tức cảm thấy buồn nôn, giống như là có rất nhiều thứ trong bụng muốn trào ra bên ngoài vậy.

Vậy là cô ta chết rồi sao? Tại sao lại có thể như vậy? Sao lại như thế chứ?

“Mau gọi bác sĩ Chung đến!” Dung Kim gào lên, sau đó có người giúp việc nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ Chung.

Ông Ngự và bà hai vốn đang ở trong phòng nói chuyện, khi hai người bọn họ nghe thấy tin này thì cũng vội vàng chạy đến. Đợi đến lúc hai người nhìn thấy Mễ Nhiên nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng thì suýt chút nữa bị dọa ngất. Ông Ngự cố gắng đứng vững, sau đó lên tiếng hỏi: “Tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì!”

“Cha! Là cô ta, là cô ta lôi Mễ Nhiên ngã xuống bể bơi!” Dung Kim cũng bị dọa sợ, cô ta chỉ tay về phía Cố Duyên, vừa khóc vừa nói.

Ánh mắt tức giận của ông Ngự và bà hai lập túc hướng về phía Cố Duyên, thấy cô đang run lẩy bẩy thì có phần không tin.

Ngự Tứ lau khô nước ở trên mặt, rồi vội vàng nói đỡ cho Cố Duyên: “Mới không phải đâu, là Mễ Nhiên ra tay đẩy chị ngã xuống trước.”

“Tất cả mọi người đều nhìn thấy Cố Duyên lôi Mễ Nhiên xuống nước, rồi dùng chiếc ly cắt đứt động mạch chủ trên cổ của cô ấy!” Dung Kim tức giận trừng mắt nhìn Cố Duyên, kỳ thật cô ta cũng đang rất sợ hãi, nếu như cô ta không đổ thêm dầu vào lửa thì sao Mễ Nhiên lại muốn đẩy Cố Duyên ngã xuống nước để phá hoại bộ quần áo của cô ta? Và sao có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn này?

Ông Ngự trong giây lát cũng không phân biệt được thật giả, đúng lúc đó thì bác sĩ Chung chạy đến, khi ông ta thấy Mễ Nhiên cũng bị dọa sợ. Ly rượu kia được đâm rất sâu và cũng rất chuẩn, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết là không thể cứu được nữa rồi.

Khi bác sĩ Chung tuyên bố Mễ Nhiên đã chết thì hai chân của Cố Duyên cũng trở nên mềm nhũn, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất.

Mễ Nhiên đã chết, rõ ràng là lúc này cô ta còn rất khỏe mạnh!

Rốt cuộc ai là hung thủ giết chết cô ta? Đây là lỗi của ai? Là của cô sao? Nếu lúc nãy cô không kéo cô ta ngã xuống cùng thì Mễ Nhiên sẽ không ngã xuống bể bơi, và cũng sẽ không có những chuyện sau đó. Đều là lỗi của cô, là cô đã giết chết cô ta…

Cuối cùng thì trong đầu của Cố Duyên chỉ có sự hối hận vô bờ bến, thực sự rất hối hận…

Cố Duyên cảm thấy bản thân chưa ngủ đủ giấc thì đã bị ai đó lay tỉnh. Cô thấy choáng váng, cả người cũng nóng rực, khó chịu đến mức không cách nào mở mắt được. Xung quanh cô là tiếng khóc và tiếng mắng chửi, khiến cô càng cảm thấy khó chịu.

“Cô đứng dậy cho tôi! Đền mạng cho con gái tôi! Đứng dậy đi–!” Giọng nói khàn đặc của một người phụ nữ không ngừng vang lên bên tai của cô, cùng với tiếng kêu khóc chửi mắng của người đó thì cô cũng cảm thấy cánh tay của mình bị nắm đau, thân thể cũng vì thế mà lay động.

Cô rất muốn mở mắt ra xem đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà cho dù cô có cố gắng như thế nào thì mí mắt của cô cũng không nhúc nhích, giống như là bị dính chặt lại vậy. Cô muốn rút tay của mình ra nhưng cũng không thể như ý.

“Cô tỉnh dậy đi! Trả con gái lại cho tôi!” Giọng nói kia vẫn cứ vang lên bên tai cô.

Rốt cuộc đó là ai? Là ai đang nắm chặt lấy cánh tay của cô mà đòi con gái? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Cô nghĩ ra rồi, buổi tiệc hôm Trung thu, dòng nước lạnh lẽo trong bể bơi, cô và Mễ Nhiên cùng nhau rơi xuống nước, một nửa của ly thủy tinh đâm vào động mạch chủ trên cổ của Mễ Nhiên, làm cho máu của cô ta nhuộm đỏ bể bơi, nhuộm đỏ cả mặt đất, cuối cùng thì cô ta chết.

Nhưng người phụ nữ này là ai, tại sao lại muốn cô trả con gái cho bà ta? Rõ ràng đấy cũng không phải là lỗi của cô mà!

Sự đau đớn trên cánh tay bỗng nhiên biến mất, sau đó giọng nói của Ngự Tứ vang lên: “Bà đừng động vào chị nữa! Không phải là chị giết chết Mễ Nhiên! Là Mễ Nhiên đẩy chị xuống nước trước!”

“Đúng vậy, bà Đới, mong bà nén bi thương, sau khi cô Mễ Nhiên rơi xuống nước thì vô tình bị chiếc ly trong tay mình đâm vào động mạch chủ, nên cũng không thể trách Duyên Duyên được!” Ông Ngự cũng đứng ở một bên nhẹ giọng khuyên giải.

Lần này người chết không phải là chị Lưu hay là Trân Chu, mà là con gái rượu của phó thị trưởng thành phố Tương, nên không thể qua loa cho qua chuyện. Đắc tội với phó thị trưởng tuy không phải là con đường chết nhưng cũng sẽ vô cùng rắc rối.

Bà Đới vẫn cứ tiếp tục gào khóc, căn bản là không nghe lời khuyên của người khác: “Bác sĩ cũng nói là vết thương của Mễ Nhiên rất kỳ lạ, không phải là ngoài ý muốn! Nhất định không phải là ngoài ý muốn, nhất định là người phụ nữ độc ác này muốn giết chết nó!”

Bà Đới lại muốn nhào đến, may mà Ngự Tứ kịp thời đẩy ra. Bà Đới ngồi bệt xuống mặt đất, tiếng khóc như đứt từng khúc ruột vậy.

Cố Duyên cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì cô lập tức bị dọa sợ, bây giờ có rất nhiều người lạ đứng đứng xung quanh giường của cô, giống như đang chờ cô tỉnh lại vậy. Còn bà Đới đang ngồi ở mép giường, không ngừng khóc lóc nỉ non.

Khi thấy cô tỉnh lại thì mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, còn Ngự Tứ thì vui vẻ nắm lấy tay cô: “Chị ơi, chị tỉnh rồi sao? Chị bị sốt, lại còn ngủ rất lâu, chị ơi, em còn nghĩ là chị sẽ không tỉnh lại nữa.”

Ngự Tứ vừa nói vừa khóc thút thít, giống như một đứa bé bị dọa sợ vậy.

Bà Đới nghe thấy Cố Duyên tỉnh lại thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nhào lên mắng chửi: “Con khốn! Cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh, cô không phải là muốn giả chết sao? Cô giả vờ tiếp đi! Sao giờ lại không giả vờ nữa…!”

Bà ta suýt chút nữa là nhào lên người của Cố Duyên, nhưng may có ông Ngự và bà hai ngăn lại.

Bà hai vì muốn thể hiện sự quan tâm của mình dành cho Cố Duyên nên đành phải dối trá mà khuyên một câu: “Bà Đới, Duyên Duyên mới tỉnh, bệnh tình còn chưa ổn định. Tôi nghĩ chúng ta nên đi xuống tầng nói chuyện, dù gì chúng tôi cũng nhất định cho bà một câu trả lời thỏa đáng.”

Bà Đới cũng không muốn đi, ánh mắt hằn học của bà ta vẫn luôn hướng về phía Cố Duyên, hiển nhiên là muốn cô cho bà ta một câu tra lời.

Bà hai liếc mắt nhìn bà ta, sau đó đi đến bên giường của Cố Duyên rồi nhỏ giọng nói: “Duyên Duyên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mễ Nhiên lại bị cái ly ở trong tay mình đâm vào cổ họng? Việc này cũng quá kỳ lạ rồi.”

Ngự Tứ rót một cốc nước ấm cho Cố Duyên, cô uống một ngụm rồi bình tĩnh nhìn về phía bà Đới: “Là Mễ Nhiên cố ý đẩy tôi xuống nước, trong lúc cấp bách thì tôi bắt được dây thắt lưng của cô ta,kết quả là cả hai người đều rơi xuống nước. Tôi không biết bơi, may mà có Ngự Tứ cứu tôi lên, sau đó mọi người mới phát hiện ra Mễ Nhiên bị thương. Toàn bộ câu chuyện là như vậy, còn bà có tin hay không là tùy bà.”

Tuy cô kéo cô ta xuống nước nhưng đó không phải là cố ý, và Cố Duyên hiểu rất rõ điểm này.

“Đúng vậy, đúng vậy, Duyên Duyên cũng không biết bơi, thì sao có thể rảnh rỗi mà giết chết Mễ Nhiên?” Ông Ngự nói.

Bà Đới đương nhiên là không tin, vì vậy lên tiếng cãi lại: “Ai biết là cô giả vờ không biết bơi hay không? Vừa nãy bác sĩ cũng có nói, nếu như Mễ Nhiên tự đâm chính mình thì vết thương sẽ không sâu và chính xác như vậy, nên nhất định là cô làm!”

Nếu như người khác nhất định phải gán cho cô cái tội giết người thì cô cũng không biết phải làm gì. Cố Duyên từ từ nhắm mắt lại, không muốn để ý đến mọi thứ nữa.

Phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, hành động này của Cố Duyên đã chọc giận bà Đới, bà ta lại muốn bắt đầu khóc lóc òm sòm, ngay lúc này thì phó thị trưởng Đới, người vẫn luôn ngồi yên lặng trên ghế sofa và hút thuốc cũng nhúc nhích. Ông ta đứng lên, đi đến bên cạnh bà Đới, ôm lấy bả vai của bà ta và đau lòng nói: “Được rồi, cố gắng tiết kiệm sức lực đi, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho Mễ Nhiên, nếu con bé đã không sống được thì người hại nó cũng đừng mong được sống yên lành, đây là lời hứa của tôi với Mễ Nhiên, bà phải tin tôi.”

Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Cố Duyên mang theo một tia độc ác, và lạnh lẽo. Cố Duyên chỉ nghe mỗi lời này của ông ta đã cảm lo lắng, cô đắc tội với phó thị trưởng thì sau này có thể sống yên ổn sao? Nhất định là sẽ khốn khổ hơn trước đây nhiều.

“Nhưng mà tôi chỉ muốn Mễ Nhiên của tôi tỉnh lại thôi!” Bà Đới ngã vào trong lồng ngực của ông ta rồi lại bắt đầu khóc nức nở.

“Nó không tỉnh lại được nữa rồi, chúng ta phải nén bi thương.” Phó thị trưởng Đới vỗ vai của bà ta, sau đó dìu bà ta ra khỏi phòng ngủ.

Ông Ngự và bà hai đi theo phía sau của hai người bọn họ, không ngừng xin lỗi và đích thân đưa bọn họ ra khỏi cửa, khi nhìn thấy bóng xe của bọn họ rời khỏi cánh cổng lớn của nhà họ Ngự thì ông Ngự mới lắc đầu rồi thở dài.

Bà hai nhìn ông sau đó oán trách nói: “Ông, ông xem đi, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý việc Tư Nhi cưới Duyên Duyên rồi, nó mới vào nhà này có ba tháng mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hơn nữa còn chết bao nhiêu người.”

Ông Ngự lại thở dài một tiếng rồi nói: “Không phải là vì tôi thấy không có ai ở bên chăm sóc cho Ngự Tứ, mà con gái nhà giàu lại không chịu gả cho nó, nên mới chọn một cô gái bình thường như Cố Duyên sao.”

“Bình thường? Tôi thấy cô ta chả bình thường chút nào cả, ông không thấy là những người chết trong khoảng thời gian gần đây đều từng có xích mích với cô ta, sau đó cũng không có ai sống quá nửa ngày.” Bà hai thấy ông Ngự có vẻ không vui thì trở nên cẩn thận.

Ông Ngự thấy những lời này của bà ta không phải là không có lý, vì vậy ông liếc về phía bà ta rồi hỏi: “Chẳng lẽ bà cũng nghi ngờ Duyên Duyên đã giết người sao? Nhưng mà tôi thấy Duyên Duyên không phải là loại người độc ác như vậy, không thể nào là con bé được.”

Bà hai nghe vậy thì lập tức đổi giọng: “Tôi cũng không nói là do nó giết, nhưng mà những người kia đều chết sau khi nó vào cái nhà này, nên tôi thấy không thể để người phụ nữ này ở trong nhà được, bởi vì không biết sau này sẽ có thêm ai chết nữa, chẳng lẽ ông không lo lắng sao?”

Ông Ngự cảm thấy vô cùng phiền phức nên chỉ liếc nhìn ba ta một lát rồi phất tay rời khỏi.

Cố Duyên nằm nghỉ cả ngày cuối cùng thì không khó chịu như lúc đầu nữa, sau khi biết đứa bé không có chuyện gì thì cô bắt đầu xuống giường đi lại.

Trong suốt cả ngày hôm nay, Ngự Tứ vẫn luôn ở bên cạnh cô hỏi han chăm sóc, khi cô muốn uống nước thì rót nước cho cô, khi cô không nói gì thì ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, không nói một lời.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.