Ngay sau đó Cố Duyên còn nói: “Đứa bé là con của Ngự Tứ, sự thật các người không thừa nhận cũng phải thừa nhận, hy vọng về sau mọi người biết thân biết phận chút, tôi cũng không muốn sau khi sinh con, còn phải chỉ vào đám người lòng lang dạ sói nào đó rồi nói với nó đó là người xấu đâu.”
“Yeah! Tốt quá, em sắp làm cha rồi! Em sắp làm cha rồi!” Ngự Tứ nghe cô nói như vậy, vui đến hoa tay múa chân nói, như một đứa bé vui vẻ chạy quanh bên người cô, còn không ngừng đưa tay sờ bụng dưới phẳng phiu của cô.
Tránh gây thêm chuyện rắc rối, Cố Duyên sau khi chuyển bại thành thắng và nói một loạt câu ác ý liền quyết định nhanh chóng rời đi.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã kéo tay Ngự Tứ vội vã chạy lên tầng.
Dưới tầng, bà hai đã sớm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác máu trong người đều đang dồn lên đầu, nóng đến khó chịu. Sự giận dữ đối với Cố Duyên lập tức chuyển lên người Dung Kim, Dung Kim vừa tiếp xúc với ánh mắt của bà ta thì lập tức chột dạ, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nếu không phải Dung Kim bảo đảm đi bảo đảm lại đã cho Ngự Tứ dùng thuốc không thể sinh được rất đúng giờ và đúng liều lượng thì sao bà dám tin đứa con trong bụng Cố Duyên là của người đàn ông khác? Sao lại xảy ra chuyện mất mặt như hôm nay chứ?
Kết quả giám định như vậy, người không phục nhất là Dung Kim, sau khi đám người tản ra cô ta lao thẳng đến phòng ngủ của Cố Duyên, Cố Duyên đang ngồi trên ghế sofa thưởng thức trà, thấy cô ta tiến đến chỉ thản nhiên liếc mắt, ngay cả chào cũng chẳng buồn nói.
Cô càng bình tĩnh, Dung Kim lại càng thẹn quá thành giận, tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Dung Kim bước mấy bước đến trước mặt cô, dùng tư thế cao ngạo nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Duyên, cô chớ đắc ý quá sớm, đứa bé rốt cuộc có phải con của Ngự Tứ hay không trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ cô có thể mua chuộc được bác sĩ Chung làm giả kết quả, nhưng đợi đến khi đứa bé được sinh ra cô có giấu cũng không được, đến lúc đó cô vẫn sẽ phải chết!”
Dung Kim vẫn luôn tin đứa bé đó không phải của Ngự Tứ, bởi vì cô ta chưa bao giờ quên bỏ thuốc vào trà của Ngự Tứ, cũng từng nhìn tận mắt thấy Ngự Tứ uống nó.
“Nếu chị đã cho là tôi nhất định phải chết vậy hãy chờ đến khi đứa bé được sinh ra hãy làm loạn đi, bây giờ vội làm gì chứ?”
“Ha, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, gia pháp nhà họ Ngự không phải thứ một cái cô gái yếu đuối như cô có thể chịu được, đến lúc đó đừng cầu xin tôi cứu cô là được.”
“Yên tâm đi, tôi chưa chắc cần làm vậy.” Cố Duyên đứng lên, đi tới phía ban công.
Nhìn bóng lưng nhỏ dài thẳng tắp của cô, Dung Kim tuy là một bụng tức giận, nhưng lúc này lại không thể làm gì cô, chỉ đành cắn môi hung hăng ghìm lửa giận xuống.
Mãi đến khi cô ta rời khỏi phòng ngủ, Cố Duyên mới xoay người trở vào phòng, thực ra những lời Dung Kim vừa nói cũng khiến cô sợ, Dung Kim nói không sai, hiện tại cô có thể lừa gạt được trong chốc lát, cũng không thể lừa gạt được đến khi đứa bé sinh ra.
Đến lúc đứa bé ra đời, chắc chắn Dung Kim sẽ khiến ông Ngự đưa hai mẹ con họ đi giám định cha con, đến lúc đó cũng vẫn phải chết!
Đứa bé này, cô còn có thể sinh ra sao…
“Bác sĩ Chung, cám ơn ông.” Lúc Cố Duyên chân thành nói ra câu này, bác sĩ Chung đang sắp xếp lại dụng cụ ở phòng y tế, ông vẫn như trước không nói không cười, chỉ gật đầu cho phải phép: “Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm.”
Phải làm? Cố Duyên nghi ngờ.
Cô và bác sĩ Chung không quen không biết, bình thường cũng không thấy ông quan tâm Ngự Tứ, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến ông ấy phải làm như vậy?
“Vì sao?”
“Vì sao?” Lần này đến phiên bác sĩ Chung không hiểu, cuối cùng cũng ngừng việc lại ngẩng đầu lên, đánh giá cô: “Đây là mệnh lệnh của ông bà chủ, tôi cũng chỉ xét nghiệm cho cô và đứa bé theo lệnh mà thôi, mợ hai, có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi không?”