“Em chỉ lo anh sẽ trúng kế của các cô ấy.”
“Yên tâm đi, nhóm máu của Thuyên Thuyên và anh đều là RH-, điều này đã đủ để chứng minh hết thảy.” Ngự Tứ nói.
Nhom máu RH- vốn đã là một nhóm máu vô cùng hiếm, trong mười ngàn người cũng khó có thể tìm được hai người có nhóm máu giống nhau. Thuyên Thuyên trùng hợp di truyền nhóm máu của anh, anh căn bản không cần phải nghi ngờ suy đoán.
Ngày hôm sau, Ngự Tứ sớm đã đi làm, Thuyên Thuyên cũng bị lâm thời đưa vào nhà trẻ, sau khi Ngọc Ngân đi ra khỏi nhà trẻ cũng không trở về nhà, mà là đến một quán cà phê kín đáo.
Sau khi cô đi vào quán cà phê, trực tiếp đi vào phòng sâu nhất bên trong gõ cửa, sau khi được đồng ý thì đẩy cửa bước vào.
Trong quán cà phê có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, khi Ngọc Ngân đi vào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào sau lưng cô.
“Nhìn gì? Chỉ có một mình tôi.” Ngọc Ngân ngồi xuống trên ghế sofa đối diện người đàn ông.
Người đàn ông tỏ ra rất thất vọng, rút lại tầm mắt.
“Tiết Uy.” Ngọc Ngân dùng tay lung lay trước mặt hắn, quan sát hắn, hỏi: “Anh đến đây lâu chưa?”
“Cũng lâu rồi.” Tiết Uy rót ly cà phê cho cô.
“Thật có lỗi, hồi nãy phải đưa đưa Thuyên Thuyên đi nhà trẻ, thằng bé cứ đòi tôi phải ở lại với nó.”
Tiết Uy liếc nhìn cô: “Cô dự định ở lại đây lâu sao?”
“Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ dẫn Thuyên Thuyên về thành phố Tương.” Ngọc Ngân cười một tiếng: “Nơi đó mới là nhà của tôi.”
“Đã không có ý định ở lâu, tại sao phải cho Thuyên Thuyên đi nhà trẻ?”
“Thằng bé rất nghịch ngợm, nên để các thầy cô dạy dỗ nó.” Khi nói đến Thuyên Thuyên, trên mặt Ngọc Ngân hiện rõ dịu dàng.
Thuyên Thuyên là báu vật quý giá nhất trong lòng cô.
Tiết Uy uống một ngụm cà phê, hỏi: “Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì không?”
“A, anh chờ chút.” Ngọc Ngân lấy một phong thư dày cộm ra từ trong túi xách, đẩy đến trước mặt hắn, nói: “Đây là tóc của Ngự Tứ và đứa bé gái kia, anh giúp tôi mang đi giám định xem có phải là có quan hệ huyết thống hay không.”
Tiết Uy cầm lấy phong thư, lật xem từ trên xuống dưới một lần, cười cười nói: “Cô chắc chắn đây là tóc của đứa bé đó sao?”
“Đương nhiên, tối hôm qua tôi tự mình bứt ra từ đầu nó, sẽ không sai.”
“Rồi, sau khi có kết quả tôi sẽ cho cô biết.”
“Cảm ơn.”
“Có chuyện gì nữa?”
“Còn…” Ngọc Ngân lại lấy một tấm ảnh ra từ trong túi, đưa đến trước mặt hắn: “Xử lý người phụ nữ này cho tôi.”
Tiết Uy cầm lấy ảnh chụp quan sát, thấy khuôn mặt và dáng người nóng bỏng của cô gái kia thì hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, hắn không hỏi nhiều, cất cả phong thư và tấm ảnh vào cùng một chỗ.
“Làm bí mật vào.” Ngọc Ngân nhắc nhở hắn.
Tiết Uy đùa cợt cười một tiếng: “Đã lo lắng như thế, tại sao vẫn tiếp tục thực hiện tội ác không ngừng? Cô biết mà, đi đêm nhiều, sớm muộn có ngày gặp ma.”
“Nhưng nếu tôi không làm như vậy, Ngự Tứ sớm muộn sẽ bị đám đàn bà này cướp đi.” Ngọc Ngân bất đắc dĩ thở dài, cô cũng không muốn làm như vậy, nếu như không phải lo lắng người yêu bị cướp đi, ai sẽ đồng ý thực hiện chuyện nguy hiểm này chứ?
“Cô thực sự là… cực đoan, yêu đương kiểu này thì còn ý nghĩa gì chứ?” Tiết Uy trợn mắt há mồm.
“Cái này không cần anh quan tâm, anh cứ làm chuyện của anh rồi nhận tiền công là được.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không quan tâm.” Tiết Uy nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng tôi rất tò mò, tại sao từ trước đến nay cô không ra tay với Cố Duyên, theo lý thuyết mà nói thì cô ta mới là uy hiếp lớn nhất.”
Từ trước đến nay, hắn rất tò mò chuyện này, chỉ là vẫn không hỏi ra thôi. Lúc trước Cố Duyên rời đi thì thôi, bây giờ trở về rồi, mà vẫn sống ngay dưới mắt Ngự Tứ.
Dù hắn thay Ngọc Ngân làm hết thảy, cũng rất thân thiết với cô, nhưng cũng không biết một thân phận khác của Ngự Tứ.
Ngọc Ngân cũng thực sự yêu Ngự Tứ, cũng không muốn anh gặp nguy hiểm nên đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết thân phận thực sự của anh.
Ngọc Ngân lạnh lùng cười một tiếng: “Anh sai, Cố Duyên là người tôi yên tâm nhất, mà nói đến cùng thì cô ta từng cứu tôi một mạng, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, tôi đồng ý giữ lại cái mạng cho cô ta. Nếu ngày nào đó cô ta không ngoan, tôi đương nhiên sẽ báo với người khác giết cô ta thay tôi.”
Tiết Uy nghe cô kiểu nói này, lập tức như vừa mới phát hiện chuyện rất mới mẻ, quan sát cô, đùa cợt nói: “Ai da, không ngờ cô cùng có lòng biết ơn đó, không ngờ luôn!”
“Anh có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mới lạ thôi.” Tiết Uy nói xong, đứng lên khỏi ghế sofa: “Nếu như không có việc gì, tôi đi trước.”
“Anh đi đi.”
“Gặp lại sau.” Tiết Uy đi vài bước, quay đầu nói với cô: “Đừng quên chuyện cô đã đồng ý với tôi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không quên.”
“Vậy tôi an tâm.”
Phó Huệ luôn luôn làm hết trách nhiệm của mình mà hôm nay cũng về sớm, điều này khiến Cố Duyên không khỏi suy nghị lệch sang hướng vì anh bán công ty đi rồi nên mới bắt đầu lười biếng.
Vừa đến giờ tan làm, Cố Duyên cũng ngay lập tức cà thẻ ra về.
Tô Lý Lý còn việc chưa làm xong, khinh bỉ cô một chút: “Cậu chạy cũng nhanh ghê, sớm hơn bình thường đến nửa tiếng.”
Cố Duyên chỉ nghĩ Ngọc Ngân nói thế thôi, không ngờ cô ta thực sự không sa thải Giang Ngọc và Lý Lý, hoàn toàn không nằm trong dự kiến của tất cả mọi người.
Nhưng hành vi và ý nghĩ của Ngọc Ngân từ trước đên nay luôn khó nắm bắt, nghĩ tới những thứ này, Cố Duyên không còn suy nghĩ về nguyên nhân nữa.
“Công việc của tớ đều hoàn thành rồi, lại nói sếp Phó cũng về rồi, tớ ở lại đây làm gì?” Cố Duyên đi đến trước mặt cô: “Còn có chuyện gì chưa làm xong? Tớ giúp cậu.”
“Giúp tớ đóng đống này thành sách đi.” Tô Lý Lý giao cho cô một chồng tư liệu, liếc cô một cái: “Sếp Phó phải đi bệnh viện chăm sóc mẹ đang bệnh, sao mà giống cậu được?”
“Cậu nói gì?” Cố Duyên liền giật mình, nghi ngờ hỏi thăm: “Mẹ của sếp Phó bệnh hả? Chuyện khi nào? Sao tớ chưa nghe nói qua?”
Đi làm lâu như vậy, mỗi ngày nhìn thấy Phó Huệ như không có việc gì hết, mà từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cho cô biết.
Lý Lý nói: “Bệnh của mẹ sếp Phó cho tới bây giờ cũng không khá hơn được, cũng không hết được, nghe nói tiền thuốc men mỗi ngày phải tính bằng đơn vị triệu, nếu không cậu nghĩ tại sao sếp Phó lại muốn bán công ty với giá tốt chứ?
“Bệnh gì mà đắt như vậy?”
“Nghe sếp Phó nói qua, tên cũng rất mới lạ, quên mất rồi.” Tô Lý Lý vừa tính toán số liệu trên máy tính vừa chậc chậc tán thưởng: “Nhắc tới chuyện này, bệnh của mẹ sếp Phó thật đúng là tốn tiền, một tháng phải trả hơn tỷ, sếp Phó cũng hiếu thảo ghê.”
“Thực sự rất hiếu thảo.” Cố Duyên tán thưởng.
Sau khi nghe thấy Lý Lý nói như vậy, hình tượng của Phó Huệ trong lòng Cố Duyên trong nháy mắt cao lớn hơn rất nhiều. Ích kỷ hoặc vô sỉ trong mắt cô trước đó đều tan rã trong thời khắc này.
Vì chữa bệnh cho mẹ, cho dù là ích kỷ, cũng khiến người khác kính nể.
“Sao? Rốt cuộc cũng cảm thấy sếp Phó cũng là người đàn ông có sức quyến rũ sao?” Tô Lý Lý quay đầu liếc cô một chút, cười cười nói.
“Trước kia tớ cũng đâu có nói anh ta không có sức quyến rũ đâu?”
“Vậy sao cậu lại không thích người ta?”
“Đây là hai chuyện khác nhau mà?”
“Ờ.” Tô Lý Lý bắt đầu tắt máy tính, sắp xếp lại bàn làm việc, sau đó lấy túi xách nói với cô: “Đến công ty đã lâu như vậy, lẽ ra nên đến thăm bà ấy từ sớm, tớ đứa cậu đi.”
“Không được, bây giờ là là buổi chiều.” Cố Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, theo cô biết, không thể thăm người bệnh vào buổi chiều.
“A, hình như là vậy, nói sớm một thì tớ không tắt máy tính rồi.”
“Cậu có thể tan làm sớm một chút mà, cậu xem, Giang Ngọc đã đợi không kịp rồi.” Cố Duyên dùng ngón tay chỉ vào văn phòng của Giang Ngọc.
Tô Lý Lý tức giận nói: “Anh ta á hả, một câu sa thải thôi cũng đã sợ đến mức run chân, thực sự không muốn gặp lại anh ta chút nào.”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Không ra hồn.” Tô Lý Lý vừa bước ra khỏi cổng công ty với Cố Duyên, vừa nhấn điện thoại, sau khi vào thang máy thì đưa điện thoại di động đến trước mặt Cố Duyên: “Duyên Duyên, cậu nhìn, người này là cô gái gọi Sa Sa kia đúng không?”
Trên điện thoại di động của cô chính là trang tin tức, mà người phụ nữ trên trang tin tức đó chính là Sa Sa sau khi trang điểm đậm, Cố Duyên kéo trang lên, sau khi nhìn thấy tiêu đề tin tức thì ngay lập tức hoảng hốt.
Con gái nhà giàu gặp tai nạn bỏ mình?
Cố Duyên nhanh chóng kéo xuống dưới, qua loa xem hết toàn bộ bài báo một lần, tin tức nói là cô Sa Sa say rượu điều khiển xe chạy quá tốc độ, cuối cùng đụng vào một cây to ven đường, chết.
Rõ ràng khuya ngày hôm trước lúc nhìn thấy cô ta vẫn còn rất khỏe mạnh hoạt bát, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà thôi, đã bất hạnh bỏ mạng, Cố Duyên chỉ cảm thấy đáy lóng lạnh lẽo.
Cô lại nhìn thoáng qua tin tức một lần, phát hiện nơi xảy ra tai nạn của Sa Sa tương đối vắng vẻ, cũng không có camera giám sát.
Trong lòng dâng lên cảm giác không tốt, lúc này, tràn vào trong đầu cô đều là nếu như là Ngọc Ngân, cái chết của Sa Sa có liên quan đến cô ta sao? Cô nhớ tới cảnh tượng khuya ngày hôm trước tại khách sạn Tình Duyên, Sa Sa ác ý hãm hại Ngọc Ngân, Ngọc Ngân nhất định sẽ thù!
Nếu thật là Ngọc Ngân làm… Cố Duyên trợn mắt há mồm, không dám tiếp tục nghĩ.
“Cậu nói xem, sao sinh mệnh lại yếu ớt như vậy chứ? Mặc dù tớ rất chán ghét cô ta, nhưng thấy cô ta chết thảm như vậy vẫn cảm thấy đáng thương!” Lý Lý cảm thán.
“Kẻ có tiền thì thích xe thể thao, uống rượu, đi chơi đêm, kết quả chơi tới mất cái mạng của mình luôn, ngẫm lại cũng thật là ác.” Lý Lý vẫn nói ra quan điểm của mình.
Dù Cố Duyên cũng đồng tình Sa Sa, nhưng cô không có cách nào khẳng định chính Ngọc Ngân đã hại chết cô ấy, cô không nói tiếng nào, trong lòng đè nén khó chịu đến cực điểm.
Ban đêm, Ngọc Ngân gọi điện thoại cho Tiết Uy, khen hắn làm tốt lắm.
Tiết Uy rất đắc ý nói: “Loại chuyện như giết người đối với tôi mà nói, quả thực không đáng là gì.”
“Ừ, biết anh lợi hại rồi.” Ngọc Ngân không kiên nhẫn giội nước lạnh, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: “Anh làm thế nào vậy? Có chắc là an toàn không?”
“Cứ yên tâm 100% đi, tuyệt đối an toàn.” Tiết Uy đắc ý cười nói: “Chẳng qua tôi chỉ lén lút bỏ chút thuốc vào trong ly của cô ta mà thôi, lúc cô ta đi ra khỏi quán bar thì đe dọa có người muốn giết cô ta, sau đó chính cô ta tự lái xe hơi chạy trốn, sau đó nữa thì thành say rượu chạy quá tốc độ, hoàn hảo không?”
“Anh điên rồi? Sao lại nói anh đang đuổi giết cô ta chứ!” Ngọc Ngân chán nản.
“Nói với người chết thì sợ cái gì?”
“Nếu cô ta không chết thì sao?”
“Tôi làm việc không có nếu như.” Tiết Uy tỏ vẻ đầy tự tin.
“Tôi sớm muộn gì cũng bị anh hù chết!” Ngọc Ngân tức giận ném ra câu này, muốn tắt điện thoại, Tiết Uy đột nhiên hỏi: “Thuyên Thuyên ngủ rồi à?”
“Chưa, đang quấn lấy cha nó đòi xem phim hoạt hình.”
“Ai da, thật đúng là cha con tình cảm sâu đậm.” Tiết Uy cười cười.
Nói tới cha con tình cảm sâu đậm, Ngọc Ngân đột nhiên nghĩ đến Hạnh Hạnh, hỏi: “Có kết quả giám định ADN chưa?”
“Chưa, ngày mai mới có.”
“Vậy ngày mai tôi lại gọi cho anh.”
Tiết Uy sợ cô lại muốn tắt điện thoại, lập tức hỏi một câu: “Ngọc Ngân, ngoại trừ những chuyện này, cô không có gì khác muốn nói với tôi sao?”
Ngọc Ngân không nghĩ gì hết: “Không có.”
“Thực sự là rất máu lạnh.” Tiết Uy đùa cợt cười một tiếng.
“Tiết Uy, anh muốn nói gì?” Ngọc Ngân vừa hỏi xong, Tiết Uy còn chưa kịp phản ứng, lập tức lại thêm một câu: “Nhưng tôi hy vọng anh đừng nói gì hết.”
“Cô cũng đã nói như vậy, tôi còn có thể nói gì?” Tiết Uy ép xuống lời muốn nói trong lòng, nhẹ nhàng hít vào, cuối cùng nói ra một câu: “Thật là một người phụ nữ vô tình.”
“Vậy cứ như vậy đi, không nói nhiều.” Ngọc Ngân từ trước đến nay luôn không thèm để ý Tiết Uy đánh giá mình như thế nào, sau khi nói xong câu này thì không ngần ngại cúp điện thoại.
Buổi sáng, Cố Duyên đi xe của Tô Lý Lý đến công ty, khi đang chờ thang máy thì trùng hợp gặp Phó Huệ, Phó Huệ trông khá tiều tụy, chắc là do tối hôm qua thức khuya mà ra.
Cố Duyên lễ phép lên tiếng chào hỏi với anh, chủ động lùi sang một bên.
Tô Lý Lý cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nhìn kìa, người đàn ông này làm người ta đau lòng biết bao.”