Khi Ngự Tứ vào phòng của Ngọc Ngân, cô đã không còn khóc nữa, khóe mắt ửng đỏ ngồi trên sofa.
Ngự Tứ đi đến ngồi đối diện với Ngọc Ngân, im lặng, nhất thời không biết nên nói gì an ủi cô mới thích hợp. Ngọc Ngân liếc nhìn anh cười nhạt:
“Anh đang làm gì vậy? Sợ tôi nhảy lầu sao? Yên tâm đi, lúc nhỏ cuộc sống đau khổ như vậy cũng trải qua rồi, giờ trưởng thành rồi, còn có gì chưa trải qua đâu?”
Cô ta dừng một chút, nói:
“Anh có biết lúc nhỏ tôi đã trải qua thế nào không? Mẹ tôi dẫn theo tôi tái hôn, người cha kế ngày nào cũng đánh mắng tôi, nhưng lại vô cùng cưng chiều đứa con của ông ta. Hai đứa bé đó kiêu căng ngang ngược, vô cùng độc ác, mỗi lần cha dượng tôi đánh tôi chúng đều đứng cạnh đổ thêm dầu vào lửa, chỉ lo cha dượng không đánh chết tôi. Năm mười tuổi có một lần, con gái của ông ta chửi tôi là đồ con hoang, tôi tức giận đẩy cô ta từ tầng bảy xuống, cô ta ngã chết.”
Ngọc Ngân nghe thấy tiếng hít thở của Ngự Tứ, liếc nhìn anh:
“Không phải anh từng nói, người đáng chết nên chết sao?”
“Ngọc Ngân…”
Ngọc Ngân cắt đứt lời anh, tiếp tục nói:
“Sau đó cha dượng tôi đánh tôi thừa sống thiếu chết, sau đó có một người hàng xóm đến ngăn ông ta lại, nói với ông ta tôi khá giống với con gái của một người nhà giàu, mà vừa hay người giàu có kia đang tìm một người con gái như vậy. Cha dượng tôi liền bán tôi cho nhà họ Phong, cầm một khoản tiền lớn chuyển đi nơi khác. Trong ấn tượng của tôi, một đứa bé bị bán đi đều rất bi thảm, có thế nào cũng không ngờ nhà họ Phong lại là gia đình giàu có như vậy, càng không ngờ người nhà họ Phong lại đối xử với tôi tốt như vậy.”
“Vậy nên, em phải sống thật tốt, đừng phụ lòng cưng chiều thương yêu của họ đối với em.”
Ngự Tứ dịu dàng nói.
Ngọc Ngân lại đột nhiên cười nhạt:
“Ngự Tứ, anh nhầm rồi, từ khi bắt đầu, họ đã xem tôi là thế thân của Phong Thanh, cưng chiều tôi, thương yêu tôi, mang tôi về nhà cũng là để có thể chữa khỏi bệnh cho bà Phong. Anh tưởng rằng bao năm qua tôi sống rất hạnh phúc, rất thoải mái sao? Để có thể khiến cho bọn họ vui vẻ, giữ chắc vị trí cô chủ nhà họ Phong, tôi ép buộc bản thân mình thay đổi thói quen sống, tính cách và sở thích của mình, thậm chí còn lén phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài, chính là để giống cô ta thêm một chút.”
Ngự Tứ cười khổ trong lòng, chẳng trách lúc trước khi nhìn thấy Ngọc Ngân ở nhà họ Phong, anh lại không chút nghi ngờ thân phận của cô ta!
Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Ngân khi anh đến dự tiệc mà Phong Hách tổ chức cho Ngọc Ngân, Ngọc Ngân vui vẻ nhào về phía anh, ôm lấy anh gọi anh Phong Tùy, rất giống với Phong Thanh năm đó. Sau đó, không chút thấp thỏm nhớ mong, chuyện đương nhiên đó là… hai người yêu nhau.
“Thực ra tôi biết, người anh thích là Phong Thanh, nhưng tôi không quan tâm, tôi tin rằng cả đời này sẽ diễn tròn vai diễn Phong Thanh này. Khi tôi có được tất cả, nhưng… cô ta lại trở về. Cô ta cứu tôi, cho tôi hy vọng, nhưng lại cướp đi mọi thứ của tôi, bao gồm cả tình yêu tôi không buông bỏ được, anh nói xem tôi nên cảm ơn cô ta hay nên hận cô ta đây?”
Ngọc Ngân nhìn anh, đáy mắt hiện lên sự đau khổ tột cùng.
Ngự Tứ cụp mắt, một lúc sau mới nói:
“Duyên Duyên là người lương thiện, cô ấy không muốn tổn thương em, lúc đầu lấy anh cũng không phải là chủ ý của cô ấy, hy vọng em đừng hận, đừng oán cô ấy.”
“Vậy tôi nên hận ai? Hận anh bạc tình phụ lòng tôi sao?”
“Anh rất thông cảm với cảnh ngộ của em, cũng rất đau lòng cho em, hy vọng em có thể sống tốt, nhưng những thứ này không phải là yêu, anh và Duyên Duyên sẽ không chia tay.”
Ngọc Ngân kích động hét lên:
“Là vì cô ta là con gái ruột là Phong Hách sao? Là vì xuất thân của cô cao quý hơn tôi sao, cô ta lương thiện hơn tôi, cô ta…”
Ngự Tứ nhìn cô ta chằm chằm, lắc đầu:
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Không có lý do, chỉ là yêu cô ấy, bất giác yêu cô ấy.”
Ngọc Ngân hít sâu một hơi, quay mặt sang chỗ khác:
“Anh đi đi, quay về bên người anh yêu đi.”
“Chỉ cần em bằng lòng, sẽ có một ngày em sẽ gặp được người tốt hơn anh, một người toàn tâm toàn ý sống vì em.”
Ngự Tứ đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ của cô.
Cố Duyên ngồi trong phòng ngủ nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy bước chân của Ngự Tứ thì lập tức đứng dậy, Ngự Tứ đi vào, bộ dáng không biết làm thế nào.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Duyên, thuận thế kéo cô ngồi lên ghế, không nói lời nào.
Cố Duyên rót nước cho anh, cẩn thận hỏi:
“Ngọc Ngân sao rồi?”
Thực ra khi nhìn thấy vẻ mặt của Ngự Tứ, cô đã có thể đoán được Ngọc Ngân nhất định không ổn lắm, trong lòng cô lại càng thắt chặt lại.
Ngự Tứ cầm tay cô, nhẹ nhàng nói:
“Cho cô ấy thêm chút thời gian, sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Cố Duyên gật đầu, chỉ có thể đợi xem sao.
Ngự Tứ bất đắc dĩ cười, lắc đầu:
“Đây chính là chỗ khác nhau giữa em và Ngọc Ngân, cô ấy không thích mình chịu ấm ức để toại nguyện cho người khác. Ấm ức cầu toàn… không phải là phẩm chất tốt, đặc biệt là trong tình cảm, nhớ rõ chưa?”
Cố Duyên gật đầu, cô biết Ngự Tứ đang nói đến chuyện bỏ đi ngày hôm nay của cô.
“Ngọc Ngân nhất định sẽ rất đau lòng.”
Trong lòng Cố Duyên dâng lên sự đồng cảm, cảm giác mất đi người mình yêu, cô đã trải qua không chỉ một lần, cũng rất hiểu nỗi đau này.
Ngự Tứ cười cười:
“Đây chính là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay anh không dám rời khỏi cô ấy.”
“Em hiểu.”
Cố Duyên nhìn anh, khuôn mặt nghiêm túc.
Biết là tốt, hiểu được là tốt rồi, Ngự Tứ nhìn thẳng vào mắt cô, yên lòng.
Rạng sáng hôm sau, Cố Duyên đang làm bữa sáng cùng chị Trần ở dưới tầng, Lăng Tiêm Hà và Phong Hách xuống tầng, Ngự Tứ cũng đi xuống, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Ngân đâu.
Lăng Tiêm Hà nhìn xung quanh, hỏi chị Trần:
“Ngọc Ngân đâu? Vẫn chưa dậy sao?”
“Vẫn chưa.”
Chị Trần đáp.
Lăng Tiêm Hà suy nghĩ một hồi, nói với Ngự Tứ:
“Ngự Tứ, con lên xem Ngọc Ngân, thuận tiện gọi nó xuống ăn sáng.”
Ngự Tứ gật đầu, vừa muốn lên tầng, bóng dáng của Ngọc Ngân đã xuất hiện, cô ta đứng trên tầng hai, gương mặt mang theo ý cười, một chút dấu hiệu tức giận cùng hiu quạnh cũng không có.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, im lặng nhìn chằm chằm vào Ngọc Ngân, đợi hành động cùng lời nói tiếp theo khi cô ta đi xuống. Trong tưởng tượng của mọi người, chắc hẳn cô sẽ giận dữ, đau lòng, cực đoan… giống như hôm qua.
“Ngọc Ngân…”
Lăng Tiêm Hà cẩn thận mở miệng gọi.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành.”
Ngọc Ngân chào, lập tức liếc nhìn mọi người:
“Cả nhà buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Lăng Tiêm Hà bước lên đón, kéo cô quan tâm hỏi:
“Con không sao chứ?”
Ngọc Ngân lắc đầu, cùng cô đi xuống tầng, mỉm cười đứng trước mặt mọi người:
“Con không sao rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi, Ngự Tứ nói đúng, tình yêu không thể cưỡng cầu, con lựa chọn từ bỏ, còn có…”
Cô áy náy nhìn Phong Hách và Lăng Tiêm Hà, nói:
“Cha, mẹ, hôm qua con quá kích động, nói những lời không nên nói, con xin lỗi.”
Lăng Tiêm Hà vô cùng vui vẻ, kéo tay cô gật đầu:
“Không sao, cha mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con có thể vui vẻ, cha mẹ cũng vui rồi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Ngọc Ngân nói xong lại đi đến trước mặt Cố Duyên:
“Tình Nhi, là tôi cô cứu tôi khỏi tầng hầm, cảm ơn cô, chúc cô và Ngự Tứ hạnh phúc.”
Cố Duyên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Ngân, trong lòng có cảm giác không sao thích ứng được, Ngọc Ngân như vậy quá xa lạ, trái ngược với lời đồn.
“Sao vậy? Cô đang giận tôi sao?”
Ngọc Ngân nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi cô.
Cố Duyên vội vàng lắc đầu:
“Không, không có.”
“Nếu không sao, chúng ta mau chóng ăn sáng đi.”
Phong Hách cười gọi mọi người cùng vào phòng ăn, ngồi xuống:
“Gia đình hòa thuận, mọi chuyện đều vui vẻ, hy vọng Ngọc Ngân và Thanh Nhi có thể sống chung với nhau giống như chị em ruột.”
“Cha, con biết rồi.”
Ngọc Ngân ngoan ngoãn đồng ý, Cố Duyên cũng gật đầu theo.
Sự hòa thuận bao quanh bàn ăn, Lăng Tiêm Hà không ngừng gắp thức ăn cho Cố Duyên và Ngọc Ngân, Cố Duyên không có khẩu vị, tùy ý ăn vài miếng thì để bát đũa xuống chuẩn bị rời chỗ.
Ngự Tứ đột nhiên nói với Phong Hách và Lăng Tiêm Hà:
“Cha mẹ, nếu Ngọc Ngân đã không sao rồi, con và Duyên Duyên cũng nên chuyển đi.”
“Ồ… Định chuyển đi đâu?”
Phong Hách hỏi.
Tuy ông rất muốn Cố Duyên và Ngự Tứ tiếp tục ở lại nhà họ Phong, nhưng còn có Ngọc Ngân, hơn nữa tình cảm của Ngọc Ngân đối với Ngự Tứ sâu đậm như vậy, ở cùng một chỗ quả thực không thích hợp, ông chỉ đành để hai người họ chuyển đi.
Ngự Tứ kéo tay Cố Duyên, cười nói:
“Hình như em vẫn chưa nói cho anh biết em muốn ở đâu.”
Cố Duyên hơi ngớ ra, tối qua quả thực Ngự Tứ có hỏi cô muốn ở biệt thự Hải Sơn hay biệt thự Nguy Hùng, nhưng cô vẫn chưa trả lời anh. Lúc này đột nhiên hỏi, cô nhất thời lúng túng.
Kỳ thực chỉ cần ở cùng Ngự Tứ, ở đâu cũng được, cô lắc đầu:
“Em không sao, ở đâu cũng vậy.”
Phong Hách cười nói:
“Vậy thì ở biệt thự Nguy Hùng đi, cách nơi này khá gần, sau này có thời gian rảnh thì về ăn cơm, trò chuyện với mẹ con và Ngọc Ngân.”
Lăng Tiêm Hà nói:
“Nhưng hình như giao thông ở Ngọc Hồ không được thuận tiện, bầu không khí cũng không tốt, nhưng dù sao cũng gần nội thành.”
“Giao thông không phải là vấn đề, thêm một hai tài xế là được rồi.”
Cố Duyên đưa ra kết luận:
“Vậy biệt thự Nguy Hùng đi, cha nói đúng, gần nhà.”
“Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Ngự Tứ buông tay cô ra, tiếp tục ăn sáng.
Nghe mọi người bàn bạc nhà ở, trong lòng Ngọc Ngân vô cùng khó chịu, đó là nhà mới của Ngự Tứ và Cố Duyên, nhưng cô ta chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Duyên và Ngự Tứ đi rồi, Lăng Tiêm Hà nói với Ngọc Ngân:
“Ngọc Ngân, hôm nay có bận gì không? Không bận thì đi uống trà với mẹ.”
Ngọc Ngân không chút nghĩ ngợi từ chối:
“Mẹ, hôm nay con không muốn ra ngoài.”
Uống trà cùng với một bà già thì có gì thú vị? Cô ta biết Lăng Tiêm Hà muốn mượn cơ hội này giới thiệu bạn trai cho cô ta, nhưng với cô ta mà nói có người đàn ông nào có thể hoàn mỹ, giàu có như Ngự Tứ được, cô ta không muốn!
Ngọc Ngân nói xong, mỉm cười nhìn hai người rồi xoay người ra khỏi phòng ăn.
Lăng Tiêm Hà bị cô ta từ chối thì không nói được câu nào, Phong Hách vỗ lên tay bà, ý bảo bà đừng vội, cứ từ từ.
Hôm Ngự Tứ và Cố Duyên chuyển đến biệt thự Nguy Hùng, Phong Hách, Lăng Tiêm Hà và Ngọc Ngân cùng đưa hai người họ qua đó.
Mặc dù biệt thự Nguy Hùng gần nội thành, nhưng trang trí lộng lẫy, diện tích rộng, cũng rất ổn.
Đứng ở cửa chính, Cố Duyên ngước nhìn căn nhà đồ sộ trước mắt, trong lòng có chút cảm động: Đây là nhà mới của cô và Ngự Tứ, là nơi bắt đầu một cuộc sống mới của cô và Ngự Tứ.
Sau này không phải trải qua những ngày dầu sôi lửa bỏng giống như trước kia khi ở nhà họ Ngự nữa, không có bà hai và Dung Kim làm khó dễ, không có đám người làm coi thường người khác nữa, cuối cũng cũng đợi được ngày sau cơn mưa trời lại sáng này.
Ngự Tứ đi đến, ôm cô:
“Tuy rằng không so được với biệt thự ở biển, nhưng cũng có đầy đủ mọi thứ, cái gì cần có đều có đủ cả.”
“Mọi thứ có hay không không quan trọng, có hai chúng ta là được rồi.”
Cố Duyên không quan tâm cười nói.
Mọi người cùng nhau vào nhà, Linh Lung đi ra nghênh đón từ phòng bếp, Cố Duyên mừng rỡ không thôi, không thể tin được gọi một tiếng:
“Linh Lung?”
Linh Lung cười híp mắt nói:
“Chào bà chủ, chào mợ hai, tôi đã chuẩn bị bánh trôi cho mọi người, mau ăn đi.”
“Được rồi, ăn bánh trôi đi, sau này cả nhà đoàn viên, bình an.”
Phong Hách dẫn đầu theo Linh Lung vào phòng ăn.
Ngự Tứ thấy Cố Duyên ngạc nhiên, mỉm cười nói với cô:
“Anh thấy em và Linh Lung hay nói chuyện với nhau, hơn nữa Linh Lung nhanh nhẹn, lòng dạ lương thiện, nên bảo cô ấy qua đây quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở đây.”
“Cảm ơn anh.”
Cố Duyên cảm động với sự chu đáo của anh.
Ăn bánh trôi xong, Phong Hách và Lăng Tiêm Hà dẫn Ngọc Ngân chuẩn bị rời đi, khi lên xe, Ngọc Ngân cười ha hả hỏi: