Ngày hôm sau, đúng sáu giờ sáng đồng hồ sinh học của Vân Mộng Dao đã kéo cô tỉnh giấc. Sau khi cùng mọi người trong đoàn phim ăn sáng xong xuôi đoàn người lại một lần nữa đi đến phim trường chuẩn bị quay phim.
Bởi vì phân cảnh có mặt Đoàn Tố Tố trong ngày hôm qua vẫn chưa có sự gật đầu của Trần Đức Chính, cho nên ngày hôm nay, bọn họ phải quay lại phân cảnh này. Ngay khi mới chuẩn bị đạo cụ xong xuôi, Trần Đức Chính liền cho người thông báo với chuyên viên trang điểm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho những diễn viên liên quan đến phân cảnh đó.
Sau khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong cho mấy người, thì Trần Đức Chính liền gọi Đoàn Tố Tố ra một góc nói chuyện riêng. Trong khi nói chuyện, Trần Đức Chính thấy biểu hiện trên gương mặt cùng dáng vẻ của Đoàn Tố Tố không giống như là không hiểu ý của mình, thì đáy lòng thấp thỏm thoáng an tâm đôi chút. Ngay sau đó, Trần Đức Chính thông báo cho nhân viên quay phim trong đoàn bắt đầu chuẩn bị quay.
Khi tiếng hô “Action” vang lên, Vân Mộng Dao cùng nữ diễn viên trung niên đều nhniênâm diễn, ngay cả từng bước đi, từng cử chỉ, từng lời thoại đều giống như ngày hôm qua nhưng biểu hiện có khi còn tốt hơn. Tuy nhiên, biểu hiện của Đoàn Tố Tố lại không được như vậy.
“Cắt! Chuẩn bị làm lại.” Trần Đức Chính thông qua loa cầm tay hướng về phía mấy người nói, giọng điệu pha lẫn sự khó chịu.
Vừa mới bắt đầu không lâu mà đã phải quay lại, mọi người đều cảm nhận được tâm tình của Trần Đức Chính hiền tại không tốt cho lắm, vậy nên tất cả đều hướng ánh mắt đồng cảm về phía Đoàn Tố Tố. Theo bọn họ thấy, phân cảnh vừa rồi, Đoàn Tố Tố diễn không tệ một chút nào, tuy nhiên là do đạo diễn yêu cầu quá cao cho nên bọn họ mới phải quay đi quay lại như vậy.
Bị bắt quay lai, Đoàn Tố Tố sửng sốt một vài giây, xong rất nhanh cô ta đã điều chỉnh lại cảm xúc. Sau khi mọi người một lần nữa chuẩn bị máy móc xong thì bọn họ lại bắt đầu một lần quay mới. Nhưng mà lần này vẫn như làn trước, Đoàn Tố Tố mới diễn được một nửa liền bị bắt diễn lại.
Phải diễn đi diễn lại nhiều lần, Đoàn Tố Tố cũng không nén được sự lo lắng, khẩn trương. Cô ta tiếp tục điều chỉnh lại cảm xúc rồi diễn lại phân cảnh của mình. Lần này, Trần Đức Chính không bắt Đoàn Tố Tố phải quay lại giữa chừng nữa mà để cho cô ta quay hết phân cảnh có mặt mình.
Nữ diễn viên trung niên không hổ danh là diễn viên lâu năm, có nhiều kinh nghiệm sau khi không thấy Trần Đức Chính lớn tiếng hô “Cắt” bà cũng không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ chuyên tâm diễn tròn vai của mình. Ngay cả Vân Mộng Dao, một người chưa có bất kỳ một tác phẩm nào để chứng minh năng lực của bản thân, khi đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy mà cũng làm rất tốt khiến nhiều người cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ đều ăn ý với nhau, tự nhiên diễn xuất theo biểu hiện của Đoàn Tố Tố như thể là đã cùng nhau bàn bạc từ trước.
Khi phân cảnh kết thúc chính là lúc Trần Đức Chính bùng nổ. Ông ta chỉ vào Đoàn Tố Tố mắng cô ta không ngừng. Mà lúc này, Đoàn Tố Tố cũng không nhịn được nữa, cô ta bắt đầu bật khóc nức nở. Từ khi bất ngờ nổi tiếng cho đến khi tạo được một vị thế trong giới giải trí, cô ta chưa từng phải bị mất mặt như bây giờ.
Bị mắng công khai trước mặt nhiều người, Đoàn Tố Tố thực sự rất muốn mắng lại, nhưng bây giờ cô ta lại không thể. Hiện tại, cô ta chỉ là một người mới, không tiền không quyền, nếu như trở mặt với đạo diễn thì người chịu thiệt thòi chắc chắn là cô ta.
Trần Đức Chính không tiếp tục nhiều lời nữa mà để cho Đoàn Tố Tố tự mình xem lại phần biểu diễn của mình. Khi máy quay bắt đầu phát, Đoàn Tố Tố cũng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ tập trung chú ý vào màn hình. Màn hình máy quay không được tính là lớn, nhưng cũng đủ để nhìn thấy rõ từng cử chỉ, hành động của diễn viên.
Gương mặt Đoàn Tố Tố thoáng chốc nghiêm túc, ngay cả khi đoạn phim đucợ chiếu hết, màn hình máy quay trở nên đen kịt thì cô ta vẫn đứng một chỗ trầm ngâm suy nghĩ như cũ. Đến lúc mày, Đoàn Tố Tố mới cảm giác được có cái gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì Đoàn Tố Tố vẫn không thể nói ra nổi.
Khi đoạn video phát xong, Đoàn Tố Tố dời mắt khỏi màn hình rồi nhìn thoáng qua phía Trần Đức Chính ở trước mặt. Mà vừa hay, Trần Đức Chính khi ấy cũng đang nhìn về phía cô ta, cho nên khi bắt gặp ánh mắt của Đoàn Tố Tố, máu nóng bắt đầu dồn lên não khiến cho ông ta chửi bới ầm lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cô diễn như vậy mà còn có mặt mũi nhìn tôi à? Càng diễn càng kém, không xứng đáng với sự tán dương của đạo diễn Chu Kình. Nhìn mấy biểu cảm của cô xem, tôi chọn bừa một người cũng có thể diễn tốt hơn cô. Kêu cô diễn chung với bọn họ đúng là một loại vũ nhục mà. Có thời gian rảnh thì dành ra để mà tập luyễn kĩ năng của mình đi, đừng có mà hở ra một chút là lại đi tụ tập ăn uống lấy lòng người khác…”
Lần này, Trần Đức Chính mắng cô ta thậm tệ hơn so với lần trước, thậm chí hắn còn đem cô ta so sánh với động vật. Nhưng cô ta lại không thể cãi lại, ở phim trường đạo diễn là lớn nhất, hắn có thể đuổi cô ta đi bất cứ khi nào, mà vai diễn trong bộ phim này cô ta không thể mất.
Đoàn Tố Tố nén nhịn cơn phẫn hận dâng lên trong lòng, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, hai tay giấu trong ống áo nắm chặt lại, bên tai vang lên tiếng bàn tán, trào phúng của một số nhân viên trong đoàn.
Rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ vùi dập hết tất cả những người ở dây xuống dưới chân.