Vân Mộng Dao ngồi quay lưng về phía cây cầu đá dẫn đến đình ngắm cảnh, đầu hơi cúi xuống ném thức ăn cho cá mà trên đường đi tới đây cô đã mua. Thức ăn vừa rơi xuống mặt nước, đàn cá vàng trong hồ thi nhau ngoi lên tranh giành thức ăn.
Bởi vì quá mải mê cho cá ăn, Vân Mộng Dao không hề chú ý đến đình ngắm cảnh đã có nhiều thêm vài người.
“Xin lỗi, chúng tôi tới trễ, mọi người đợi có lâu không?”
Vân Mộng Dao vừa nghe người kia nói xong liền rời sự chú ý ra khỏi đàn cá. Cô chầm chậm xoay người nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy người nọ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai ống tay áo được xắn gọn gàng, quần tây màu đen, trên tay còn cầm theo tấm thẻ cứng cùng kiểu với tấm thẻ mà đạo diễn chương trình đã đưa cho Vân Mộng Dao.
Xem ra, người đàn ông trước mặt này chính là đồng đội mà tổ tiết mục đã sắp xếp cho cô.
Hơn nữa người này lại là người Vân Mộng Dao đã từng hợp tác trước kia – Tề Cảnh Minh.
“Không lâu đâu, chúng tôi cũng chỉ vừa mới tới đây thôi.” Vân Mộng Dao đặt túi đựng thức ăn cho cá xuống ghế, sau đó thì đứng dậy tiến đến chào hỏi. “Tiền bối, trùng hợp quá, không ngờ tôi lại có thể gặp anh ở đây.”
Nói rồi Vân Mộng Dao khẽ nở một nụ cười nhẹ. Nhưng cô không thể ngờ rằng, chỉ vì nụ cười này của cô đã khiến cho Tề Cảnh Minh nhớ mãi không quên.
Sau khi xã giao được vài câu, thì tổ tiết mục cho xe du lịch đến đón đoàn của hai người đến địa điểm định sẵn ở phía bắc của khu du lịch, nơi có cánh đồng hoa tam giác mạch trải dài rất đẹp và thơ mộng.
“Để anh cầm giúp em.” Tề Cảnh Minh ga lăng đưa tay cầm lấy chiếc túi xách giúp cho Vân Mộng Dao, mà hiện tại đang trong quá trình quay phim, máy quay ở khắp nơi, Vân Mộng Dao cũng không tiện từ chối Tề Cảnh Minh, nên chỉ đành để cho Tề Cảnh Minh cầm giúp mình.
“Cảm ơn anh.” Vân Mộng Dao nói nhỏ với anh rồi leo lên xe du lịch.
Hiện tại đang là đầu tháng mười một, tiết trời mát mẻ, có khi se se lạnh, nhưng mà thời điểm này chính là thời điểm mà hoa tam giác mạch nở đẹp nhất. Những ruộng hoa tam giác mạch màu hông phớt nối nhau trải dài trên một dải đất rộng lớn như một tấm thảm lụa lớn mềm mại, thướt tha.
Vân Mộng Dao ngồi tựa vào cửa sổ nhắm nhìn khung cảnh đẹp như trong mộng đang xuất hiện trước mặt mình mà không hề chú ý đến ánh nhìn của ai đó ngồi cạnh mình.
Vân Mộng Dao không hề hay biết, Tề Cảnh Minh đã đến địa điểm hẹn ngay từ sớm, nhưng mà anh lại không lập tức vào trong đình chờ đợi mà lựa chọn đi dạo vòng quanh hồ một vòng. Đến khi quay lại, Tề Cảnh Minh nhìn thấy cô gái mặc bộ váy trắng thuần khiết, gương mặt xinh đẹp, thanh tú được trang điểm nhẹ, mái tóc khẽ bay theo làn gió khiến cho trái tim anh khẽ rung động.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Vân Mộng Dao, Tề Cảnh Minh chợt nở một nụ cười vui vẻ mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác ra. Anh thẫn thờ đứng nhìn cô gái nhỏ đi vào trong đình, đến khi nghe thấy tiếng gọi cùng với ánh mắt khó hiểu của trợ lý, Tề Cảnh Minh mới sải bước về phía đình ngắm cảnh.
Vốn dĩ, khi mới nhận được lời mời tham gia gameshow này, Tề Cảnh Minh định để cho người đại diện của mình từ chối. Bởi lẽ Tề Cảnh Minh vốn là một trong số ít những diễn viên thuộc trường phái thực lực. Trong thâm tâm anh chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp diễn xuất, hơn nữa hiện tại độ nhận diện và danh khí của anh khá cao, cho nên anh cũng không cần thiết phải tham gia mấy chương trình gameshow như thế này để đánh bóng tên tuổi.
Tóm lại, những chương trình gameshow như thế này chỉ phù hợp với những người chưa có danh khí cao, mức độ nhận diện cũng thấp hoặc là người mới để ra mắt công chúng.
Tuy nhiên, sau khi biết được trong danh sách khách mời tham dự kì này còn có sự xuất hiện của Vân Mộng Dao, Tề Cảnh Minh liền bị ma xui quỷ khiến nhanh chóng thay đổi quyết định trong phút chót.
Bởi khi tham gia chương trình này, anh có thể gặp lại cô.
Tề Cảnh Minh không hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy với một người anh chỉ mới hợp tác qua một lần. Hơn nữa, khoảng thời gian hợp tác của hai người cũng không lâu cho lắm.
Trong chớp 6, Tề Cảnh Minh chợt nhớ đến lời hẹn hợp tác của hai người trước khi Vân Mộng Dao đóng máy.
Phải chăng, ông trời đã an bài cho hai người được gặp một lần nữa.
Điều này cũng khiến cho Tề Cảnh Minh thực sự tin tưởng vào thứ được gọi là định mệnh. . Truyện Dị Năng
Cảnh vật xung quanh rất đẹp, rất thơ mộng. Nhưng đối với Tề Cảnh Minh lúc này đây cảnh vật dù có đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng người ngồi bên cạnh anh.
Tề Cảnh Minh ngả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm hờ che giấu tia cảm xúc vừa vụt qua nơi đáy mắt. Anh biết rõ, ở giới giải trí đầy thị phi này, tình cảm sẽ đem lại phiền phức cho những người trong cuộc. Mà Tề Cảnh Minh không muốn Vân Mộng Dao sẽ vì anh mà gặp rắc rối. Dù trong lòng anh suy nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn muốn sa vào nó.
Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa phải là lúc thích hợp, anh biết bản thân không nên biểu hiện quá rõ ràng mà phải tập trung cao độ vào công việc.
Dù sao thì sau này bọn họ vẫn còn nhiều thời gian để từ từ bồi dưỡng tình cảm.