“Thượng Nghiên,có ai nói với cậu rằng:
Cậu rất “xinh” khi cười
Cậu “rạng rỡ” nhất khi tin vào bản thân
Cậu luôn “tuyệt vời ” với những điều cậu có
Vì thế đừng mãi “muộn phiền” cậu nha!!!
Cậu “tuyệt nhất” khi là chính mình
Tuyệt KHÔNG PHẢI một ai khác…”
Thượng Nghiên quay trở lại ngồi trong xe của Quan Cảnh Minh.
Cô rót cho mình một cốc nước nóng và cầm nó trong tay. Gió vẫn lạnh. Cô dựa đầu vào cửa kính, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Công tác nhân viên trong đoàn phim không ngừng đi tới đi lui, mỗi người đều có những công việc riêng mình.
Hóa ra cô vẫn còn rất quen thuộc với chế độ làm việc ở nơi đây, thậm chí ngay cả phong cảnh cách nơi này hai con đường cô cũng đã từng đến để quay phim.
Bởi vì đã rất lâu rồi không có đi quay hoặc là có thể nói đã rất lâu rồi cô không có đối mặt với máy ảnh.
Thượng Nghiên nhớ rằng khi còn nhỏ đã từng có người nói rằng cô có một khuôn mặt cực kì xinh đẹp,rất phù hợp để chụp ảnh và ghi hình. Thật ra cô là một người hiếm khi chụp ảnh nhưng những bức ảnh thường được chụp ra từ cô thực sự rất xinh đẹp.
Giống như có một tiềm thức nào đó trong mình,cô luôn tìm thấy một góc phù hợp để chụp và khiến bản thân mình xinh đẹp hơn qua máy ảnh.
Sau này, khi cô tự mình ngồi xe lửa từ huyện đi đến thành Bắc, bởi vì trình độ không cao, không tìm được việc làm, may mắn thay, cô đã gặp một người đại diện tốt bụng,cô ấy đã cưu mang cô,sau đó còn mang cô đến đoàn phim để thử vai.
Cô luôn cảm thấy rằng tất cả sự may mắn của cô ở kiếp này đều đã dùng hết ở nơi đây.
« Lý Tưởng Của Ta Quốc » chính là tác phẩm thứ hai của cô.
Chính người đại diện đã mang cô đi gặp đạo diễn Tương Thư Tấn, vẫn như những lần trước người đại diện đã yêu cầu cô xoay một vòng, sau đó là cười lên một chút, mặc dù hành động đó đã làm qua rất nhiều lần nhưng cả người cô như cũ chính là khẩn trương cùng lo lắng, lúc đó thậm chí cô đã nghĩ rằng nếu vị đạo diễn này giống như những người trước yêu cầu cô bồi rượu hoặc là bồi – ngủ, cô nên nói cùng giải thích như thế nào cho phù hợp.
Chỉ là sau đó, đạo diễn Tương Thư Tấn nhìn cô và cho biết rằng hình ảnh của cô rất phù hợp với vai nữ chính trong phim mới của ông,lúc này trong lòng cô mới an tâm không còn lo sợ.
Vốn dĩ trước đó, cô bị người đại diện mang đi phỏng vấn rất nhiều nơi, cảm giác bản thân mình như là một sản phẩm được bày biện trong tủ, tùy ý để người ta lui tới xem xét,đánh giá.
Giống như một người bình thường đột nhiên không có quần áo, đám đông chen lấn, không thể không dừng lại xem một chút, ngẫu nhiên còn chỉ trỏ, nói những nơi cô không tốt ra bên ngoài.
Mà cô lại không thể tự phản bác lẫn phản kháng cho mình.
Trong những bữa ăn gặp mặt đó, cô thậm chí còn bị những tên đạo diễn béo bở kia sờ soạt khắp người.
Lúc trước,người đại diện đã nói với cô rằng đây là tất cả các quá trình cần thiết cho một diễn viên, đặc biệt là loại diễn viên nhỏ không có quyền lực như cô. Tất cả những điều cô trải qua rồi sẽ có một ngày cô được vinh danh trở thành một diễn viên hạng nhất,thậm chí khả quan hơn so với bây giờ có thể sẽ có nhiều vai diễn tốt hơn chờ cô phía trước,tất cả đều là thứ cô đạt được sau này, vì vậy hãy tự mình làm quen với những việc như thế đi, nó hoàn toàn có lợi chứ không có hại.
Lời này Thượng Nghiên luôn nhớ.
Vì vậy cô luôn thận trọng cùng cẩn thận trong cách ứng xử của bản thân trong nhiều mối quan hệ.
Diễn xuất là phần thưởng do thượng đế ban tặng cho cô, bởi vì cô không phải là người xuất thân từ một diễn viên thuộc hệ chính quy, lại chưa từng học qua diễn xuất,vì vậy cô phải tự mình từng bước chậm rãi mò mẫn, tìm hiểu học hỏi trong mỗi vai diễn, mỗi một cơ hội có được phải biết quý trọng, bây giờ dù đã đạt được vị trí cao trong giới, nhưng chính bản thân cô lại luôn cảm thấy rằng thành tựu cô nhận được bây giờ cùng sự yêu mến của fans là điều mà cô vô cùng xứng đáng nhận được sau những gian khổ cô đã chịu.
Thượng Nghiên tựa đầu vào cửa kính thủy tinh, híp mắt nhìn ra phía bên ngoài,từ nơi cô có thể nhìn thấy được cảnh mọi người đang dàn dựng chuẩn bị ghi hình của phần mới.Cô nhìn thấy Quan Cảnh Minh mặc quần áo của sư tôn ở nơi đó, bên hong đeo một thanh kiếm đang cầm kịch bản xem xét.
Chậm rãi nhắm mắt lại,trong đầu cô bây giờ vô cùng hỗn độn.
Chốc lát là cảnh khi cô 18 tuổi, chốc lát là cảnh khi cô 20 tuổi, chốc lát là chuyện phát sinh trong mấy ngày nay.
Tất cả mọi thứ đan xen, đều rất không rõ ràng,quá khứ cùng hiện tại như một thước phim xáo trộn hỗn hợp,không đầu không cuối.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa xe bị mở ra, một trận gió thổi vào.
Thượng Nghiên run run, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng.
Quan Cảnh Minh vội vàng đóng cửa xe lại.
Thượng Nghiên thấp giọng hỏi: ” Việc quay phim đã kết thúc chưa?”
Anh đặt thanh kiếm lên chiếc ghế phía sau, một tiếng “Đã xong”.
“Em đói bụng sao?” Quan Cảnh Minh hỏi.
“Không có.” Thượng Nghiên lắc đầu, mở to mắt, cười nói: “Hôm nay là lễ tình nhân.”
Bởi vì Quan Cảnh Minh chưa bao giờ trải qua ngày như vậy, cho nên anh nhíu mày “Vậy thì sao chứ?”
Thượng Nghiên nhìn anh “Muốn cùng nhau trải qua sao?”
Quan Cảnh Minh chần chờ hai giây, về sau nở nụ cười.
Anh cúi xuống bên người Thượng Nghiên lấy chăn bên cạnh đắp cho cô, từ từ xoa tay cho Thượng Nghiên, dịu dàng nói: “Em ngủ thêm một lát, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Không.” Thượng Nghiên nói: “Buổi tối em có chút chuyện.”
“Sao?” Quan Cảnh Minh nhíu mi.
Thượng Nghiên tay chỉ về phía bụng của mình, nhợt nhạt cười “Hôm nay hẳn là ngày sinh dự tính của bảo bảo.”
Quan Cảnh Minh im lặng, thật lâu sau, anh nói: “Vậy buổi tối anh cùng em đi?Có được hay không?.”
Ngày mất đứa nhỏ trong bụng,Thượng Nghiên đã tự mình lập một ngôi mộ cho đứa bé chưa thành hình của mình tại nghĩa trang Tây Sơn.
Ở một nơi rất nhỏ, cô chôn quần áo cùng di vật ở bên dưới,tất cả đều là những thứ khi Thượng Nghiên biết mình vừa mang thai sau đó tự tay mình mua và làm cho bảo bảo.
Ngày đó chính Quan Cảnh Minh là người giúp cô an táng.
Thượng Nghiên tựa đầu trên cửa kính xe, giọng nói lạnh bạc “Em muốn tự mình đi.”
Quan Cảnh Minh nhìn gò má của cô, giờ phút này đã gần đến chạng vạng, ánh sáng màu đỏ rực rỡ sáng rực chiếu lên mặt Thượng Nghiên.
Đáy lòng Quan Cảnh Minh ẩn ẩn có chút bất an.
Vài giây sau, Thượng Nghiên quay đầu, bỗng nhiên đưa tay nắm áo Quan Cảnh Minh, không chuyển mắt nhìn anh.
Bất ngờ, cô hôn lên đôi mắt của anh.
Tim của Quan Cảnh Minh nháy mắt ngừng đập.
Về sau cô nở nụ cười, cánh tay nhỏ gầy ôm cổ Quan Cảnh Minh, hôn lên môi anh.
Đôi môi của Quan Cảnh Minh vô cùng ấm áp cùng đôi môi lạnh lẽo của cô rõ ràng vô cùng chênh lệch.
Bọn họ rõ ràng rất gần nhưng lại xa như vậy.
Dường như có một dãy thiên hà ngăn cách mọi thứ ở giữa.
Quan Cảnh Minh đáp lại, thật cẩn thận vuốt nhẹ trên lưng Thượng Nghiên.
Nụ hôn nhanh chóng chấm dứt.
Thượng Nghiên thì thầm: “Mùa xuân kết thúc.”
Quan Cảnh Minh nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
Thượng Nghiên nở nụ cười, không nói chuyện.
Cô buông Quan Cảnh Minh ra, tiếp tục tựa đầu vào cửa thủy tinh.
Nhìn thấy Tống Thanh Y đi cùng Trình Dật bên cạnh, tay cậu ta véo trên mặt cô ấy một cái, Tống Thanh Y liền bụm mặt lui về phía sau nửa bước.
Hai người đang đùa giỡn với nhau.
Qua nhiều năm như vậy, ánh sáng trong mắt A Thanh giống như chưa bao giờ biến mất.
Thượng Nghiên nhắm mắt lại, về sau đứng dậy,gấp chiếc chăn nhỏ trên chân thật gọn gàng.
Quan Cảnh Minh hỏi: “Em đi đâu?”
“Đi ra bên ngoài nhìn xem.” Thượng Nghiên hướng anh cười một thoáng “Cùng nhau không?”
Quan Cảnh Minh nhẹ gật đầu.
Gió buổi tối vô cùng mát mẻ, Quan Cảnh Minh sau khi xuống xe lại quay về bên trong lấy áo khoác, một đường chạy chậm đuổi kịp bước chân Thượng Nghiên, đem áo khoác khoác lên trên người cô.
Thượng Nghiên dừng chân, muốn cỡi áo khoác xuống nhưng nháy mắt lại dừng động tác, về sau còn đem áo khoác nhanh chóng mặc vào.
Đây là áo khoác của Quan Cảnh Minh, có hương vị của anh ấy.
Là mùi bột giặt anh thường dùng.
Quan Cảnh Minh đi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mặt trời lặn khẽ hắc trên người cô, gió thổi qua sợi tóc, hết thảy mọi thứ dường như rất yên bình và đẹp đẽ.
Thượng Nghiên và Quan Cảnh Minh đi vòng quanh trường quay, có không ít ánh mắt hướng về phía bọn họ nhưng Thượng Nghiên chỉ đơn giản mỉm cười không nói.
Bỗng nhiên, cô dừng lại.
Liếc nhìn phương hướng bên kia, Quan Cảnh Minh theo tầm mắt của cô nhìn qua.
Là Tống Thanh Y cùng Trình Dật.
Anh nhíu mi, đưa tay che mắt Thượng Nghiên, thì thầm bên tai “Đừng xem.”
Thượng Nghiên nói: “Anh có cảm thấy, nhan sắc của A Thanh nếu nói ra, nhất định là rất thuần trắng không??.”
“Không biết.” Quan Cảnh Minh nói: “Không ở chung, không đánh giá.”
Đôi mắt nai xinh đẹp của Thượng Nghiên quay đầu chớp mắt nhìn anh:” Mắt em thực sự giống với A Thanh.”
Quan Cảnh Minh nhíu mày,nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt Thượng Nghiên, vài giây sau nói “Có sao?Không giống nhau!.”
“Phải không?” Thượng Nghiên nói: “Trước kia bà nội cùng Trần Đạc đều nói đôi mắt của em cùng A Thanh rất giống.”
” Đôi mắt của em luôn hướng lên trên.” Quan Cảnh Minh nói: “Còn của cô ấy đại khái là như vậy.”
Quan Cảnh Minh khua tay lên đôi mắt mình.
Thượng Nghiên hỏi: “Vậy anh thích đôi mắt của ai nhất?”
“Của em.” Quan Cảnh Minh không chút do dự nói.
Quan Cảnh Minh luôn nhớ, lần đầu tiên tại trường quay,anh đã nhìn thấy Thượng Nghiên.
Khi đó cô mới chỉ hai mươi tuổi, đã là nhân vật nữ chính mà anh của lúc ấy chỉ là người vừa mới tốt nghiệp,ở trong đoàn phim làm chân chạy vặt, lúc đó cô đang cười cùng mỗi người chào hỏi, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Mùa hè lúc ấy vô cùng nóng nực, tất cả các nhân vật chính đều có phòng chờ máy lạnh, các diễn viên khác thì tập hợp thành nhóm ba hoặc năm người ở một nơi râm mát cùng nhau nghỉ ngơi.
Lúc anh đi vệ sinh, sau vô tình nghe được Thượng Nghiên đang nói với trợ lý mình đi qua bên kia mua nước cho mọi người, ở cuối con phố có một cửa tiệm bán nước giải khát,tất cả mọi thứ trong đó đều uống rất tuyệt, ngày hôm qua chính cô ấy đã mua ở đó,rất thích hợp để giải nhiệt cho buổi trưa nóng như vậy.
Trợ lý bên cạnh oán giận “Chị Nghiên,sinh hoạt phí tháng này của chị không nhiều, hay là thôi đi.”
Thượng Nghiên cười vỗ vỗ cánh tay của cô ấy “Không sao, cũng không phải thiếu một chút liền chết.”
” Không dễ để có một ngày mọi người sinh hoạt cùng nhau, cũng không dễ dàng gì,mau mau đi.”
Khi đó, chính là lần đầu tiên anh thấy nụ cười của Thượng Nghiên, lúc cô cười rộ lên con mắt theo đó mà cong cong, trong mắt tất cả mọi thứ đều vô cùng lấp lánh.
Không cẩn thận bị Thượng Nghiên phát hiện.
Ban đầu anh vốn tưởng rằng cô sẽ nói gì đó để trách anh vì đã tự tiện nghe lén, nhưng không ngờ cô lúc đó chỉ đơn giản cười cười.
Cùng anh gật đầu dịu dàng nói: “Cố gắng nha.”
Lúc Thượng Nghiên rời đi,anh nhìn vào bóng lưng của cô đang xa dần, cả người bình tĩnh phát ngốc đứng ở đó rất lâu.
Anh nghĩ rằng đó là đôi mắt đẹp nhất anh từng thấy.
Thượng Nghiên nhìn Tống Thanh Y cùng Trình Dật đi xa.
Cô cùng Quan Cảnh Minh nhanh chóng quay trở về, đi đến trước xe, Thượng Nghiên nói: “Em sẽ không đi cùng anh.”
Sau khi nói xong, cởi áo khoác đưa cho anh, Quan Cảnh Minh không nói một lời lại khoác áo khoác trở lại trên người cô, cúi đầu mặc vào, bình tĩnh nói: “Buổi tối nhớ phải về nhà sớm một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh báo bình an.”
“Vâng.” Ánh chiều tà chiếu vào gò má của Quan Cảnh Minh, Thượng Nghiên tùy ý để anh mặc áo vào cho mình,sau lại nghe anh nói”Một mình trở về sao?”
“Còn có chị Ngưng.” Thượng Nghiên nói: “Chị ấy đã ở bên ngoài chờ em.”
Chị Ngưng là trợ lý cũ của cô,anh tự mình cũng đã gặp qua chào hỏi vài lần.
Nhìn thấy cô đi cùng chị ấy, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
Kỳ thật ban đầu Quan Cảnh Minh sợ cô đau buồn quá nên luôn muốn đưa cô đi nhưng Thượng Nghiên nói chị Ngưng đã ở bên ngoài chờ cô rồi nên anh mới đành thôi.
Thượng Nghiên mặc áo khoác màu đen của anh, gấu áo rơi xuống đùi, vừa mới kéo khóa kéo cho cô, chỉ chớp mắt liền bị cô kéo mở ra.
Thượng Nghiên quay đầu kêu “Quan Cảnh Minh.”
Quan Cảnh Minh nheo mắt nhìn cô “Vâng?”
Vạt áo sơ mi hoa ô vuông của Thượng Nghiên bị gió thổi qua, ở trong gió bay múa, xinh đẹp giống như một con bướm hoa vào mùa xuân.
Cô nhẹ nhàng vẫy tay về phía Quan Cảnh Minh, mỉm cười ngạo nghễ “Gặp lại nha.”
<<<23:07>>>