9 giờ tối, tại < Mê say >
Tô Đóa vừa kết thúc công việc xăm một cái hình xăm đóa Phong Tín Tử trên eo cho một cô gái vừa thất tình.Nhìn trong mắt cô gái có không ít ngấn ngấn lệ rời đi, Tô Đóa cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Cô mở cửa sổ trên lầu ba, từ trên cao nhìn xuống, trên đường vẫn như cũ nhộn nhịp xe cộ qua lại, đủ loại ánh đèn đan xen,đưa tay từ trong ngăn tủ tìm kím hộp thuốc lá, rút ra một điếu vân vê nó ở giữa các ngón tay, hồi lâu cũng không đốt.
Cô quả thật không thích hút thuốc cho lắm nhưng tùy thời tâm trạng không tốt sẽ châm lên một điếu,cô của lúc đó đôi khi còn cảm thấy thứ này khá kỳ diệu, khi hút một hơi đầu vào miệng, vị đắng của nó sẽ khiến cả người hơi hơi khó chịu một chút nhưng sau đó sẽ bị cảm giác đắng ngắt này ám ảnh cùng mê luyến.
Suy nghĩ một lát, vẫn là đem điếu thuốc nhét trở về trong bao.
Thật nhàm chán.
Vì một người mà đem mình biến thành bộ dáng nhàm chán như bây giờ.
Tô Đóa cô mới không phải là cô gái ngoan ngoãn trong mắt ai.
Thành tích tốt là giả, danh tiếng trong viện cũng là giả, thứ trong lòng cô yêu nhất vẫn là gió và tự do.Cô thích ở một nơi nho nhỏ với một nhóm người, thỉnh thoảng sẽ đến quán bar để tụ tập.
Mùa đông ở thành Bắc rất khô và lạnh lẽo, đứng bên cửa sổ bị gió thổi lạnh một lát liền cảm giác não chính mình muốn phát đau còn đầu thì lâng lâng trôi nổi.
Nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau lưng.Cũng không quay đầu, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Mọi việc xong hết chưa?”
Minh Viễn “Ừm” một tiếng:”Hôm nay em không về nhà à?”
“Không.” Tô Đóa nói: “Ba mẹ em ra nước ngoài đi công tác rồi, trong nhà cũng không có ai.”
“Ra ngoài cùng uống một chén chứ?” Minh Viễn nhíu mày hỏi.
Tô Đóa chần chờ,sau vẫn là gật đầu đáp ứng.
< Mê say > giao lại cho nhân viên cửa hàng, Tô Đóa cùng Minh Viễn đến quán bar cả hai thường hay đi —— Burn me.
Hai người ngồi ở quầy bar và gọi một vài đồ uống tùy ý.Uống tận ba ly vào bụng, ánh mắt Tô Đóa bây giờ mới nhẹ nhàng thư giãn một chút.Minh Viễn ở đối diện lắc lắc ly rượu trong tay, ánh đèn đầy màu sắc phản chiếu trên ly rượu anh cầm trông đặc biệt vô cùng quyến rũ, giọng trước sau như một ôn hòa “Gần đây, tâm tình không tốt sao?”
Tô Đóa nghe vậy quay đầu nhìn anh, cười nhẹ nhàng một cái,lộ ra hàm răng trắng noãn nhưng nụ cười bên trên lại mang theo vài phần thất lạc “Có thể không trả lời được không?”
“Thất tình sao?” Minh Viễn hỏi.
Tô Đóa gật đầu lại lắc đầu “Còn hơn thế nữa.”
Không đợi Minh Viễn hỏi lại, Tô Đóa đã lại uống thêm một ly, nhìn anh mỉm cười xinh đẹp, sau đó vươn ngón trỏ đặt trên đôi môi đỏ mọng chính mình “Xuỵt, đừng hỏi.”
Tô Đóa chính là không nghĩ không muốn nhớ lại tình cảnh ngày đó cùng Trình Dật nói chuyện,thời điểm ngắt điện thoại cùng anh ấy xong, cô chột dạ đổi số di động chính mình, một mình ở trong nhà suy nghĩ nát óc mà vẫn không thể nghĩ ra được, lúc trước Bạch Kiếm vì cái gì mà viết những lời này cho cô.
Cuộc sống quả thực là chê cô quá nhạt nên mới trêu đùa với cô như thế!
Chỉ cần vừa nghĩ tới giọng Bạch Kiếm ngày đó, cô liền cảm thấy…. vô cùng đau đầu.
Giống như không thể cứu vớt chính mình để mặc chính mình lơ lửng trên không trung.
Bên trong < Burn me > không hỗn loạn như các quán bar khác, sau khi Tô Đóa bất cần uống thêm mấy ly rượu định bước lên sàn nhảy hòa mình vào nhóm người.
Vừa nhấc người khỏi chiếc ghế, thì thấy một cậu em trai tóc xoăn vội vàng bước vào, nhìn thấy cô liền tiến tới gần hỏi: “Chị Đóa, anh ba đâu mà chị thế này thế?”
Anh ba là cậu ta nói chính là ông chủ của < Burn me >, quan hệ cùng Tô Đóa trước giờ đều rất tốt,ngày Tô Đóa vừa mới vào nghề mở ra < Mê say > thường xuyên có người đến kiểm tra và chính anh ba là người đứng ra giúp cô giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Cậu em trai tóc xoăn vừa mới hỏi cô chính là em trai của anh ba, tính tình hay làm, lại có khếu ăn nói khá là hài hước.
Tô Đóa nhìn sàn nhảy, ngữ điệu vô cùng lười biếng “Không thấy, như thế nào?”
“Triệu Thần dẫn anh em bao vây Hổ tử, bây giờ đang ở trong con hẻm đằng kia.” Cậu em trai tóc xoăn sốt ruột nói: “Không biết cậu còn sống hay là đã chết nữa!”
Mặc dù < Burn me > có bảo kê nhưng kẻ lui tới thường là những kẻ có tiền nên khó tránh khỏi gặp phải vấn đề, Hổ tử chính là một thành viên trong trong đám côn đồ ở < Burn me >.
Tô Đóa nghe vậy nhíu mày “Cậu ta phạm phải chuyện gì?”
“Em gái Triệu Thần coi trọng Hổ tử, một hai nhất quyết yêu cậu ta cho bằng được. Mặc dù trước đó cô ta biết Hổ tử bên này đã có bạn gái ở cùng một chỗ gần bốn năm nhưng vẫn bám riết không rời, Hổ tử không nguyện ý ly khai bạn gái, Triệu Thần liền gọi người chận Hổ tử ở con hẻm đàng kia.” Cậu em trai tóc xoăn giải thích.
Tô Đóa vô thức trợn to hai mắt, hừ lạnh một tiếng ” Triệu Thần này thật sự coi mình là người có quyền ở đây sao? Chủ nhân của một quán bar nho nhỏ lại muốn kiếm chuyện người ở đây?Đúng thật không coi ai gì!”
“Chị Đóa,vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?” Cậu em trai tóc xoăn nơm nớp lo sợ hỏi “Hổ tử… Có thể bị bọn họ đánh chết không?”
“Triệu Thần có lá gan đó sao?” Tô Đóa khinh thường hừ một tiếng “Thật coi chúng ta là dân không biết pháp luật chắc?”
“Em… em nghe nói trong nhà anh ta có rất nhiều quan hệ.” Cậu em trai tóc xoăn nói: “Triệu Thần là phú nhị đại, ở thành Bắc quen được rất nhiều nhân vật lớn.”
Tô Đóa tùy ý phất phất tay “Đi gọi các anh em, chúng ta đi.”
“Chị Đóa…” Cậu em trai tóc xoăn trống không nói “Như vậy có… ổn không?”
“Sợ sao?” Tô Đóa lấy một cây gậy bóng chày ra khỏi góc tường, đặt ở lòng bàn tay ước lượng sức nặng “Trong giới phú nhị đại giàu có ở Thành bắc này, tôi chưa từng nghe nói đến người này.”
Tô Đóa trước kia thường hay đánh nhau với người ta.Lúc ở trường trung học, luôn có rất nhiều nam sinh trường bên cạnh theo đuổi cô nên cô cũng vì vậy mà vô tội có một loạt “tình địch” không cần thiết xuất hiện xung quanh, nữ sinh đánh nhau không hề nhẹ nhàng hơn so với nam sinh.
Cô của lúc ấy luôn duy trì nguyên tắc của mình rằng người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu ai đó phạm phải cô… cô sẽ không cho người đó chết quá tử tế.
Cho dù Trình Dật lúc trước từng đứng trước mặt các chàng trai vì cô mà bảo vệ thì vào thời điểm đó, cô vẫn phải tự mình xử lý các cô gái xung quanh.
Đánh nhiều, trên người cũng có không ít sức mạnh.
Mặc dù đã qua rất nhiều năm, cô không đánh qua ai,nhưng bây giờ nhớ lại, cảm thấy thời kỳ trưởng thành của chính mình rất oanh liệt.
Đem chính mình “Có thể đánh” lấy làm kiêu ngạo, nói ngốc sợ rằng không ai tin.
Tâm tình hôm nay Tô Đóa rất không tốt,sau khi uống vài ly tâm tình cũng không thế nào tốt lên được như ban đầu.Vậy thì cứ liều một trận đi,buông thả chính mình một lần, nhìn xem người đó rốt cuộc có quan hệ với nhiều nhân vật lớn ở thành Bắc mà cô không biết là người như thế nào.
Sau khi Tô Đóa tập kết bảy tám người anh em đầy đủ mới nhấc chân rời đi,mọi người ở sau lưng cô hùng hổ cùng đến con hẻm Tam Hợp.
Nhắc đến Hẻm Tam Hợp không ai mà không biết,con hẻm đó là một con hẻm cực kì tối, sớm đã không còn ai ở đây sinh sống, trời vừa tối gió lạnh liền thổi qua, tựa hồ giống như có người đang khóc.Dần dà, bên trong con hẻm này, từ đó cũng trở thành nơi tụ tập của một đám côn đồ.
Tô Đóa vừa đi tới con hẻm liền nghe thấy tiếng thê lương từ bên trong vọng ra.
Cậu em trai tóc xoăn kêu: “Là Hổ tử.”
Tô Đóa mang gậy bóng chày đi qua, nhìn thấy Hổ tử nằm rạp trên mặt đất, trên lưng có không ít vết máu,thậm chí một chân cậu đã không thể di chuyển, cô có thể hình dung Hổ tử lúc này bằng bốn từ: Thoi thóp sắp chết.
“Triệu Thần là ai?” Tô Đóa quét một vòng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ở vị trí trung tâm khiêu khích hỏi.
Người đàn ông đi lên phía trước một bước, thuận thế đi qua giẫm lên ngón tay Hổ tử, Hổ tử trong bóng đêm ăn đau lộ ra cả người đặc biệt thê lương.
Triệu Thần chỉnh lại cổ áo khoác, cười nói: “Là tôi.”
“Trả người lại.” Mặt Tô Đóa không chút thay đổi nói: “Tiền thuốc men,phí bồi thường tổn thất tinh thần của Hổ tử cộng lại là 50 vạn, nếu bồi thường ổn thỏa, chúng ta coi như giải quyết riêng.”
“50 vạn sao?” Triệu Thần cười nhạo”Cậu ta cũng xứng?”
“Xứng.” Tô Đóa kiên định nói: “Hiện tại, tăng thêm 100 vạn.”
Triệu Thần nhìn Tô Đóa mang theo vài phần khinh miệt “Chị Đóa?Chị cho rằng chị là nhân vật chủ chốt ở nơi này sao? Anh ba Hoắc của các người đâu, sao hắn không đến đây đòi người của mình.”
“Đối phó người như cậu còn phải nhờ đến anh ba?” Tô Đóa buông gậy bóng chày, tay phải nắm tay trái, ngón tay giòn vang, uốn éo cổ “Đến đi, một mình đấu với tôi.”
“Chi bằng cô?” Triệu Thần nghi hoặc nhìn Tô Đóa một cái.
Không chỉ mình Triệu Thần nở nụ cười mà đàn em phía sau hắn cũng đều nở nụ cười khinh miệt.
Tô Đóa cao 1m65 dáng người nhỏ gầy, đứng cùng Triệu Thần gần 1m9 tạo thành một sự chênh lệch khá lớn.Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài của hai người một cách đơn thuần thôi, một tay Triệu Thần đều có thể quật ngã Tô Đóa.
Tất cả mọi người bên trong chính là cảm thấy Tô Đóa không biết tự lượng sức mình.
Anh em đi bên cạnh ở phía sau đều khuyên cô “Chị Đóa, chúng ta cùng xông lên đi, đánh thắng thì có thể cứu Hổ tử ra.”
Tô Đóa nghe xong liền chế nhạo:”Nhìn xem bên kia có bao nhiêu người?”
Sau lưng Triệu Thần ít nhất có hơn hai mươi anh em mà chúng ta lại không đến mười, quả thật chiếm không được ưu thế.Cho nên Tô Đóa mới càng thêm khiêu khích Triệu Thần”Có dám một mình đấu với tôi không?”
Ánh mắt Triệu Thần tràn đầy hứng thú nhìn Tô Đóa, quan sát một hơi từ trên xuống dưới, về sau mới cười nói: “Vậy thì chúng ta lấy tiền đặt cược đi?”
“Nếu cậu thua tôi, Hổ tử an toàn trở về với tôi,à quên….sau đó cậu phải gửi cho cậu ta 100 vạn.” Giọng Tô Đóa không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi thua cậu, cả người tôi mặc cho cậu xử trí.Thế nào?”
Triệu Thần nhíu mày “Vậy thì cô ngủ cùng tôi một đêm,thế nào?”
Tất cả người Triệu Thần bên kia sau khi nghe xong, đều huýt sáo cười lớn nhìn Tô Đóa.
Minh Viễn kéo kéo cánh tay Tô Đóa “Đừng nhất thời xúc động.”
Tô Đóa tùy ý nói: “Không sao.”
Minh Viễn bước lên một bước nói: “Một người đàn ông cùng con gái đánh nhau có cái gì tốt chứ, muốn một mình đấu thì cũng là tôi và cậu một mình đấu với nhau ”
Triệu Thần hừ lạnh một tiếng “Ai mẹ nó,lại muốn chọn cậu.”
“Muốn so đương nhiên phải cùng Chị Đóa so,cậu nhìn đi, vóc người này cùng khuôn mặt này, ngủ một đêm khẳng định rất sướng.”
“Bớt nói nhảm đi.” Tô Đóa một chân đá văng gậy bóng chày “Trong lúc đối đầu, không bên nào được làm bất cứ điều gì, cũng không được phép chơi ăn gian. Bọn họ đều là hỗn đản trong khu vực này. Triệu Thần, cậu cứ thoải mái đi. Nếu cậu chơi chó với tôi thì đừng nói đến chuyện này, tôi cam đoan với cậu một điều rằng,sau này cậu ở thành Bắc không chơi nổi đâu.”
“U a. Khẩu khí thật lớn.” Triệu Thần nở nụ cười, phất phất tay ý bảo anh em lui hết về phía sau.
Trước kia Tô Đóa có luyện qua mấy năm Taekwondo, cùng mấy người như Triệu Thần đánh nhau qua một vài lần, sau khi nếm qua thiệt thòi từ những người đó,rất nhanh kỹ thuật được xem ngang hàng với những người thi đấu trong sân.
Lại nói Tô Đóa cô ở trong giang hồ, chưa bao giờ có chiến tích thất bại.
Tô Đóa còn chưa động thủ, mới vừa bày ra tư thế liền bị người phía sau nắm lấy cổ tay.Không kiên nhẫn giương mắt nhìn người phía sau,chuẩn bị phát giận liền sửng sốt đóng đinh cả người tại chỗ,nhìn người trước mắt rất nhanh dập tắt sự kiêu ngạo ban đầu chính mình.
Bạch Kiếm nới lỏng cà vạt,sau đó cởi cúc áo sơ mi trắng trên cùng, khoảng cách giữa lông mày và ánh mắt cách xa nhau, một bộ vô cùng lãnh đạm, giọng nói lười biếng kịp thời vang lên trong bóng tối “Tôi và cậu, đấu một trận đi.”
Triệu Thần cười nhạo “Lại là ai đến làm anh hùng cứu mĩ nhân nữa thế? Có thể đừng…”
Nói được một nửa thì nhìn thấy gương mặt người mới đến, chết trân đem tất cả lời nói theo đó mà nghẹn trở về,giọng nói run run “Bạch… Kiếm.”
Lông mày Bạch Kiếm hơi nhướn “Đừng bám quan hệ.”
“Đến?Đấu một trận”
Chân Triệu Thần bên này đều bắt đầu đang run lên, năm cậu lên cao trung,so với Bạch Kiếm kém hơn một kỳ, thuộc dạng học sinh nổi loạn, lúc đó cậu theo đại ca khối mình tìm học sinh giỏi Bạch Kiếm gây chuyện, cậu nhớ rất rõ tình huống ngày đó cậu bị Bạch Kiếm đánh gãy ba cái xương sườn phải nhập viện hơn nửa năm là như thế nào.
Bây giờ, nỗi đau ngày ấy vẫn còn đang âm ỉ trong người cậu chưa từng rời đi. Trạng thái Bạch Kiếm đánh nhau phải nói là vô cùng độc ác,chỉ vừa mới nhớ tới thôi, trong lòng cậu đều vô cùng sợ hãi,run rẩy nói: “Không… Không đánh nữa.”
Vẻ mặt của Bạch Kiếm từ đầu đến cuối không thay đổi nhiều “Nếu cậu đã không muốn đánh.Tôi đành phải nhường cảnh sát đấu một trận cùng với cậu vậy?”
Vừa dứt lời, tiếng chuông báo động của cảnh sát liền vang lên.
Trong lòng mọi người lúc này chỉ lóe lên một câu: Fuck!