Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (Full)

Chương 35 Chỉ là đi qua chào hỏi thôi”


Trong hai mươi mốt năm cuộc đời mọi thứ luôn ở trong một quỹ đạo yên ả của Mộc Tiểu Nhã, chỉ có duy nhất hai lần làm việc đi quá giới hạn, một là yêu đương sớm vào năm cấp ba, hai là vì đối tượng yêu đương sớm Lăng Phong đã từ bỏ cơ hội học đại học mà đi làm thêm kiếm tiền nuôi cái gã đàn ông bất tài này.  

             Mộc Tiểu Nhã rất đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến người ta tức lộn ruột, Lăng Phong dường như chỉ cần dùng mấy bông hoa hồng kèm theo mấy lời đường mật đã lừa được Mộc Tiểu Nhã lúc đó còn đang học cấp ba. Đương nhiên Lăng Phong có vẻ ngoài khá đẹp trai mới là nguyên nhân chủ yếu. Một đôi mắt đào hoa thêm ngũ quan tinh tế và làn da trắng nõn trông không khác gì mấy idol Hàn Quốc trong ti vi, có cô gái nào mà cưỡng lại được rơi vào lưới tình?  

             Lăng Phong chính xác là một đống bùn nhão không thể trát được lên tường, một gã bất tài thực sự, năm gã cấp ba gia đình gặp biến cố, một vụ tai nạn đã khiến gã trở thành cô nhi, vốn dĩ hoàn cảnh gia đình Lăng Phong rất khá cho nên gã lập tức sa ngã, từ một anh chàng đẹp trai nhất trường bắt đầu trở nên nghiện rượu, tiêu hết số tiền tiết kiệm còn lại của gia đình, thậm chí sau này còn nghiện ngập, mà cho dù như vậy thì Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề bỏ rơi gã, một ngày đi làm thêm ba ca để kiếm tiền nuôi cái người thiếu niên mà trong mắt cô ấy cho rằng chỉ là tạm thời mê muội. Bố mẹ cô ấy cũng vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với cô, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề hối hận.  

             Khi yêu một người, thì nên bao dung đối phương một cách vô điều kiện, chẳng lẽ không đúng sao?  

             Mộc Tiểu Nhã ôm suy nghĩ ngây thơ như vậy càng lún càng sâu, nhưng sự cố gắng của cô ta trong mắt Lăng Phong không phải là cứu vớt mà giống như đó là lẽ đương nhiên. Tiền lương mỗi tháng của Mộc Tiểu Nhã đều đưa hết cho Lăng Phong, Lăng Phong không biết hối cải mà vẫn cầm tiền mồ hôi nước mắt, thậm chí rửa bát đến mức hai bàn tay bật máu của Mộc Tiểu Nhã để đi chơi bời rượu chè, đến cuối cùng hết tiền tiêu, Lăng Phong còn định mang Mộc Tiểu Nhã còn non dại đi bán, còn lạnh lùng cười nói chắc chắn sẽ bán được giá cao, quả là bi kịch.  

             Nhưng chính vì tên đàn ông tệ hại như vậy, Mộc Tiểu Nhã mới quyết tâm bỏ đi, mỗi lần cô ấy hạ quyết tâm rời xa gã đàn ông này thì gã lại dùng lời nói ngon ngọt và hứa hẹn để lừa cô quay lại. Hơn một năm đó, gã giống như một con quỷ hút máu mà Mộc Tiểu Nhã chính là túi máu cho gã, chỉ có thể cung phụng nuôi hắn không có điểm dừng, lúc cần thì dùng lời ngon ngọt nịnh nọt, lúc không cần ném cô sang một bên chẳng thèm ngó ngàng đến, có lúc thậm chí còn tay đấm chân đá với cô.  

             Mộc Tiểu Nhã đều âm thầm chịu đựng tất cả những điều này, còn ngây thơ cho rằng người đàn ông này sẽ thay đổi, trở lại thành chàng trai đẹp trai nhất trường năm đó.  

             Cuối cùng vào một năm trước, người đàn ông này đưa một người phụ nữ khác đến trước mặt Mộc Tiểu Nhã, người phụ nữ này rất xấu nhưng lại rất giàu có, đủ để thay thế túi máu Mộc Tiểu Nhã này, cho nên gã ta hầu như không cần đến Mộc Tiểu Nhã nữa. Lăng Phong mặt dày nói Mộc Tiểu Nhã không ra gì, giống như nói vậy thì gã có thể chia tay Mộc Tiểu Nhã một cách đường hoàng, Mộc Tiểu Nhã khổ sở xin xỏ gã quay lại, nhưng đối phương lại cho cô một cái tát rồi mắng cô là loại phụ nữ đê tiện, không có tiền cũng học người ta nuôi trai bao.  

             Đêm đó, Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn hết hy vọng, cô uống đến mức say mèm suýt chút nữa đã bị đám đàn ông vô gia cư trên đường cưỡng hiếp, may là có Vương Lệ Trân đi ngang qua tự nhiên nổi lòng nhân từ cứu giúp, sau này cũng chính là cô ấy sắp xếp việc làm cho cô, cho nên nửa năm nay cho dù cô có ngày ngày bị người ta mắng thì Mộc Tiểu Nhã cũng chưa từng cãi lại.  

             Mộc Tiểu Nhã đến cuối cũng cũng không buông tay, ngược lại đôi tình nhân vừa nhìn đã thấy cực kỳ không xứng bên kia đã phát hiện ra hai người bọn họ. Trong mắt người đàn ông không hề có chút áy này, ngược lại còn loé lên ý cười lạnh lùng, bà chị giàu có béo đến mức chảy cả mỡ ra thì càng kiêu căng hơn, bọn họ hướng thẳng về phía bên này công kích: “Ôi chà, đây không phải là loại đê tiện năm đó hay sao? Thế nào, vẫn còn nhớ mãi không quên chồng tôi nên theo dõi chúng tôi đến tận đây là muốn làm gì?”                Bà chị giàu có rất to béo mà cũng không sợ bị mất thể diện, vừa nhìn đã biết là cậy vào mình có chút tiền mà không coi ai ra gì, Lăng Phong đi theo phía sau, cực giống một tên thái giám ngày xưa, chẳng qua cũng chỉ là chó dựa hơi chủ mà thôi, cho dù phải làm kẻ vô ơn thì cũng buộc phải mặt dày mà tỏ vẻ hiên ngang đi qua.                Vành mắt Mộc Tiểu Nhã đỏ hoe, chẳng nói năng gì, chỉ là rụt người lại trốn phía sau lưng Long Thiên theo phản xạ tự nhiên, thấy có một người đàn ông chặn lại, bà chị giàu có không những không bớt ra vẻ mà ngược lại còn càng kiêu căng hơn: “Sao nào, định tìm được một người đàn ông rồi thì đến để lấy lại mặt mũi à? Được, tôi đứng ở đây, có ngon thì đến đây mà lấy lại cái tát năm đó tôi cho cô đi!”                Lăng Phong thấy vậy thì thêm dầu vào lửa: “Mộc Tiểu Nhã, không ngờ là con mắt thẩm mỹ của cô tệ thế, lại đi tìm một tên nhà quê à, ối chà, sớm biết thì năm đó tôi lấy luôn lần đầu tiên của cô đi cho rồi, miễn cho loại rác rưởi này chiếm được hời!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.