Cuối cùng, Long Thiên không hề làm khó Lưu Công Cẩn, mà để cậu ta xuống núi một cách an toàn, dù sao thì cậu ta đã ra tay cứu giúp cô em vợ của mình, ngoài ra, Long Thiên cũng không nhẫn tâm xuống tay với một thiên tài kiếm đạo như vậy được. Nếu đã không nỡ giết thì chỉ còn cách thả đi thôi. Còn liệu cái gọi là gia tộc kiếm đạo nhà họ Thích có dạy kiếm pháp cho Lưu Công Cẩn ở phía sau hay không thì Long Thiên ắt sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa Long Thiên Tượng lại không phải kẻ mù. Đoán chừng sớm đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi cũng nên, vì vậy điều quan trọng nhất của Long Thiên lúc này là giải quyết ổn thỏa cho những người bị thương.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Long Thiên, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đã vội vã chạy đến Tử Kim Sơn trước đám phóng viên. Hôm nay Tử Kim Sơn xuất hiện hiện tượng lạ, gần như lên hot search rồi, các đài truyền hình và tòa soạn báo tất nhiên muốn có được thông tin độc quyền, sẽ đi tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Long Thiên không định lên TV vì chuyện này, nên tốt hơn hết là rời khỏi đây, kẻo lộ ra thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Sau khi Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đến, Long Thiên tách khỏi đám người Phạm Thái Nhàn. Lần này Phạm Thái Nhàn cung cấp chỗ ở, điều đó có nghĩa là anh lại mắc nợ thêm một ân tình, cộng với lần trước đó có mượn cuốn bí tịch của anh ta. Cả hai ân tình này Long Thiên đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy nếu anh ta có đến Thủ Đô để tính sổ với con gái nhà họ Yên, đương nhiên là Long Thiên cũng sẽ ra tay giúp đỡ, đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn chưa đả thông được võ mạch, dù là có cho Phạm Thái Nhàn thêm mười năm nữa, anh ta cũng không phải là đối thủ của cô tiểu yêu đó.
Nhà họ Yên thuộc gia tộc nổi tiếng ngang ngửa với nhà họ Long ở Bắc Hải, nhớ lại lúc trước, khi Long Thiên còn chưa đến Quỷ Môn, anh đã từng giao đấu với cô tiểu yêu nhà họ Yên đó, lúc đó ngoài anh ra còn có thêm Phong Ức Không và Thái Ca đều bị đối phương đánh sấp mặt chỉ bằng một tay. Khi đó Long Thiên và Phong Ức Không không phải võ giả nên bị đánh bại là chuyện bình thường, nhưng Thái Ca đường đường một cao thủ cấp hoàng kim, vẫn bị cô tiểu yêu đó đánh bại, đủ để thấy thực lực của cô ta vào thời điểm đó, ít nhất cũng đã cấp Huyền trở lên.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, trước sự ủng hộ của gia tộc như vậy, Long Thiên tin chắc là cô ta đã đạt được cấp Địa, vì vậy việc Phạm Thái Nhàn nói muốn trút giận chắc chắn là nói cho sang miệng mà thôi, điều này cũng là lý do mà trước giờ anh đều không xem trọng Phạm Thái Nhàn.
Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh cùng ngồi một chiếc xe, còn Long Thiên, Vương Lệ Trân và ông Công Tôn một chiếc. Lần đầu được nhìn thấy Công Tôn vô địch, Lữ mập liền im như thóc. Phải biết rằng cả cái đất Thủ Đô, nếu ông cụ đây tự xưng mình đứng thứ hai về võ học thì không ai dám xưng là số một, người ta truyền tai nhau nhiều lắm, ví dụ như tin đồn giết người trên không, ngăn sông bằng một ngón tay không hề hiếm, cho nên vị cao thủ siêu cấp được ẩn núp ở nhà họ Long này, bao gồm cả Lữ mập, đám thuộc hạ trong nội bộ nhà họ Long đều vô cùng cung kính, có thể nhìn thấy được cũng là một vinh hạnh.
Lữ mập lau mồ hôi trên trán, nhìn ông cụ cười nói: “Ông Công Tôn, ông đến Bắc Hải khi nào vậy?”
“Vừa mới”, mặc dù bên ngoài ông Công Tôn vô địch khiến người ta có cảm giác xa cách, nhưng Long Thiên biết rằng ông cụ rất thích nói chuyện, không giống như những lão già bình thường. Ông cụ thích đánh cờ, uống rượu, còn có hát kinh kịch thời cổ xưa.
Vì vậy, trong ký ức mơ hồ của Long Thiên, lần đầu tiên khi nhìn thấy ông cụ không hề nghĩ đối phương là một cao thủ, cho nên có được thiện duyên này là cũng bởi vì xốc nổi, mãi về sau mới dần dần hiểu được điểm lợi hại ở ông cụ, nhưng ấn tượng lưu lại trong anh vẫn là dáng vẻ phóng khoáng của một ông cụ uống say bí tỉ, sau đó hát “Thanh Bình Điều”. Một người phải đạt đến một tầm cao nào đó mà không ai bì được trong cuộc sống của chính mình mới có thể tránh được cái chết vô hình. Ông Công Tôn vô địch đã làm được điều đó, Long Thiên Tượng thì sắp chạm đến được nó, còn mình thì sao?
Anh thở dài nói: “Ông ơi, con thật sự là chân huyết Long, sẽ khiến cho long trời lở đất giống như Lệ Trân sao?” Công Tôn vô địch lắc đầu nói: “Dù ta đã đọc rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm ra cách xác định được sức mạnh loại huyết mạch này. Cho nên có hỏi, ta cũng không biết giải thích cho con như thế nào, nhưng Phương Nhân Vương là một nhà hiền triết của Nho giáo, có khả năng tiên tri. Đương nhiên là lời ông ta nói ra có thể đúng. Thực ra, khi con sinh ra, Phương Nhân Vương đã đến thăm nhà họ Long và nói chuyện xuyên suốt một đêm với ông nội của con. Không ai biết bọn họ đã nói về chuyện gì, nhưng lúc ông nội con say rượu có tiết lộ với ta vài câu, nói con là chân Long chuyển thế, có thể mang lại thịnh vượng cho nhà họ Long. Hầu hết chuyện này, Phương Nhân Vương không có nói dối con, ít nhất cách phong ấn chân Phượng Hoàng là ông ta đã dạy cho ta”. Long Thiên có chút kinh ngạc, anh không ngờ tới cách mà ông Công Tôn phong ấn Vương Lệ Trân là học từ Phương Nhân Vương, lẽ nào lão già như điên như dại kia đã đoán trước được chuyện hôm nay sẽ xảy ra? Nếu không, làm sao giải thích được chuyện ông ta biết trước mà chỉ cho Công Tôn vô địch biết cách phong ấn. Phương Nhân Vương được Quỷ Môn ca tụng là Thiên Mệnh thần tướng, là nhà cố vấn nước ngoài duy nhất được Quỷ Môn mời về, đãi ngộ khá tốt, nhưng lão già nhàn hạ này, cứ nửa úp nửa mở. Long Thiên đã ở Quỷ Môn được 4 năm rồi, cũng đã gặp qua ông ta, cảnh hai người gặp nhau rất kỳ lạ, đó là tại một quán bar nhỏ ở Đảo Quốc, lúc đó ông ta uống say bí tỉ nhưng lại không có tiền thanh toán, nói rõ ra là ông muốn ăn quỵt, suýt nữa bị bảo vệ quán bar kéo ra ngõ sau đánh cho đến chết, là Long Thiên đã giúp ông ta thanh toán.