Chẳng mấy khi Vương Lệ Trân không đến công ty làm, đây chính là một chuyện kỳ lạ ngàn năm có một, vì trong ấn tượng của nhân viên tập đoàn Vương Thị thì cô gái mạnh mẽ đặt công việc lên hàng đầu này chưa bao giờ xin nghỉ lấy một ngày, làm việc còn cần cù chăm chỉ hơn cả nhân viên bình thường. Cô luôn là một tấm gương sáng chói lóa cho tất cả mọi người, đó cũng là lý do tại sao sau khi vợ chồng Vương Chấn Đào ra nước ngoài và giao công ty lại cho Vương Lệ Trân thì chẳng ai có ý kiến gì, bởi vì Vương Lệ Trân là một vị lãnh đạo rất xuất sắc, có rất nhiều người ở Bắc Hải nể phục sự chuyên nghiệp của người đẹp nhất Bắc Hải này, dù ngoài mặt có tỏ ra thế nào đi chăng nữa.
Trong đó có cả Mộc Tiểu Nhã luôn xem Vương Lệ Trân là mục tiêu để cố gắng, hôm nay cô ấy cũng đẩy cửa văn phòng ra như bình thường rồi lại phát hiện Vương Lệ Trân không có ở đó, với chức vụ trợ lý của mình, sau chín giờ Mộc Tiểu Nhã mới lo lắng gọi cho Vương Lệ Trân hỏi nguyên nhân.
Dường như Mộc Tiểu Nhã luôn cảm thấy căng thẳng trước mặt Vương Lệ Trân, suy cho cùng thì cô ấy cũng được Vương Lệ Trân nhặt về bên vệ đường của một quán bar, sau đó chẳng biết thế nào lại vào Vương Thị làm việc, có thể nói Vương Lệ Trân là ân nhân cứu mạng và cả quý nhân giúp đỡ cô ấy, nếu như không có những lời cô nói thì chẳng biết bây giờ Mộc Tiểu Nhã đang ở đâu và làm gì, việc đáng sợ nhất trên đời này không phải là người bạn yêu không yêu bạn mà là bạn lạc mất phương hướng, không biết phải đi về đâu.
Vì thế Mộc Tiểu Nhã rất biết ơn Vương Lệ Trân, cũng cực kì kính nể cô, bởi vì cô chính là hình mẫu mà rất nhiều cô gái đang hướng tới, Mộc Tiểu Nhã cũng không phải ngoại lệ.
Người nghe điện thoại không phải là chủ tịch mà là em gái cô, Vương Manh Manh. Vương Manh Manh nói với Mộc Tiểu Nhã ở đầu dây bên kia rằng chị gái cô ta cảm thấy không được khỏe nên cần nghỉ ngơi vài ngày, công việc của công ty đã nằm sẵn trong máy tính của cô ấy, bảo Mộc Tiểu Nhã cứ làm theo sắp xếp được để lại trong máy là được, thêm vào đó là liên lạc với phó chủ tịch Tạ Thái Phong toàn quyền quản lý các dự án kinh doanh của công ty.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Nhã phải gánh vác một trách nhiệm lớn như thế từ khi vào công ty đến nay, có hơi xúc động nhưng phần lớn là hừng hực ý chí chiến đấu, thay vì cứ đứng bên dưới nhìn lên thì chi bằng cứ cố gắng để giành lấy, đó là lời người đàn ông tên Long Thiên đó là nói với cô. Từ đó về sau, nó trở thành châm ngôn của Mộc Tiểu Nhã, dường như mỗi lần nhớ đến người đó, ý chí chiến đấu của Mộc Tiểu Nhã lại bắt đầu sục sôi, có lẽ là sau khi anh xuất hiện thì Mộc Tiểu Nhã luôn sống một cách ngờ nghệch với đời mới bắt đầu muốn chứng minh điều gì đó.
Nhớ tới gương mặt cười xấu xa đó, hai má Mộc Tiểu Nhã lại bất giác đỏ ửng lên, trong trái tim cô gái ôm ấp tình cảm với ai đó là những vần thơ, điều đó rất đúng với cô gái Mộc Tiểu Nhã ngây ngô hơn hai mươi năm này, cô ấy xoa xoa hai má, lặng lẽ giơ nắm đấm lên trong phòng làm việc của Vương Lệ Trân và lẩm bẩm: “Mình có thể chịu đựng khó khăn vất vả, phải mạnh mẽ, phải kiên trì!”
“…”
Nhan Như Ngọc bước ra từ trong phòng, thay bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, anh ta chỉ có một bộ trường bào, tối hôm qua dơ rồi nên đành phải mặc quần áo hiện đại mình không thích, nhưng dù là quần áo gì thì khoác lên người Nhan Như Ngọc vẫn điển trai như thế. Câu người đẹp vì lụa chẳng đúng với Nhan Như Ngọc chút nào vì trời đã sinh cho người ta một gương mặt cả nam lẫn nữ đều phải ghen tị. Trông thấy Vương Manh Manh ngoài phòng khách yên tĩnh và ủ rũ hơn bình thường rất nhiều, Nhan Như Ngọc cảm thấy mình vẫn nên tự động chui đầu vào rọ: “Đừng lo lắng, chị cô sẽ không sao đâu”. Đối với Vương Manh Manh, Nhan Như Ngọc chưa từng che giấu việc mình ghét cô gái nhỏ này cứ khóc lóc om sòm, nhưng nói đến căm ghét thì không hẳn. Một khi người kiêu ngạo như Nhan Như Ngọc đã ghét ai đó thì thậm chí anh ta còn lười phải nói chuyện với đối phương, anh ta chủ động bắt chuyện với Vương Manh Manh tức là mọi thứ vẫn chưa tệ đến mức đó. Vương Manh Manh nhìn ngón tay của mình, cố gượng cười nói: “Từ bé đến lớn chị luôn là người chăm sóc em, dù thỉnh thoảng chị có nghiêm khắc với em nhưng em biết đó là chị muốn tốt cho em, bình thường miệng của em rất lợi hại nhưng đến lúc quan trọng nhất thì lại không thể thốt ra được một lời ngọt ngào nào, vì em cảm thấy nó quá yếu đuối, vì thế từ nhỏ đến lớn em chưa từng nói với chị một lời cảm ơn, nhưng bây giờ em muốn nói một tiếng, lại cảm thấy mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Anh Như Ngọc, anh nói thật cho em biết đi, chị em sẽ chết đúng không?”