Hai mẹ con đó sợ đến mức lạnh run cả người tại chỗ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chiếc xe tải đang yên lành lại bị chém ra làm đôi như vậy. Kỳ thực không chỉ có hai mẹ con họ mà ngay đến những người đi đường cũng vô cùng chấn động và nghi hoặc. Đương nhiên, bọn họ chỉ có thể nghĩ rằng chiếc xe bị hỏng, chứ không thể nào nghĩ rằng cảnh tượng này là do người thanh niên mang kiếm gỗ kia gây ra, dù sao bọn họ cũng không tin một kiếm lại có uy lực lớn đến như vậy.
Lưu Công Cẩn không dừng lại mà vẫn đi qua vạch kẻ đường, cũng không có ý định kể công với hai mẹ con kia, dù sao đã cứu được người rồi, còn lại thì cứ để cho người ở hiện trường xử lý là được rồi.
Cách vạch kẻ đường không xa, một cô gái nhỏ buộc hai bím tóc đuôi ngựa, lưng đeo một chiếc cặp sách có hình phim hoạt hình, đôi mắt to lấp lánh vô cùng dễ thương, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thuộc dạng có nhan sắc hại nước hại dân. Cô gái nhỏ nhìn người thanh niên đang đi về phía mình, nhìn kỹ lại thì cuối cùng cũng nhận ra đối phương là ai, vội chạy tới, vừa chạy vừa hét lên: “Anh Công Cẩn”.
Thanh niên kiếm gỗ cà lơ phất phơ nở một nụ cười tươi rói, trực tiếp nhấc bổng cô gái nhỏ lên, dịu dàng nói: “Tiểu Tiêu Tiêu, nhớ anh không?”
“Đương nhiên rồi, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ, từ sau khi anh đi em đã mắc một loại bệnh rồi”, Mã Tiêu Tiêu buồn rầu nói.
Lưu Công Cẩn bị dọa cho một phen, còn tưởng cô nhóc này thật sự bị làm sao, vội vàng kiểm tra một lượt rồi hỏi: “Bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?”
“Bệnh tương tư”, cô gái nhỏ tinh nghịch, toét miệng cười khoe hàm răng trắng muốt.
Lưu Công Cẩn bật cười bất đắc dĩ, cốc vào đầu Mã Tiêu Tiêu, cưng chiều nói: “Nhóc con, biết thế nào là tương tư với không tương tư rồi à, giờ lớn rồi, còn biết đùa anh nữa, ghê gớm quá nhỉ”.
Mã Tiêu Tiêu xoa đầu, phản kháng nói: “Không được cốc đầu, em vẫn còn đang lớn đó, sau này nếu như lùn không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm đó”.
Lưu Công Cẩn mấy năm nay đi từ nam ra bắc, trải qua không ít chuyện chấn động lòng người lúc này như biến thành một anh hàng xóm nhà bên, sờ mũi vui vẻ nói: “Được, sau này nếu không ai lấy thì anh sẽ cố chịu cưới em về”.
Vừa nói vừa ngồi xổm xuống, rất vô thức như muốn làm bạch mã cho cô gái nhỏ tiếp tục cưỡi vậy. Lúc còn nhỏ cô nhóc này thích nhất là được cưỡi trên cổ anh ta, sau đó tay cầm kiếm gỗ, tưởng tượng mình là nữ hiệp sĩ ra lệnh cho Lưu bạch mã chạy tới chạy lui xông pha giết người khắp nơi.
Ai ngờ cô gái lại lắc đầu nói: “Em lớn rồi, hơn nữa hôm nay còn đang mặc váy nữa, không thể cưỡi ngựa nữa, như vậy sẽ bị lộ hết”.
Lưu Công Cẩn mới đứng lên dắt tay cô gái nhỏ nói: “Đúng là lớn thật rồi, cũng hiểu nam nữ thụ thụ bất thân rồi, haiz, mấy năm nữa thì chắc cũng không cho anh nắm đôi bàn tay nhỏ này đâu nhỉ”.
Cô gái nhỏ nắm bàn tay to của Lưu Công Cẩn, vẻ mặt vô cùng phấn chấn nói: “Anh Công Cẩn vừa nãy thật ngầu”.
Lưu Công Cẩn sững người một lát rồi nói: “Em nhìn thấy hết rồi à?”
“Vâng, một kiếm chém chiếc xe ra làm đôi, thực sự quá lợi hại rồi!”, cô gái nhỏ ngưỡng mộ nói.
Lưu Công Cẩn nói: “Tiêu Tiêu, chuyện này coi như là bí mật giữa hai anh em nhé, đừng nói cho bố em biết được không?”
“Cho dù em có nói thì bố cũng không tin đâu, ông chỉ cho rằng anh chém gió thôi”, cô gái nhỏ tiếp tục nói: “Nhưng nếu như anh Công Cẩn đã không cho em nói thì em sẽ không nói, bọn họ đều nói anh chém gió nhưng trong lòng Tiêu Tiêu, anh Công Cẩn là một đại anh hùng”.
Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: “Anh có là anh hùng gì đâu chứ, chỉ là một kẻ lang bạt giang hồ dùng mạng để đổi lấy bí tịch mà thôi”.
“Kẻ lang bạt nghĩa là gì ạ?”, cô gái nhỏ ngây thơ hỏi.
Lưu Công Cẩn không vui không buồn nói: “Chính là một người đàn ông xấu, không đáng để gửi gắm cả đời đó”.
Song tu, Long Thiên không ngờ bây giờ vẫn còn tồn tại công pháp gần như tà giáo này, hơn nữa nghe Cừu Đông Thanh nói tất cả người nhà họ Đỗ đều tu luyện công pháp này, có khả năng đặc biệt là dưỡng thương, dựa vào thủ pháp này mà lão tổ tông của nhà bọn họ đã bước vào cấp Thiên rồi, có năng lực tương đương với lão tiền bối Tư Đồ của nhà họ Phạm. Long Thiên đã được lĩnh giáo uy lực đại long kỳ trận của Tư Đồ Văn, nói thực, Long Thiên bây giờ cũng không tự tin có thể đánh bại ông già đó. Lão tổ tông của nhà họ Đỗ nếu như có thể đánh bất phân thắng bại với Tư Đồ Văn thì đương nhiên không phải là một người dễ đối phó. Nói như vậy thì lẽ nào nhà họ Đỗ không phải nhắm vào công thức pha chế thuốc của Vương Lệ Trân, mà là bản thân cô ấy. Nếu như vậy thì đã sáng tỏ rồi, tại sao đêm hôm đó Tần Tung Hoành nhất định phải đưa Vương Lệ Trân đi, nghĩ lại thì chính là muốn lấy Vương Lệ Trân làm món quà cho nhà họ Đỗ. Chỉ có điều người đẹp ở Bắc Hải nhiều không đếm xuể, chỉ cần nhà họ Đỗ mở lời thì có lẽ không ít người tình nguyện làm lò luyện song tu. Dù sao chỉ cần bước chân vào được nhà họ Đỗ thì sẽ không sợ không có vinh hoa phú quý, vì sao lại cứ nhất định phải là vợ của anh chứ. Vì một người mà vây khốn cả một tòa thành.