Ông chủ nhà hàng là một người đàn ông không thể bình thường hơn được nữa, cho nên nghe thấy cậu thiếu niên kiếm gỗ ăn mặc khác người kia nói vậy thì không những không kinh ngạc mà còn cười nói: “Nhóc con, đến một con gà cậu cũng không dám giết còn nói muốn giết người, sao vậy, ra ngoài lăn lộn mới vài năm đã thật sự tưởng rằng mình là sát thủ chuyên nghiệp rồi à?”
Nhà hàng khác biệt trong con hẻm nhỏ này tên là nhà hàng Bắc Uyển, ông chủ tên là Mã Kiếm, tính cách hào sảng, có một người con gái, người vợ thì sau khi sinh con gái xong đã chạy theo một tên đàn ông có tiền người bản địa rồi, để lại hai cha con sống nương tựa vào nhau. Một mình Mã Kiếm gây dựng nên nhà hàng này, cũng nhờ vào tài nghệ không tồi của mình mà mấy năm nay cũng coi như phất lên đổi đời. Việc kinh doanh và danh tiếng của nhà hàng đều rất tốt, cũng có được cuộc sống thường thường bậc trung. Mã Kiếm nói không oán hận người phụ nữ tệ bạc kia là không thể, nhưng cuộc sống chẳng phải hay thích ép con gái nhà lành thành kỹ nữ đó sao, có lẽ ban đầu thì hận nỗi không thể giết chết tên có tiền đã cướp mất người mình yêu kia, nhưng dần dần theo thời gian thì cũng hiểu được sự lựa chọn của người phụ nữ năm đó mặc dù thực dụng nhưng cũng không sai.
Người thanh niên tên là Lưu Công Cẩn, cái tên rất nho nhã, nhưng còn người thì chẳng nho nhã một chút nào, lúc này đang ngồi trước mặt Mã Kiếm, tư thế ngồi rất thô tục, một chân còn cho lên ghế, miệng phì phèo điếu thuốc, trông bộ dạng vô cùng côn đồ lưu manh. Lúc Mã Kiếm nhặt được hắn thì vẫn còn là đứa bé ăn mày mười hai tuổi, suýt chút nữa là đã chết cóng trước cửa nhà hàng của ông ta, Mã Kiếm lương thiện đã cho hắn về nhà hàng ở, tên thanh niên sau hai năm làm tạp vụ ở nhà hàng thì đã ra đi lang bạt giang hồ kiếm sống. Việc hắn thích nhất chính là đeo thanh kiếm gỗ làm đại hiệp, ước mơ có thể trở thành nhân vật lớn hành hiệp trượng nghĩa, mấy năm nay thói quen này cũng không hề thay đổi.
Lưu Công Cẩn ngồi ngả ngớn hút thuốc, ngẩng đầu nhìn Mã Kiếm nói: “Ông Mã, ông đừng coi thường tôi, sau khi tôi rời khỏi nhà hàng này thì đã có kỳ ngộ đó, bây giờ võ công cao cường, kiếm gỗ đã đạt đến cực điểm, kiếm khách trong các tiểu thuyết võ hiệp có thể một kiếm chém đứt núi đứt sông, tôi không trâu bò được như vậy nhưng một kiếm này của tôi chém cái quán cơm này thành hai mảnh thì cũng không thành vấn đề”.
“Chém gió, cứ chém tiếp đi”, Mã Kiếm cười ha ha, giơ tay ra gõ vào đầu tên thanh niên vui vẻ nói: “Cái bệnh hoang tưởng này của cậu đến khi nào mới khỏi đây, làm người không thể cả đời sống trong hoang tưởng của mình được”.
Lưu Công Cẩn ăn mặc mộc mạc khinh miệt bĩu môi nói: “Không tin thì thôi, Tiêu Tiêu đâu rồi? Vẫn chưa đi học về à, có cần tôi đi đón con bé không?”
“Hả? Đã đến giờ rồi sao”, Mã Kiếm nhìn đồng hồ trên tường nói: “Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, vậy đi đón con bé giúp tôi đi, Tiêu Tiêu mấy năm nay cũng nhớ cậu lắm đấy, gặp cậu chắc chắn nó rất vui, nhưng không biết đã lâu như vậy rồi con bé có còn nhớ cậu trông thế nào không nữa. Tôi gọi điện thoại cho con bé một tiếng, hiếm lắm mới thấy nhóc con cậu có lương tâm quay về Bắc Hải, tối nay ăn ở đây đi, ở lại một thời gian cũng không vấn đề gì, bao ăn bao ở luôn”.
“Vẫn là ông Mã phóng khoáng”, Lưu Công Cẩn giơ ngón tay cái lên nói.
Mã Kiếm xua tay nói: “Bớt nói mấy lời già mồm đó đi, tôi vốn coi cậu như con trai, mau đi đón con gái bảo bối của tôi đi, tiện đường nếu có ai dám trêu chọc con gái tôi thì cậu đập cho mấy tên đó một trận, con gái giống tôi, lớn lên rất xinh đẹp, nhóc con, cậu mà thấy thì cũng không được có ý đồ gì với con gái tôi đâu đấy”.
“Con nhóc suốt ngày chảy nước mũi đó, cho dù có mười tám tuổi rồi tôi cũng không thấy xinh đẹp chỗ nào. Ông yên tâm, mấy năm nay tôi đi khắp nơi, cũng gặp qua nhiều người, người đẹp thế nào cũng đã gặp, tôi chỉ thích mấy cô mông to chút thôi, con gái ông không phải là gu của tôi, hơn nữa, tôi cũng không súc sinh đến mức ra tay với học sinh đâu”, Lưu Công Cẩn cười hi hi, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Mã Kiếm trừng mắt tên thanh niên miệng lưỡi vẫn lắm lời như ngày trước một cái, tức giận nói: “Đúng là thích chém gió”.
Cừu Đông Thanh không có một chút hứng thú nào với văn hóa hoạt hình, nên không tham gia vào chủ đề này, Lữ mập thì suốt cả đường đi cười nói với Cừu Đông Thanh, về nữ yêu đao được sinh ra ở nhà họ Long này thì người khác không biết đến thân phận của cô ta, nhưng thân làm tài xế của Long Thiên Tượng bao nhiêu năm như Lữ mập sao có thể không biết rõ chứ. Ban đầu chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên ông chủ lại lương thiện như vậy, không hề giở thủ đoạn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sau này có một lần ngẫu nhiên nghe thấy ông chủ nhắc đến chuyện này, Lữ mập ngay lập tức kinh ngạc vô cùng, sự sùng kính đối với ông chủ lại tăng thêm một bậc nữa. Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Long Thiên chọn món xong thì món ăn nhanh chóng được mang lên. Lần trước Long Thiên ăn cùng vợ ở đây, anh rất thích mấy món ở đây, phải biết rằng anh vốn dĩ cũng là một đầu bếp. Hơn nữa, tài nghệ nấu ăn cũng không tệ, nếu không thì cũng không thể khiến Vương Manh Manh kén ăn thích ăn món anh nấu được, nên đến anh cũng thích thì chứng tỏ tay nghề của nhà hàng này quả thực rất xuất sắc. Long Thiên gắp một miếng thịt kho tàu cho Cừu Đông Thanh nói: "Chị, món thịt kho tàu này rất nổi tiếng ở đây, chị thử xem". Cừu Đông Thanh gật đầu, cắn một miếng thịt kho tàu, quả thực rất thơm, đúng là khác với những đầu bếp bình thường nấu, cách biệt một trời một vực. Cô con dâu đó phương diện nào cũng rất ưu tú, bất luận là võ đạo hay là bản lĩnh làm ăn đều khiến Long Thiên cảm phục, duy nhất chỉ có nấu ăn là vô cùng dở tệ, cũng may lúc nhỏ Long Thiên không kén ăn, lần nào Cừu Đông Thanh vào bếp cũng cổ vũ hết mình, về phần những người khác thì ngay cả bà nội trước nay đều rất yêu chiều Cừu Đông Thanh ăn thử một lần xong cũng phải âm thầm thở dài con người ai cũng phải có khuyết điểm, còn tên nhóc con Long Sơn Báo kia thì chỉ cần Cừu Đông Thanh vào bếp là tuyệt đối sẽ viện đủ lý do có đánh chết cũng không về nhà.