Long Thiên không muốn nói, Lữ mập cũng chẳng ngu mà hỏi cố, ba người uống tới 3 giờ sáng, diệt sạch bốn thùng bia rồi mới dìu nhau rời khỏi phòng hát, vừa ra ngoài, mấy người đều cảm thấy gió mát thổi qua, tinh thần sảng khoái.
Hôm nay mọi người đều vui hết nấc, bốn thùng bia, chia đều cho ba thì mỗi người cũng phải uống ít nhất hơn một thùng, tất nhiên họ đều là những người có sức uống trâu bò, mặc dù bước chân hơi liêu xiêu, thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Đường phố lúc 3 giờ sáng không bóng người, Tiểu Nam Tử chả hiểu não bị chập cheng hay gì, đột nhiên vui vẻ nói: “Tiểu Hổ Tử, chúng ta tiếp tục trận đấu lần trước, đứng ở đây đi tè, ai tè xa hơn thì thắng”.
Long Thiên cũng hớn hở, năm đó bọn họ uống say rồi bắt đầu thích bày trò này chơi, lần nào bọn con gái cũng tránh ra xa, cười không ngừng, chị Như Như thì lén cầm điện thoại chụp bọn họ, lúc nào cũng là Thái Ca đứng đầu, Long Thiên thứ hai, Phong Ức Không thứ ba, Tiểu Nam Tử xếp bét, thế là Tiểu Nam Tử đã có biệt danh Nam suy thận.
Long Thiên ngạo mạn: “Nam suy thận, lại muốn chuốc nhục nữa hả?”
Tiểu Nam Tử hừ lạnh: “Tôi đây đã khổ luyện bí kíp bao nhiêu năm nay, cậu tin tôi có thể bắn sang tận chỗ thùng rác bên đường đối diện không?”
“Chém gió phần phật”.
“Không tin thì tới đây”.
Lữ mập đã có phần quá chén, đứng dậy hưởng ứng: “Đi, tới đê, cho các người biết cái gì là bảo đao chưa cùn!”
Thế là một cảnh tượng hoang đường xảy ra, ba người đàn ông không trẻ không già xếp hàng trước cổng quán karaoke Huy Hoàng, không thèm để ý đến việc người qua đường nhìn bọn họ như mấy thằng dở, bắt đầu làm trò.
Cuối cùng, Long thiên đã đánh bại Tiểu Nam Tử với khoảng cách chênh lệch 5cm, còn Lữ mập thì đau khổ phát hiện mình tè lên giày, đã vậy còn tè trong lúc gió thổi thuận chiều.
Long Thiên và Tiểu Nam Tử đều không nể mặt cười cợt ầm ĩ, Lữ mập chỉ có thể nói một cách chua chát: “Đúng là tuổi xuân chó má”.
Cảnh tượng này được xếp vào trong danh sách mười cảnh tượng kỳ lạ hiếm có của Bắc Hải năm đó.
Sau khi thuê phòng cho Tiểu Nam Tử, đưa Long Thiên về nhà an toàn, Lữ mập lại đi tới một quán bar khác, rút điện thoại ra gọi, không lâu sau ông Hoàng mặt sẹo ngàn năm không thay đổi xuất hiện, đi đến bên cạnh nói với Lữ mập: “Cô chủ đang bực mình, đã uống rất nhiều rượu, tôi khuyên không nổi, có vài tên có mắt không tròng định lợi dụng giở trò đều bị tôi cho một trận rồi”.
Lữ mập nói rất bình tĩnh, dường như đã tỉnh táo: “Ông đưa con bé ra đây”.
Ông Hoàng khó xử nói: “Tôi sợ cô chủ không chịu nghe lời tôi”.
Lữ mập: “Mạnh tay một chút cũng được”.
Ông Hoàng gật đầu, lại quay người đi vào quán bar, 5 phút sau thì kéo được Quả ớt nhỏ đã uống đến mặt đỏ lừ ra, Lữ mập dịch người qua, Quả ớt nhỏ hùng hổ ngồi phịch lên xe, vừa ngồi xuống đã quát tháo: “Không phải nói cắt đứt quan hệ bố con à? Đến đây tìm con làm gì”.
Lữ mập nhìn ra cửa sổ, lầm bầm: “Bố chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học đến thủ đô, biết rằng ông bà nội con không thể cho bố giàu sang, bố liền tự mình đi tìm giàu sang, khi đó ở thủ đô, cái gì bố cũng từng làm, bưng bê phục vụ, tiếp thị, giả vờ tai nạn để ăn vạ, bán thuốc lởm, thậm chí còn từng đi dẫn gái cho người ta, chỉ cần là việc kiếm ra tiền thì bố đều làm, mấy năm đó trải qua bao nhiêu sóng gió, bị người khác khinh thường, dẫm đạp, lên đồn các thứ, đếm không xuể, mà cũng chẳng muốn nhớ lại nữa, bê tha chật vật như thế tầm bảy tám năm, tích được ít vốn, liền tới một sân golf làm nhân viên kéo gậy trông đồ, định bụng nếu bám được vào một nữ đại gia nào đó thì có thể bớt phấn đấu 10 năm rồi”. “Hôm đó có một người rất ngầu, chỉ vì bảo vệ không cho vào, thế là liền lấy 100 triệu ra mua đứt cả cái sân golf, đó là lần đầu tiên bố thấy nhiều tiền như thế, về sau mới biết đấy là bố của cậu chủ, bố mặt dày tiến tới chào hỏi, nói chỉ cần có tiền việc gì tôi cũng có thể làm, người ta không thèm để ý tới bố, bởi vì ông ấy cũng chẳng thiếu kẻ muốn bán mạng cho mình, khó khăn lắm mới tìm được một người giàu có vậy, bố dễ gì mà từ bỏ, thế là liền dùng cách ngày ngày mặt dày đi theo, ông ấy thấy phiền, sai người cắt đứt gân tay của bố, bố vẫn quyết không bỏ cuộc”. “Bố khi đó 30 tuổi, ngồi dài trước cổng nhà họ Long, lúc ấy bố đã nghỉ việc hơn nửa năm, trong túi chả còn đồng nào, mấy ngày liền không ăn cơm, suýt thì chết đói, chỉ có cậu chủ lúc đó mới 7 tuổi chịu mở cổng sắt, dìu bố vào trong, cho bố một bữa cơm đầy đủ thịnh soạn, con gái ngoan, đời này bố cho dù có may mắn phất lên chăng nữa, cũng không thể có lại cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng như trong bữa cơm đó, cậu chủ là người đầu tiên coi bố như một con người, cho bố cơ hội phát triển, thậm chí cậu chủ từng hiến máu cứu mạng con, Lữ xấu xa này không phải loại đại nhân đại nghĩa gì, nhưng không ngu ngốc, cũng biết một câu thế này”. Lữ mập, một người đã trải qua bao mưa gió ở Bắc Hải, hung hăng quẹt mặt, nói: “Cho dù bố chỉ là một con chó, nhưng nếu có người đối xử với bố một cách bình đẳng lịch sự, bố cũng sẽ báo đáp lại y như vậy!”