Chiếc Váy Của Cậu Ấy

Chương 12-2


Edit: Cháo

21.

“Hôm nay sao?” Vưu Bạch lùi đến bên mép giường, túm chặt lấy váy, “Mai, mai được không?”

“Anh thấy mới nãy em trêu chọc anh đâu có căng thẳng thế này đâu?”

“Em nào có trêu gì?”

“Lúc nãy ngồi trên sopha, tay em đặt ở đâu thế?”

Tầm mắt Vưu Bạch rơi trên quần Giang Nghiễn Bạch, chỗ đó hơi cương lên rồi, cậu nuốt nước miếng, vẫn hết sức chống cự: “Em không chú ý, không phải cố ý đâu, chỉ tùy tiện gác lên thôi, ai biết lại chạm phải chỗ đó của anh chứ.”

Giang Nghiễn Hàn đẩy cậu ngã ra giường, hai tay chia ra giữ lấy mỗi bên đầu gối của cậu, thân dưới của anh sáp tới, nói: “Chạm? Còn hơn thế mà.”

“Được rồi được rồi đồ hẹp hòi, em cũng cho anh chạm lại được không? Coi như bồi thường cho anh.” Vưu Bạch nói xong kéo váy lên cho Giang Nghiễn Hàn nhìn.

Giang Nghiễn Hàn lấy áo mưa và dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo ra, sau đó ném xuống bên cạnh Vưu Bạch, cong miệng nói: “Nghĩ đẹp thế, đừng có mơ nữa.”

“A…”

Vưu Bạch cảm thấy cả người như đang bùng cháy, bởi vì Giang Nghiễn Hàn đang đốt lửa trên người cậu.

Giang Nghiễn Hàn, cái tên này nghe thì có vẻ chính trực lạnh lùng đấy, phần lớn thời điểm có thể xem là người cũng như tên, nhưng Vưu Bạch không nghĩ tới lúc ở trên giường Giang Nghiễn Hàn sẽ trở nên cầm thú như vậy.

Lúc mở rộng anh mò tới điểm nhạy cảm của Vưu Bạch, anh biết rõ Vưu Bạch sẽ không chịu nổi, cứ hăng say ma sát vào chỗ đó, khiến Vưu Bạch bị dày vò đến nỗi chỉ có thể co rúc lại trong ngực anh, gọi chồng gọi ba ba cầu xin tha thứ.

Vưu Bạch từ trước đến giờ rất biết làm nũng, Giang Nghiễn Hàn bình thường cũng toàn ăn thính này của cậu, nhưng lên giường rồi lại chẳng biết sử dụng chiêu trò gì, Giang Nghiễn Hàn muốn làm gì, Vưu Bạch chỉ có thể phối hợp. Giang Nghiễn Hàn bảo cậu ưỡn ngực, cậu chỉ đành ngoan ngoãn ưỡn ngực ra đến bên miệng anh, bảo cậu xoay người, cậu chỉ có thể càu nhàu quỳ xuống bên giường, Giang Nghiễn Hàn bảo cậu tự vén váy lên, Vưu Bạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vén váy lên.

Nhưng Giang Nghiễn Hàn chú ý tới cảm xúc của cậu, dừng lại, “Sao thế?”

“Anh cởi giúp em,” Vưu Bạch kéo tay Giang Nghiễn Hàn, đặt tay anh lên đùi cậu, còn đưa vào trong, cậu cụp mắt nói: “Anh tới đi.”

Giang Nghiễn Hàn hiểu ý, ngón tay thăm dò đi vào, một đường thẳng vào bên trong, anh phác họa chim nhỏ của cậu, từ chỗ túi nang trượt đến gốc đùi mềm mại của Vưu Bạch, anh duỗi tay, dùng sức xoa nắn chơi đùa giữa hai chân cậu, váy đã bị vén lên phần bụng, Vưu Bạch bắn lần đầu lên váy, cậu nhìn chỗ dịch trắng kia, đầu óc trống rỗng.

Vưu Bạch không còn trắng nữa, giờ cả người cậu đã nhuốm màu phấn hồng rồi.

Trong khoảnh khắc Giang Nghiễn Hàn tiến vào, Vưu Bạch chỉ cảm thấy cứ như có một thanh sắt vừa nóng vừa cứng trực tiếp đi vào, chẳng có chút dịu dàng đáng nói nào, nhưng Giang Nghiễn Hàn cúi đầu hôn cậu, răng môi quấn quýt đã dễ dàng trấn an cậu lại.

Giang Nghiễn Hàn thích kiểu tấn công quyết đoán, ra hay vào đều rất hung ác, tay đè ngang hông Vưu Bạch, mỗi lần Vưu Bạch muốn chạy trốn, Giang Nghiễn Hàn cũng có thể kéo cậu lại, sau đó càng tiến vào sâu hơn. Giang Nghiễn Hàn còn thích xoa nắn ngực cậu, dùng kẽ ngón tay kẹp lấy đầu nhũ của Vưu Bạch, làm cậu vừa bực vừa buồn cười.

Dầu bôi trơn mang theo dịch thể nơi hai người kết hợp chảy ra, rơi xuống giường, Giang Nghiễn Hàn cũng đã bắn, anh tháo bao ra, cầm cái bao đựng đầy con cháu của mình, đập hai cái lên mặt Vưu Bạch.

“Đáng ghét.”

“Ai bảo em quyến rũ anh?” Giang Nghiễn Hàn nâng cằm Vưu Bạch lên, hôn cậu một nụ hôn vừa dài vừa dịu dàng.

“Giang Nghiễn Hàn, anh tới đi.” Vưu Bạch cởi hẳn váy trên người ra, giang chân chờ hiệp hai.

Đến nửa đêm, Vưu Bạch nằm trên người Giang Nghiễn Hàn nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm: “Anh xuất hiện sớm quá, em mới 20 tuổi.”

“Anh cho rằng em đang mong đợi chuyện này.”

“Không phải chuyện trên giường, em nói anh ấy, sao anh lại tốt với em như vậy chứ? Sau này em có thể gặp được người tốt như anh không.”

Giang Nghiễn Hàn không nói gì.

“Em không phải kiểu người bền bỉ gì, đa số thời điểm em đều đứng núi này trông núi nọ, cũng rất dễ mất đi cảm giác mới mẻ, một thứ cứ lặp đi lặp lại quá một tháng là em sẽ chán luôn. Em không có bạn bè, cho dù có ai có thể nói chuyện được, em cũng không dám chủ động tìm người ta, em luôn ôm thái độ tiêu cực với phần lớn sự việc, cũng rất bi quan chán đời, nào được như biểu hiện thoải mái bên ngoài đâu.”

“Mới làm xong đã bắt đầu ngẫm về đời người rồi?”

Vưu Bạch không để ý tới anh, tự nói: “Về chuyện tình cảm, em vừa mong chờ lại vừa sợ hãi, em muốn có người yêu em, cũng sợ người như mình không hợp để yêu, hại người hại mình, em cứ cảm thấy sau này em nhất định sẽ ngoại tình, 100% sẽ ngoại tình, em chính là người hư hỏng vậy đấy.”

Giang Nghiễn Hàn nhéo gáy Vưu Bạch, “Anh cũng không phải người tốt lành gì.”

“Với em, anh là người rất tốt.”

Giang Nghiễn Hàn cười một tiếng.

Vưu Bạch ngẩng đầu, nói: “Giang Nghiễn Hàn, hai kẻ xấu xa chúng ta tự tiêu hóa lẫn nhau đi, không được ra ngoài hại người khác.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 12


“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “

– ———————-

Tống Thanh Y đã ngủ ở nhà ông nội vào đêm hôm đó.

Mặc dù đã uống một chút rượu nhưng chất lượng giấc ngủ của cô vẫn như cũ không tốt lắm,đi ngủ sớm và thức dậy vào nửa đêm.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, cô cầm điện thoại liếc nhìn, mới hai giờ rưỡi.

Trước đó,có một tin nhắn Trình Dật gửi qua cô chưa đọc, là phát giọng nói qua WeChat.

Có lẽ là do uống rượu nên giọng Trình Dật hơi khàn “Ngày mai,bà xã mới trở về nhà sao?”

Chẳng biết tại sao, Tống Thanh Y cảm thấy Trình Dật nói ra hai chữ “bà xã” này mang theo chút lưu luyến.

Tống Thanh Y định gõ chữ nhưng chốc lát sau, cô đổi thành phát giọng qua: “Trở về đâu.”

Vốn tưởng rằng Trình Dật đã ngủ rồi nào ngờ chẳng qua mấy phút sau liền thấy tin nhắn của Trình Dật,mang theo chút yêu chiều “Em tỉnh ngủ rồi sao?”

Tống Thanh Y khó hiểu “Cậu còn chưa ngủ?”

Trình Dật không trả lời, đột nhiên phát video cho cô.

Tiếng chuông vang hơi lớn, Tống Thanh Y hoảng sợ ấn nút kết nối.

Trình Dật đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, gương mặt phóng đại trên màn hình như thể đang chọt chọt trước ống kính.

Sau đó từ từ kéo dài khoảng cách.

Cho dù là say rượu, tư thế ngồi của anh vẫn rất đứng đắn.

“Sao cậu không ngủ?” Tống Thanh Y nhỏ giọng hỏi.

Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, khoác thêm một cái áo khoác vào, đứng dậy đứng bên cửa sổ, nhìn những vì sao lấp lánh, ở ngoài không quá tối nhưng trên màn hình hiển thị có chút tối, Trình Dật nhìn cô qua ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại,khẽ nói: “Uống nhiều quá, ngủ không được.”

“Ừm.”

Tống Thanh Y không biết phải nói gì ngay lúc này, cô đành phải lựa chọn im lặng một lần nữa.

“Ở nhà ông nội vẫn không quen à?” Trình Dật hỏi.

“Ừ.” Tống Thanh Y mỉm cười “Tuần nào tôi cũng đến nhà thăm ông nội,tình trạng như thế này sớm cũng đã quen!”

Trình Dật ôm gối trên ghế sô pha sau đó đặt cằm chính mình lên gối, một vài sợi tóc rũ xuống trước trán,nhìn có chút đáng thương “Anh có chút không thoải mái.”

Tống Thanh Y sững sờ.

Trình Dật mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng của mình “Ngày mai,em có trở về ăn cơm không?”

“Có thể….sẽ không!”Tống Thanh Y nói.

Trình Dật có chút hụt hẫng thở dài, sau đó quay camera quanh phòng một vòng”Có cảm thấy trước khi đi có gì khác biệt không?”

Tống Thanh Y nhìn một chút, cô cười khẽ “Rất sạch sẽ.”

So lúc cô ở nhà thì sạch hơn rất nhiều.

“Cậu đang dọn dẹp à?” Tống Thanh Y hỏi.

“Đúng vậy.” Trình Dật nói: “Nhàn rỗi không chuyện gì làm.”

“Thật là giỏi” Tống Thanh Y trêu chọc anh.

“Cho nên…” Trình Dật bình tĩnh nói “Có phần thưởng nào không?”

Tống Thanh Y nhíu mày hồi lâu nhưng vẫn không hy vọng mình có thể cho anh cái gì nên đặc biệt hỏi: “Cậu muốn cái gì?”

“Bà xã –” Trình Dật kéo dài giọng nói,mang theo vô hạn lưu luyến làm cho trái tim Tống Thanh Y khẽ run lên theo tiếng nói của anh.

“Về sau,đừng đi chơi ở ngoài qua đêm nữa, được không?”

Tống Thanh Y thất thần nhìn khuôn mặt trên màn hình, suýt nữa gật đầu nhưng không hứa hẹn với anh.

Cô mỉm cười quay máy ảnh ra ngoài cửa sổ”Bên ngoài nhìn khá đẹp phải không?”

Trình Dật không trả lời.

Ngoại trừ tiếng gió và tiếng sột soạt bên ngoài,cả hai đều một mực giữ im lặng.

Mười phút sau.

Tống Thanh Y nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Trình Dật hừ một tiếng, sau đó kê một cái gối dưới đầu mình nhắm mắt nằm xuống, lông mi anh cong cong giống như Tống Thanh Y nhìn thấy đêm đó.

Tống Thanh Y đóng cửa sổ, di động bên kia đã truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Một nửa khuôn mặt của Trình Dật đang nằm trên gối, một tay có lẽ đang cầm điện thoại di động.

Tống Thanh Y nhìn một hồi, ống kính trên màn hình điện thoại đột nhiên đen kịt, Trình Dật hô hấp trở nên kéo dài, thậm chí còn có tiếng ngáy nhẹ.

Tống Thanh Y nói nhỏ: “Ngủ ngon.”

Sau đó cô cúp điện thoại.

Ngồi ở trên giường, cô chợt nhớ lần đầu gặp Trình Dật.

Cô ngồi ở quầy bar vừa uống rượu vừa nghĩ nghĩ nên tìm một chàng trai như thế nào để xxoo nhưng nhìn xung quanh, toàn là những người một bụng đầy mỡ, cô cảm thấy có chút chán ghét.

Uống hết ly này đến ly khác,sau đó định ra về thì có một người đàn ông bất ngờ ngồi cạnh cô.Trên tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ không rõ nhãn hiệu, khuy áo sơ mi trắng không cài khuy,tay áo vén cao lên một chút,lộ ra đường cánh tay rất đẹp, quay đầu lại liếc nhìn anh ta đang mỉm cười cảm ơn người phục vụ.

Nụ cười ấy như một làn gió xuân.

Gần như ngay lập tức, cô nghĩ đến nhân vật nam chính trong tác phẩm mà cô đã viết.

Không chút do dự, dựa vào việc mình say rượu nắm lấy cổ áo anh ta cười cười, mang theo một tia khiêu khích “Em trai, bao lớn?”

Nhìn người trước mắt,cô đoán anh ta có thể xem là người nhỏ hơn cô tận mấy tuổi.

“Đủ tuổi kết hôn.”

Yết hầu anh ta khẽ nhúc nhích, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, khuôn mặt anh ta rất xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt, Tống Thanh Y nhìn chằm chằm vào mắt anh ta hồi lâu, ngón tay mảnh khảnh lướt qua khóe mắt,trên môi nở nụ cười: “Có thể không?”

Sau đó, họ cùng nhau đến khách sạn.

Tống Thanh Y không ngần ngại làm điều đó cùng anh ta nên lúc cả hai tiến vào chỗ thân mật nhất, cô cũng cảm thấy không quá đau.

Chỉ không quá thoải mái một chút mặc dù Trình Dật ở trên người cô cố hết sức nhẹ nhàng.

Không thể không nói, quả thật rất tốt.

Nhớ lại, Tống Thanh Y cảm thấy chính mình lúc đó hẳn rất táo bạo nhưng chính mình lại không hề hối hận.

Với ý nghĩ trả thù Trần Đạc.

Nếu không gặp Trình Dật ngày hôm đó, cô định mua một thiết bị tự giúp chính mình.

Cô quả thật không quan tâm lắm đến loại chuyện mất mát này ngoài việc cô chỉ muốn nói với Trần Đạc coi như chính cô tìm một người xa lạ cùng các thiết bị lạnh lẽo bày bán bên ngoài cũng không tình nguyện hiến cho anh ta.

Đêm đã khuya, tâm trí cô không tránh khỏi u ám.

Mở túi và lấy ra một điếu thuốc.

“Lạch cạch” điếu thuốc được đốt cháy.

Ánh sáng yếu ớt in trên trần nhà, suy nghĩ bỗng nhiên rời rạc.

Cô nghĩ đã đến lúc tìm một nơi để yên tĩnh.

– ——Edit:Ninh Hinh——

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.