Chí Tôn Vô Lại

Chương 242: Truyền thừa chi huyết


Trong phạm vi mấy trăm mét, trên mặt đất dường như có từng đoàn từng đoàn những thứ gì đó từ dưới đất bốc lên, mang theo hắc khí nhàn nhạt. Từng đoàn những thứ gì đó giống như nhuyễn thể không có quy tắc hình trạng, vẫn còn đang nhúc nhích… Ngay sau đó, từng khối hắc sắc lúc nhúc trên mặt đất chầm chậm kết nối lại với nhau, cả mặt đất giống như đều biến thành màu đen. Hơn nữa, trong không khí còn mơ hồ phát ra mùi vị mục nát hôi thối, khiến người ta phát buồn nôn.
Bảo Nhi hối hận muốn chết, cô bé bịt chặt cái mũi của mình lại, nhưng đối diện với yêu quái trên không trung, dường như ngay cả không khí cũng bị hắn làm cho ô nhiễm.
“Đây là thứ gì vậy?” Trong lòng Bảo Nhi buồn bực: “Tên nước ngoài cũng có thể biến thành yêu tinh? Đó là yêu tinh gì? Lại cứ một mực phát ra nhiều xú khí như vậy, chẳng lẽ là con chồn tinh? Hay là xú dứu tinh? Nhưng trông như không giống a…”
Lúc này, Jiaerni đã ổn định cơ thể ở trên không. Thân hình hắn bành trướng cao tới gần ba mét mới dừng lại không tiếp tục nữa. Chỉ là cơ nhục và xương cốt toàn thân vẫn đang mơ hồ rung động, toàn thân run rẩy, trên mặt mang theo biểu tình điên cuồng, đôi cánh màu đen ở sau lưng đã hoàn toàn mở ra. Hắn cứ như vậy ở trên không trung, toàn thân bắn ra hắc sắc khí diễm tà ác. Từ góc độ của Bảo Nhi mà nhìn, đối phương rất giống ác ma đến từ địa ngục trong thần thoại Tây phương.
“A! Ta hiểu rồi!” Bảo Nhi nhìn từng tia hắc khí trên mặt đất đang phá đất mà ra, chầm chậm lan tới không trung, tụ về phía Jiaerni, hắc khí từ dưới đất bốc lên, toàn bộ tụ tập xung quanh thân Jiaerni, không ngờ lại bị hắn hít vào từng tia! Mà trên mặt đất, cái thứ đang nhúc nhích từng đoàn đó, càng nhìn càng thấy giống với chất nhầy… giống như là một núi ốc sên vậy.
Cuối cùng, mảng lớn những thứ nhuyễn thể màu đen đó từ trên mặt đất bay lên. Ở giữa chừng không hình thành một vật thể lớn, không có quy tắc, mơ hồ ngọ nguậy, hình dạng vẫn còn đang biến hóa.
“Grừ!!!”
Jiaerni há cái mõm to ra rồi lại một lần nữa phát ra tiếng hú dài. Bảo Nhi bịt chặt lỗ tai, mặc cho cuồng phong tạt vào mặt. Lôi Đậu Đậu ôm chặt lấy cổ cô bé, hét lớn: “Hây, tỷ rốt cuộc có đánh hay không? Hoặc là xông lên đánh hắn, hoặc là chúng ta cứ mất mặt mà chạy trốn. Cứ đứng ở đây như vậy, chẳng lẽ tỷ đợi xem kịch à? Ta nhìn một mảng lớn thứ đó, giống như là một khối nước mũi lớn, khẳng định không phải là thứ tốt đẹp gì đâu…”
Không cần Lôi Đậu Đậu nhắc nhở, Bảo Nhi đã cảm thấy không ổn, trong không khí xung quanh là một mảng chết chóc.
Bảo Nhi tịnh không biết, Jiaerni vừa rồi đã hấp thụ toàn bộ âm khí ẩn tàng ở dưới đất trong khu vực xung quanh! Đây vốn là một loại pháp thuật cao cấp của chủng tộc Huyết tộc Hắc Ám bọn chúng. Điều quan trọng hơn là trước đó Jiaerni đã lấy từ trong thạch cầu đó ra một giọt huyết dịch đỏ tươi, bên trong càng có bí ẩn.
“Hô… hô” Jiaerni thở hổn hển mấy tiếng, thanh âm giống như từ địa ngục vang lên: ” Được rồi… đã… hoàn thành hợp thể rồi!”
Khóe miệng Jiaerni nhếch lên, đằng sau cặp môi lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua thân thể chính mình, lóe lên một tia hài lòng. Thanh âm của hắn chói tai như mang theo tiếng va đập của kim loại: “Rất tốt… rất tốt! Tuy không phải là trạng thái một trăm phần trăm… nhưng đã rất không tồi rồi!”
Jiaerni giơ một ngón tay chỉ vào Bảo Nhi: “Ngươi! Người Đông phương! Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh! Vì trong một ngàn năm nay, ngươi là ngươi đầu tiên được thấy nhân loại sống lại trong hình dáng của Huyết tộc Huyết thân vương vĩ đại! Tiểu nha đầu, hi vọng mùi máu tươi của ngươi, có thể khiến ta hài lòng!” Nói xong, hắn khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười tà ác.
Trong lòng Bảo Nhi thấy ghê tởm, hét lớn: “Đừng tới gần! Con quái vật người đầy lông lá ngươi, đừng hòng đụng vào ta! Ta nhổ nhổ nhổ nhổ! Uống máu của ta! Bình thường trong nhà cả muỗi cùng cũng đừng hòng chạm vào được một chút da thịt của ta!”
Mắt thấy Jiaerni giương nanh múa vuốt, Bảo Nhi cuối cùng cũng đành chịu, từ trong lòng lần mò hai cái, tay rút ra một cái nhuyễn tiên dài dài, cổ tay rung lên, “bạch” một tiếng, trường tiên vươn dài ra.
Thân thể Jiaerni giữa không trung thực hiện một động tác, đột nhiên lao về phía Bảo Nhi. Cô bé hét lên một tiếng lanh lảnh, mắt thấy Jiaerni mình đầy chất nhờn ghê tởm còn miệng thì lởm chởm răng trắng, chỉ nhìn thôi đã không khỏi nổi da gà toàn thân, hét lớn một tiếng, nhắm mắt lại, nhuyễn tiên đã vung ra…
“Vù” một tiếng, nhuyễn tiên của Bảo Nhi dưới cái rung tay của mình, lập tức thẳng như bút, giống như một đạo hắc sắc thiểm điện rạch phá hư không, sau đó một thanh âm thanh thúy vang lên.
“Ô” thân thể Jiaerni vốn đang bay thẳng tới, chính diện bị nhuyễn tiên đánh phải, hắn không tránh né, cứ thế ngạnh tiếp một tiên của Bảo Nhi. Cây roi chính diện quất trước ngực và quất lên mặt hắn, thân thể Jiaerni trong không trung bị đánh bay ra bảy tám mét, mới ổn định lại được, trên mặt trên người có một vết máu dài và sâu. Hắn chỉ hít sâu một hơi, vết roi bên ngoài thân thể nhanh chóng biến mất, da thịt trong nháy mắt đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Khẹt khẹt khẹt…” Tiếng cười của Jiaerni vang lên: “Nha đầu cứng cỏi, khí lực của ngươi rất lớn, nhưng trình độ công kích này, vô pháp thương hại được thân thể cường hãn của ta!”
Bảo Nhi một roi đắc thủ, lại nhìn trên cây roi của mình đã dính đầy chất nhầy trên thân thể đối phương, không khỏi cảm thấy quá đỗi ghê tởm, vội vàng ném cây roi đi, hét lớn: “Bẩn chết đi được!!”
Trong lòng cô bé cũng rất tiếc cây roi này, hét lớn: “Hây, ngươi đừng qua đây! Ngươi lại tới, ta lại phải cầm thứ gì đó đánh ngươi! Ta đánh thì ngươi không bị sao cả, nhưng thân thể ngươi bẩn thỉu như vậy, thứ gì dùng để đánh ngươi xong rồi ta đều phải lập tức vứt đi! Như vậy thật quá lãng phí!”
Jiaerni cất tiếng cười chói tai, hắn giơ trảo lên, móng tay trên năm ngón tay vô thanh vô tức biến dài ra, mỗi một cái móng tay đều dài chừng một thước, sắc bén như đao phong. Jiaerni trong tiếng cười dài, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, lưu lại một đạo tàn ảnh…
“Ối trời! Không ngờ hắn lại có thể thuấn di!” Bảo Nhi kinh hô một tiếng, cảm thấy cạnh người đột nhiên có một cơn gió mạnh, cô bé lập tức thôi động pháp thuật, trong tích tắc đã di chuyển ra xa bảy tám mét. Nhưng tốc độ của Jiaerni lại càng nhanh hơn! Thân hình không ngờ lại như cái bóng bám theo, kề sát với Bảo Nhi. Bảo Nhi hét lớn, Jiaerni đã bổ đơn chưởng xuống, năm móng tay của hắn giống như đao sắc chém xuống. Một nhát chém này tuy chỉ dùng tay, nhưng không nghi ngờ gì nữa lại giống như đao phá núi lớn.
Bảo Nhi nếu muốn ngăn cản hắn, tự nhiên trong túi bách bảo ở trước ngực còn có phi kiếm và các loại binh khí khác. Nhưng thấy trên người và cánh tay của đối phương dính đầy chất nhờn đen xì xì, bất kì pháp bảo nào của mình chỉ cần chạm vào đối phương, chỉ sợ bản thân sẽ thấy ghê tởm rồi vứt đi… nhưng Bảo Nhi lại không nỡ bỏ đi! Cô bé không biết làm thế nào, hít sâu một hơi, thân hình trong nháy mắt liên tục thay đổi các phương hướng, thân hình trong không lóe lên bảy tám lần liên tục. Bảo Nhi tuy trong lòng vẫn ôm Lôi Đậu Đậu. nhưng pháp thuật thuấn di vẫn vận dụng xuất thần nhập hóa.
Nhưng một lớp thứ gì đó giống như là sên ở chung quanh mặt đất đột nhiên mở rộng ra, biến thành một mảng lớn thứ gì đó dinh dính màu đen, giống như là một lớp màng khuếch tán ra, từ bốn phương tám hướng đem Bảo Nhi bọc vào trong.
Bảo Nhi hét lên lanh lảnh: “Ngươi ngươi ngươi ngươi… ngươi đừng dùng cái thứ ghê tởm đó chạm vào ta! Ngươi mà tới, ta sẽ không khách khí đâu! Đừng có tới đừng có tới! Ngươi còn tới, cho dù bị mẹ mắng, ta cũng sẽ triệu hoán thiên lôi đánh ngươi!!”
Mắt thấy nụ cười của Jiaerni càng ghê tởm hơn, Bảo Nhi quát to một tiếng, nhanh chóng lấy ra một kim quyển lấp lánh kim quang, miệng niệm một câu khẩu quyết, rồi ném về phía Jiaerni.
Vù!
Một đạo kim quang vụt ra, đó chính là một Phục Ma Kim Cương quyển. Jiaerni đang cười, hốt nhiên thấy một đạo kim quang táp vào mặt, hắn không kịp né tránh, “phịch” một tiếng, Kim Cương quyển đã đập trúng trán, thân hình Jiaerni bị đánh rơi xuống, “ầm” một tiếng nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố rất to, hắn giơ tay nắm lấy Kim Cương quyển: “Đây là vật gì…”
Jiaerni bị đánh rơi xuống, nhưng lập tức thân hình lại bay lên, Kim Cương quyển của Bảo Nhi tuy không phải là pháp bảo vô thượng, nhưng bị đập như thế, lực đạo đâu chỉ là ngàn cân? Dù là một cao nhân tu hành cũng không dám chịu bị đánh chính diện như vậy! Jiaerni này bị đánh một cái lại như không có chuyện gì, ngược lại còn nắm lấy Kim Cương quyển, rống lớn mấy tiếng, song trảo bẻ vài cái, đem Kim Cương quyển trong tay vặn thành một khối rồi ném xuống đất, hét lớn: “Ha ha ha! Vật này không làm ta bị thương được đâu!”
Bảo Nhi thật sự cũng có chút kinh ngạc! Thân thể cô bé bay nhanh lên phía trên, nhưng chất nhầy màu đen từ bốn phương tám hướng dần dần vây kín lấy Bảo Nhi. Trông thấy thứ đó càng lúc càng gần, nghĩ tới những thứ đó muốn chạm vào da thịt của mình, Bảo Nhi toàn thân phát ngứa, kêu lên: “Đừng có tới!”
Bá!
Lại thấy trong tay Bảo Nhi đột nhiên lóe lên một đạo kim sắc quang hoa vô cùng rực rỡ… giống như một đạo kim long, từ trong tay cô bé xẹt qua không trung…
“Yêu tinh lớn mật! Là ngươi bức ta phải xuất kiếm!” Bảo Nhi bĩu môi, trong tay cầm một thanh trường kiếm hình dáng cổ xưa, trên mũi kiếm lấp lánh kim sắc quang mang, kình khí bắn ra bốn phía, kim quang trên mũi kiếm rực rỡ chói mắt, khiến người ta không có cách nào nhìn được. Kiếm này vừa nhìn đã biết là một thanh thần binh phi kiếm thượng phẩm.
“Lôi Tự Quyết! Chân Cửu Long Thiểm!!”
Bảo Nhi quát khẽ một tiếng, giơ trường kiếm lên, bấm kiếm quyết, trong nháy mắt, biểu tình trên mặt cô bé trở nên ngưng trọng, nghiêm túc!
“Vù” một tiếng, từ trên mũi kiếm, trong nháy mắt lóe ra một đạo kim quang rực rỡ, kim quang đó chuẩn xác đánh lên người Jiaerni. Thân hình Jiaerni trong mảng kim quang giống như trong chớp mắt bị đâm xuyên vô số lỗ nhỏ, gào lớn một tiếng, thân hình nhào lộn trong không trung mấy lần rồi rơi xuống đất.
Bảo Nhi thấy một kiếm đánh lui địch, vừa định hoan hô, nhưng lập tức chợt nghe thấy từ xa xa vang lên một tiếng giống như là dã thú gầm thét.
“Grào!!!”
Một bóng đen từ trên mặt đất trong nháy mắt lại lao lên, đó là Jiaerni!
“Ai ôi, vẫn chưa đánh được hắn!” Bảo Nhi niết chặt kiếm quyết, hét lên: “Lôi Tự Quyết! Chân Cửu Long Thiểm! Ta lại đánh tiếp!!”
Trên mũi kiếm kim quang lóe lên, một đạo kim sắc kiếm quang không gì sánh được bắn tới Jiaerni. Thân hình cự đại của hắn ở trên không căng ra, giang rộng hai cánh tay, đột nhiên mở miệng phun ra một đạo quang mang vừa đen vừa đỏ, quang mang đó giống như là huyết vụ.
Trong nháy mắt, trong thiên địa giống như tràn ngập tiếng gầm đầy tức giận của hắn, chiêu “Chân Cửu Long Thiểm” trong “Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm” của Bảo Nhi không ngờ lại không có cách nào xuyên phá được mảng huyết vụ đó! Kim quang tức thì bị huyết vụ đánh tan, Jiaerni cười lớn, tiện tay đem “Chân Cửu Long Thiểm” đánh tan, cười gằn: “Tiểu nha đầu, đây là kiếm thuật của Đông phương các ngươi sao?”
Tu vi pháp thuật của Bảo Nhi tuy cao, nhưng dù sao từ nhỏ được nuông chiều, rất ít cùng người khác động thủ. Huống chi lại gặp phải loại tỷ thí thảm liệt ghê tởm như thế này? Cho nên tu vi của cô bé mặc dù là cấp bậc cao thủ, nhưng tâm cảnh còn xa mới đạt tới cảnh giới cao thủ. Vừa rồi “Lôi Tự Trảm” mà cô bé thi triển chính là biến hóa trong “Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm” mà năm xưa học được từ Côn Luân phái. Chỉ có điều Diệu Yên biết căn cơ cô bé chưa ổn, cho nên chiêu cuối cùng “Thiên Lôi triệu hoán” tuyệt đối cấm chỉ cô bé thi triển. Thế nhưng với tu vi pháp lực của Bảo Nhi, cho dù không dùng “Thiên Lôi triệu hoán” loại đại tuyệt chiêu này, “Chân Cửu Long Thiểm” bình thường cũng đủ để ngăn địch rồi.
Nhưng mà loại đối thủ dám nghênh tiếp chính diện với “Chân Cửu Long Thiểm”, Bảo Nhi từ trước đến giờ chưa từng gặp phải. Mặc dù tu vi của cô bé lợi hại, nhưng lại chưa từng thực sự xông xáo trong Tiên Lâm một ngày nào. Hơn nữa từ trước đến nay chưa hề đánh nhau cùng với cao thủ– Cái lần đánh bại Ngọc Hư Tử vào ba năm trước, bất quá là bởi vì cô bé đột nhiên thi triển ra tuyệt học của Côn Luân phái, làm nhiễu loạn tâm thần của Ngọc Hư Tử mà thôi. Nếu thật sự là song phong quyết đấu sinh tử, Bảo Nhi cho dù có thắng cũng vị tất có thể thắng dễ dàng như thế.
Nếu là những cao thủ khác, ví dụ như Tiểu Lôi hoặc là Diệu Yên có kinh nghiệm phong phú động thủ với người khác, nếu pháp thuật của bản thân bị địch nhân phá giải, tuy trong lòng cũng sẽ thoáng kinh ngạc, nhưng tuyệt đối sẽ không kinh hoảng giống như Bảo Nhi. Dù cho kinh hãi, cũng sẽ lập tức xuất ra tuyệt chiêu lợi hại hơn để tấn công địch thủ.
Nhưng Bảo Nhi ngày thường cùng với người động thủ, tối đa là cùng với muội muội trong nhà đùa giỡn chơi đùa, có bao giờ cùng với người khác thật sự quyết đấu sinh tử đâu? Một chiêu không linh, trong lòng liền hoảng loạn, lại không nghĩ được sẽ dùng pháp thuật gì tiếp để đối địch, ngược lại đầu óc trở nên thất điên bát đảo, ngẫm nghĩ: Ối trời không hay rồi. Ta đánh hắn không động đậy! Chốc sau nhìn thấy toàn thân đối phương đầy chất nhầy khiến người khác buồn nôn, trong lòng sợ hãi: Tuyệt đối không thể để hắn chạm vào người ta, nếu không cho dù là rửa da, chỉ sợ cũng không rửa sạch được! Lát sau lại nghĩ: “Chân Cửu Long Thiểm” không đánh được hắn, chẳng lẽ ta dùng “Thiên Lôi triệu hoán”? Nhưng dùng “Thiên Lôi triệu hoán”, mẹ Diệu Yên khẳng định sẽ tức giận rồi đánh vào mông ta, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Thân là cao thủ, người mang tuyệt kỹ, khi cùng với đối thủ lợi hại tỷ thí, trong lòng mang đầy những tạp niệm như thế này, chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ có một mình “cao thủ” Bảo Nhi mà thôi.
“Ê, tỷ còn ngây ngốc cái gì nữa? Hắn tới kìa!” Bảo Nhi còn đang hồ tư loạn tưởng, Lôi Đậu Đậu đã ôm lấy cổ Bảo Nhi lắc lắc mấy cái, cô bé mới đột nhiên tỉnh lại. Lại nhìn thấy Jiaerni cười độc ác, giương rộng hai cánh, hạ xuống trước mặt mình, một trảo đó đang chộp tới trước mặt mình, Bảo Nhi lắc người né tránh, lui lại mấy bước, yêu kiều quát: “Ngươi ngươi ngươi ngươi không được qua đây, nếu không ta phóng thiên lôi đánh ngươi!”
Jiaerni không biết thiên lôi là cái gì, nhưng mà lại nhìn ra bộ dạng kinh hoàng thất thố của Bảo Nhi, hét lớn một tiếng, há cái miệng đầy răng ra. Bảo Nhi nhìn thấy trong lòng hoảng sợ, nhắm mắt giơ cao trường kiếm trong tay, quát lên: “Là ngươi ép ta!”
Trường kiếm chỉ lên trời, một tay đặt sau lưng, ngón tay nhanh chóng kết mấy thủ ấn…
Nhất thời, chợt thấy kiếm quang trong tay Bảo Nhi đại thịnh, trên mũi kiếm mơ hồ có tiếng sấm chớp, trên đỉnh đầu trong không trung mây đen dày đặc, giống như nước đen cuồn cuộn, tiếng sấm nổ lớn, trên mũi kiếm của Bảo Nhi giống như phóng ra từng tia điện quang như lưới nhện…
Lôi Đậu Đậu nấp đằng sau Bảo Nhi, mặt đầy hoảng sợ, trong lòng nghĩ pháp thuật kinh thiên động địa như thế này, uy lực nhất định rất lợi hại. Jiaerni tuy lúc này đang cuồng bạo, nhưng cũng bị thanh thế mà Bảo Nhi làm ra khiến cho khiếp sợ…
Đột nhiên lại nghe thấy trong đám mây đen ở trên không trung truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa… “rắc” một tiếng, lập tức tử quang đại thịnh, khiến cho người ta không thể mở mắt! Một đạo tử sắc thiểm điện cực lớn đánh xuống, giống như là cự phủ trong tay thiên thần vậy.
Thân hình cự đại của Jiaerni trong nháy mắt bị thiểm điện nuốt lấy, “ầm” một tiếng, hắn bị thiểm điện cự phủ đánh trúng đầu, thân hình từ trên trời ngã xuống, nặng nề đập lên mặt đất, lập tức nhìn thấy điện quang liên tiếp, nghe thấy “ầm ầm ầm”… sau đó là một tràng sấm sét liên tiếp, thiểm điện cái này nối tiếp cái kia, liên tiếp đánh xuống bảy tám lần.
Bảo Nhi ở trên không, cũng sợ hãi hét lanh lảnh một tiếng, ôm chặt lấy Lôi Đậu Đậu, né ra đằng sau, lại nhìn thấy chỗ Jiaerni ngã xuống, bị thiểm điện đánh liên tiếp bảy tám cái, điện quang hỏa quang ngập trời…
Trong khoảnh khắc cát bay đá chạy, Bảo Nhi đã đáp xuống dưới đất, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bị kình phong quét đau buốt, che mắt nhìn cẩn thận, lại thấy một cảnh khiến cho cô bé giật mình!!
Xa xa, trên mặt đất có một cái hố sâu hoắm chu vi tầm mười mét! Quái vật đó ở chính giữa hố sâu, đầu gối quỵ trên mặt đất, song quyền ôm lấy ngực, hai cái cánh quặp lấy thân hình to lớn của hắn vào trong, quanh người hắn bốc lên một đoàn thứ giống như là hắc sắc hỏa diễm. Hắc sắc khí diễm đó bao bọc toàn thân hắn, mặt mơ hồ còn có hắc sắc điện kiển lưu động. Thiểm điện ở trên cao chuẩn xác đánh trúng vào thân thể của quái vật, nhưng lại không có cách nào đột phá được một tầng hắc sắc khí diễm trên người hắn.
Ầm… ầm ầm… ầm ầm ầm…
Tiếng nổ dày đặc vọng đến, trong màn điện quang, thân ảnh của quái vật đó thấp thoáng vẫn đứng ở chỗ đó. Hắc sắc khí diễm bao phủ toàn thân hắn đang liều mạng ngăn cản thiểm điện. Thình lình trong thiên địa vang lên tiếng gào thét của hắn, tiếng gào thét khàn khàn đó dường như át cả tiếng sấm sét. Bảo Nhi nhìn thấy mà tâm thần như bay mất, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ái chà. Tên gia hỏa này lợi hại quá! Thiên lôi cũng đánh không chết được hắn!”
Khi điện quang tan đi, một mảng xung quanh nơi hắn đứng đều biến thành đất khô cằn. Toàn thân hắn cũng bị thiêu cháy đến quá nửa, trên hai cánh có khói bốc lên, một nửa cánh bị thiêu chỉ còn lại xương, lớp da cánh bên trên đã cháy trụi, nửa thân người cũng bị thiêu đến huyết nhục lẫn lộn…
Jiaerni che ngực, miệng phát ra tiếng gầm đầy thống khổ, hắc sắc khí diễm toàn thân lúc này mới thu liễm lại. Bảo Nhi đứng cách ngoài xa, hét lên: “Á! Yêu tinh, ngươi vẫn chưa chết?”
“Ách…” Trong cổ họng Jiaerni phát ra một tiếng kêu kì quái, hắn nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi, thân thể không ngừng run rẩy: “Không thể tha thứ… tên gia hoả không thể tha thứ… gia hỏa không thể tha thứ!!!”
Hắn vươn rộng hai cánh tay: “Ngươi không ngờ lại đả thương thân thể thần thánh của ta! Thân thể hoàn mỹ của ta!!”
Ầm!
Hắn nện một quyền lên mặt đất, mặt đất nhất thời nứt ra một cái hố lớn, mặt đất lay động, Bảo Nhi đứng không vững, lật đật lùi ra sau mấy bước, trong lòng càng hoảng sợ hơn: “Hắn không việc gì đấy chứ?!”
Người bị thiên lôi đánh trúng mà không chết. Đó là điều Bảo Nhi không thể tưởng tượng được. Cô bé lại không biết, Jiaerni đã tới cực hạn rồi…
Tất cả nguyên nhân chỉ vì Jiaerni dưới tình huống cấp bách, nuốt lấy giọt máu bên trong thạch cầu!
Căn cứ theo truyền thuyết của Hắc Ám chủng tộc, Huyết tộc là chủng tộc cao cấp trong Hắc Ám thế giới, so với các chủng tộc Hắc Ám khác còn cường đại hơn.
Tồn tại Huyết tộc cường đại nhất ở trước mắt, là Hấp huyết quỷ cấp bậc “thân vương”, ở dưới là đám hầu tước bá tước vân vân… nhưng căn cứ theo truyền thuyết của Huyết tộc, hấp huyết quỷ chân chính lợi hại không phải chỉ có như thế!
Một Hấp huyết quỷ cấp bậc thân vương bất quá cũng chỉ có bản lĩnh tương đương với Thánh kỵ sĩ mà thôi. Mà cho dù là Thánh kỵ sĩ cũng vị tất đã đánh được cao thủ Tu pháp kỳ trung kỳ trong Đông phương tu hành giả. Nếu gặp phải cao thủ đỉnh phong Tu pháp kỳ chân chính, ví dụ như những người trong thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng, tuyệt đối không phải là đối thủ, thậm chí còn xa mới bằng được cấp bậc đó.
Nhưng những tồn tại này của thế giới Tây phương, có thật sự là yếu ớt như vậy không?
Ít nhất Tiểu Lôi ở trong thần miếu Zeus trên núi Pyreneés ở Châu Âu đã từng xem qua một số lịch sử được ghi chép lại trong “hoàng hôn của chúng thần”.
Ở thời đại viễn cổ, giới tu hành của Tây phương cũng từng cùng với Đông phương tiên giới phát sinh đại chiến! Mặc dù cuối cùng Tây phương tiên giới không địch lại, nhưng dù sao song phương cũng từng đánh nhau không biết mấy ngàn mấy trăm năm, thậm chí còn hơn…
Nếu quả thật giới Tây phương tu hành giới yếu như vậy, sao có thể ở thời viễn cổ cùng với Đông phương đối kháng lâu như thế?
Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là quang minh Hắc Ám thế giới của Tây phương có rất nhiều loại tồn tại cường đại mà người ta còn chưa biết!
Chính xác là như thế, ít nhất là giọt máu tươi trong thạch cầu, chính là một tồn tại cường đại của Huyết tộc!
Giọt máu tươi đó là của lục đại thủ hộ Hắc Ám Thiên sứ của Huyết tộc trong truyền thuyết, cũng chính là “Huyết thân vương” trong truyền thuyết của Huyết tộc.
Trong truyền thuyết Huyết thân vương có huyết thống cổ xưa nhất, thuần chính nhất và cao quý nhất, đồng thời cũng có thân thể cường hãn và lực lượng mạnh nhất! Thậm chí trong truyền thuyết, Huyết thân vương có lực lượng có thể đối địch với Thiên sứ!
Huyết thân vương đối với tồn tại của Huyết tộc, giống như là thủ hộ Thiên sứ đối với Giáo hội độc nhất vô nhị!
Thế nhưng, theo sự biến đổi của lịch sự, Huyết thân vương của Huyết tộc sớm đã mất đi truyền thừa, chôn vùi trong dòng sông dài của lịch sử.
Trong lịch sử, truyền thừa của Huyết thân vương là thông qua huyết dịch mà tiến hành, phải có tiên huyết cao quý và thuần chánh nhất của một vị Huyết thân vương mới được. Cho nên mỗi một Huyết thân vương đều sẽ đem huyết dịch tinh phách của toàn thân mình lưu lại, hóa thành một giọt truyền thừa chi huyết cao quý nhất.
Chỉ là trong cuộc đấu tranh tông giáo thế giới của Đông phương và Tây phương trăm ngàn năm trước, lục đại Huyết thân vương của Huyết tộc sớm đã mất đi truyền thừa. Một trong những giọt truyền thừa chi huyết ở thời viễn cỗ, trong một lần Đông phương Tây phương đại chiến đã bị Đông phương thần tộc đoạt mất. Kết quả trong ngàn vạn năm sau, chuyển lưu ở Đông phương, cũng không biết trải qua bao nhiêu thời đại biến đổi. Cuối cùng bị xem như là yêu nghiệt, phong ấn ở bên trong thạch cầu.
Mấy năm gần đây, vì chuyện Khinh Linh Tử đánh lén Giáo hội, kết quả không ngờ lại dẫn tới chuyện Tây phương Giáo hội và Hắc Ám Hội Nghị liên tục công kích lẫn nhau. Song phương đều đã tồn tại ở Tây phương trăm ngàn năm, căn cơ vững chắc, lần đánh này, song phương đều chịu tổn thương. Nhưng dù sao Giáo hội không chỉ có sự tồn tại của Thánh kỵ sĩ, hơn nữa còn một Thiên sứ quân đoàn thủ hộ Thiên sứ cường đại, thần bí.
Lúc đó Khinh Linh Tử suýt chút nữa đã thua dưới tay lực lượng thần bí này, rồi bị thương chạy về Trung Quốc.
Cho nên, Hắc Ám Hội Nghị nếu chỉ đối mặt với Thánh kỵ sĩ của Giáo hội còn miễn cưỡng có lực mà liều. Nhưng gặp Thiên sứ quân đoàn thủ hộ Thiên sứ gần như là thần linh thì còn xa mới là đối thủ.
Dưới sự tử thương thảm trọng, Hắc Ám Hội Nghị tự nhiên nghĩ tới loại tồn tại có thể ngang hàng với Thiên sứ… Huyết thân vương.
Tra cứu qua vô số tài liệu lịch sử, cố gắng tìm ra nơi hạ lạc của Huyết thân vương.
Thứ này vốn đã biến mất không biết là mấy ngàn năm hay là mấy vạn năm rồi! Thứ mà mấy ngàn mấy vạn năm cũng tìm không thấy, liệu có thể tìm thấy trong hay ba năm sao?
Nhưng lại có những chuyện tấu xảo, Giáo hội và Hắc Ám Hội Nghị đại chiến mấy trận, đôi bên đều có tổn thương, Giáo hội phá hủy không ít nơi cư trú của Hắc Ám Hội Nghị nhưng Hắc Ám Hội Nghị cũng tập kích không ít Giáo đường cổ xưa của Giáo hội. Trong lúc vô ý, không ngờ từ trong tay Giáo hội đoạt được tài liệu lịch sử cổ xưa trân quý! Rồi từ bên trong tìm thấy dấu vết, sau đó trải qua điều tra, lại có thể mơ hồ tìm thấy nơi hạ lạc của lục đại Huyết thân vương “Truyền thừa chi huyết”!
Việc này lập tức dẫn tới chấn động toàn diện trong Hắc Ám Hội Nghị! Thử nghĩ, nếu có thể tìm thấy truyền thừa chi huyết của Huyết thân vương, chẳng khác nào ngay lập tức bồi dưỡng ra được một Huyết thân vương cường đại! Giống như có vốn để đối phó với Thiên sứ quân đoàn thủ hộ Thiên sứ của Giáo hội! Điều này khiến cho Hắc Ám Hội Nghị vẫn luôn luôn ở thế yếu không thể không vui sướng tưng bừng!
Nhưng khi điều tra được tin tức, lại khiến cho Huyết tộc cảm thấy kinh ngạc!
Sáu giọt truyền thừa chi huyết không ngờ toàn bộ đều ở phương đông.
Từ Châu Âu đại lục về phía đông, sáu giọt truyền thừa chi huyết này toàn bộ đều tán lạc từ vùng đất Trung Âu thông tới Châu Á, từ vùng đất Sharjah, xuyên qua thế giới Ả Rập, sau đó tiến vào Tây Á rồi tới Đông Á…
Sáu giọt truyền thừa chi huyết này, có giọt ở Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ, có giọt ở di chỉ của Solomon quân vương của người Do Thái… vân vân, giọt sau cùng không ngờ lại ở Trung Quốc! Huyết tộc đã qua rất nhiều nơi để điều tra, rốt cuộc tìm tới được cái chùa đó. Chỉ là Huyết tộc sợ người tu hành của Đông phương, không dám công khai tự mình động thủ nên mới dùng danh nghĩa trộm đồ cổ để tiến hành….
Căn bản, giọt truyền thừa chi huyết của Huyết thân vương này, cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết đã thất lạc của thế giới tông giáo Tây phương, Đông phương tự nhiên là càng không có ai biết đến.
Cho nên ở thời cổ đại, vật này chỉ bị cho rằng là yêu nghiệt nên bị phong ấn, nhưng rốt cuộc đó là vật gì, Đông phương không có ai biết. Mà trải qua trăm ngàn năm qua, thậm chí không có ai biết rằng ở trong chùa lại phong ấn một vật như vậy.
Có được Huyết tộc kế thừa, cũng phải có thân thể cường hãn nhất, nếu không chỉ sợ không có cách nào thu nhận được lực lượng cường đại đó của Huyết thân vương. Jiaerni trong Huyết tộc vốn cũng đã là tồn tại của cấp bậc thân vương, hắn cuối cùng tìm được truyền thừa chi huyết, lại gặp phải Bảo Nhi, bị đánh đến không còn lực hoàn thủ, nghĩ rằng chỉ sợ bản thân lần này sẽ phải chết ở Trung Quốc. Dưới tình huống nguy cấp, không chú ý nhiều, nuốt lấy truyền thừa chi huyết… không ngờ dẫn tới sự biến dị của cơ thể, án chiếu theo cách nói của Huyết tộc, gọi là “tiến hóa”!
Chỉ là Huyết tộc trải qua trăm ngàn năm nay, sớm đã thoái hóa rất nhiều. Huyết dịch nguyên thủy và thần thánh nhất này tiến vào thân thể, Jiaerni cũng có chút không tiếp thụ được, cho nên hiện tại tuy lực lượng của hắn tiến mạnh hơn rất nhiều, nhưng dần dần trở nên cuồng loạn, hoàn toàn không phải là Huyết thân vương chân chính.
Hơn nữa, thân thể của hắn còn chưa đạt tới “trạng thái hoàn mỹ”.
Bất quá nói trở lại, cho dù là Huyết thân vương ở “trạng thái hoàn mỹ” cũng vị tất có thể chịu được thiên lôi đánh. Jiaerni lấy thân mình ngạnh tiếp mấy đạo thiên lôi, không bị sét đánh tan tành mây khói tại đương trường, như vậy chỉ có thể nói là thực lực của Huyết thân vương của Huyết tộc quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết! Mặt khác, cũng phải cám ơn Bảo Nhi đại tiểu thư học nghệ chưa tinh, Lôi Tự Quyết chưa đạt đến mức độ hoàn hảo mà thôi. Hơn nữa pháp lực tu vi của Bảo Nhi tuy tiến triển cực nhanh, nhưng vẫn chưa bằng cao thủ Tu pháp kỳ chân chính.
Nếu là năm đó khi Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử và Khinh Linh Tử tỷ thí, thi triển ra loại uy lực của Lôi Tự Quyết… nếu là Lôi Tự Quyết với trình độ đó đánh lên người Jiaerni, sớm đã bị đánh tan thành mây khói rồi, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Nhưng ngay cả như thế, có thể dùng thân thể chống lại Lôi Tự Quyết của Bảo Nhi đại tiểu thư, đó cũng là bản lãnh kinh thế hãi tục rồi. Ít ra hiện tại Bảo Nhi cũng đang sợ ngây cả người.
“Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!” Jiaerni cả người run rẩy: “Thân thể hoàn mỹ của ta!! Tiên huyết quý giá của ta!!”
Hắn bước mấy bước, chậm rãi đi về phía Bảo Nhi. Bảo Nhi sợ đến ngây người, lại quên cả né tránh. Jiaerni tới trước mặt cô bé, thân thể khổng lồ của hắn từ trên cao nhìn xuống, khàn khàn nói: “Gia hỏa của Đông phương tiên giới, quả nhiên lợi hại! Một chiêu vừa rồi của ngươi, không kém nhiều lắm so với “Thần thánh chi quang” của Thiên sứ Giáo hội a.”
Thủ chưởng cự đại giơ lên… “Để ta tiễn ngươi đi chết!”
Ầm!
Cự chưởng bổ xuống, mắt đất bị đập nát nhừ. Bảo Nhi trong lúc kinh hoàng, chỉ trơ mắt nhìn móng vuốt giống như sắt thép của đối phương đánh xuống, không ngờ quên cả né tránh, trong lòng chỉ có một ý niệm: “Đánh không chết hắn, đánh không chết hắn…”
Nhưng trong chớp mắt khi móng vuốt của Hấp huyết quỷ chụp trúng Bảo Nhi, đột nhiên một đạo thiểm điện từ dưới móng vuốt của hắn bay ra, “vù” một tiếng, đã cuốn lấy Bảo Nhi và Lôi Đậu Đậu bay ra xa, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ cũ, lại xuất hiện ở trên không gần năm mươi mét!
Bảo Nhi vốn đã nhắm mắt chờ chết… đột nhiên thân hình căng lên, không ngờ bị người ta ôm lấy bay ra. Cô bé trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy cái ôm này đặc biệt quen thuộc, bên ta nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc, còn mũi ngửi thấy mùi…
“A!!” Bảo Nhi mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mắt râu ria xồm xoàm, vừa bẩn lại vừa đen, y phục toàn thân rách nát, nhưng đôi mắt vẫn sáng như sao, còn có nụ cười vênh vang lại thêm phần giảo hoạt nơi khóe miệng.
“Ba ba! Ba ba! Ba ba!” Bảo Nhi đột nhiên hét lớn mấy tiếng, giang rộng hai tay dùng sức toàn thân ôm chầm lấy đối phương. Dưới sự kích động, cơ hồ còn kẹp luôn Lôi Đậu Đậu ở giữa hai người, cái ôm này, đồng thời ép cho Lôi Đậu Đậu ở giữa tắc thở.
Người đó tất nhiên chính là Tiểu Lôi, hắn bị Bảo Nhi ôm lấy cổ, cười nói: “Bảo Nhi ngoan, đừng dùng sức như vậy, người ba ba bẩn lắm.”
Bảo Nhi mắt thấy Tiểu Lôi từ trên trời hạ xuống, sự sợ hãi, ủy khuất còn có tức giận ở trong lòng, toàn bộ hóa thành nước mắt chảy ra, đột nhiên khóc lớn: “Ba ba, người đi đâu thế! Sao giờ mới quay về!!”
Tiểu Lôi thấy Bảo Nhi nước mắt nước mũi quệt hết lên người mình, hắn khóc cười không được, trong lòng cũng nhớ nhung Bảo Nhi, ôm chặt lấy cô bé, cười ấm áp: “Bảo Nhi ngoan, ba ba không phải đã trở về rồi sao? Sao con lại ở đây! Tên gia hỏa kia là yêu quái gì?”
Bảo Nhi khóc lớn vài tiếng rồi đột nhiên chỉ vào Hấp huyết quỷ ở đằng xa, lúc này tất cả ủy khuất, sợ hãi đều ở trước mặt Tiểu Lôi mà mặc sức thổ lộ, hét lên: “Ba ba! Hắn… hắn… hắn khi phụ con! Ba ba đánh hắn đi!!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.